12 chòm sao - Đường Ngọt Cao Trung

Chương 80: Chúng ta ngây ngốc thích nhau lâu đến vậy

Giờ nghỉ trưa của cao trung Mộc Mộc không kéo dài. Đủ để học sinh ăn một bữa cơm nhanh, sau đó chợp mắt nghỉ ngơi tầm mười lăm phút. Lịch học trường công luôn rất dày đặc, thời gian lại không được thoải mái. Nhưng bọn họ lại là trường công tốt nhất, hiện đại nhất. Ở đây, những trường học đượt liệt vào diện "Zodiac" đều có thể sánh ngang tầm với những trường tư có tiếng. Cả nước bọn họ cũng chỉ có mười hai trường Zodiac.

Tống Bạch Dương và Trương Kim Ngưu ngày hôm nay ăn cơm riêng, không đi cùng với Song Tử và Sư Tử. Kim ngưu cũng không phải người hay ăn cơm ở nhà ăn, khi muốn đều sẽ mang theo cơm hộp riêng của mình. Từ ngày cô cùng Bạch Dương chính thức yêu đương, lúc nào mang cơm hộp đều sẽ chuẩn bị cho cậu.

Sau khi dùng bữa, hai người chọn một vị trí nhỏ ở góc sân ngồi. Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, mây trôi nhẹ nhàng, thi thoảng còn có một vài con gió mát mẻ thổi qua, không khỏi khiến lòng người thư thái.

Song Ngư và Bạch Dương ăn trưa nhanh, bọn họ còn gần một tiếng để nghỉ trưa.

"Buồn ngủ rồi à?"

Bạch Dương để Kim Ngưu gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa tóc cô.

"Ừ."

Kim Ngưu uể oải đáp lại cậu, mắt nhắm lại một nửa, chỉ để lại một khoảng hở nhỏ để nhìn ra bên ngoài.

Sân trường buổi trưa ít người qua lại, bọn họ lại ngồi ở một góc khuất nhỏ nhoi cạnh hành lang kho chứa đồ này, chẳng một ai chú ý. Kim Ngưu hít thở đều đều, giá như lúc nào cũng có thể như lúc này thì tốt thật.

"Bạch Dương."

"Ừ?"

"Cậu thích tớ từ khi nào?"

Trương Kim Ngưu ngước mắt lên nhìn cậu. Ngày hôm đó, ở trong phòng học, Tống Bạch Dương nói một lời cậu thích cô, cô vẫn luôn không biết cậu bắt đầu đoạn tình cảm này từ khi nào. Cả Bạch Dương và cô đều chưa từng nói ra điều này với nhau.

Bạch Dương cúi đầu nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng giương lên. Ngón tay cậu gạt bỏ những sợi tóc thừa đang bám trên gò má cô. Có lẽ bởi vì thời khắc này quá đỗi yên bình, cái tính cách năng nổ như lửa cháy của cậu cùng Kim Ngưu đều như gặp nước, yên ả đến bất thường.

"Lâu rồi. Từ lần đầu tiên gặp cậu đã thích."

Kim Ngưu giật mình. Vào ngày bọn họ gặp nhau, cũng phải mất đến một tuần cô mới có thể làm thân với ba người, cùng Hồ Thiên Tiễn, Song Tử cùng cậu hợp lại thành một nhóm. Cô chưa từng nghĩ đến câu trả lời này.

Kim Ngưu không muốn tiếp tục nói chuyện, lại cụp mắt một lúc lâu.

Một lúc lâu sau, Kim Ngưu cùng Bạch Dương cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế đá.

Bọn họ trên đường trở về phòng học, Bạch Dương đột dưng đứng lại. Kim Ngưu không hiểu sao cậu bỗng dừng chân, xoay người một cái lại bị người kia áp ở trên tường. Mặt tường bằng xi măng cứng rắn va đập với lưng nhỏ một mảng khiến cô cảm thấy hơi đau.

"Hôm đó cậu nói cậu thích tôi."

Tống Bạch Dương đang nói đến ngày cậu bắt gặp cô cùng Hồ Thiên Tiễn.

"Ừ."

Trương Kim Ngưu giương mắt nhìn cậu, bất ngờ lại thấy được tâm tư lộn xộn đằng sau đôi đồng tử sáng màu. Kim Ngưu có khả năng phát hiện ra cảm xúc của người khác rất tốt, chính vì vậy cô ngại phải nhìn thẳng vào đôi mắt của một người. Con người có thể che giấu rất giỏi, nhưng chỉ trong một tích tắc mà thôi, đôi mắt cũng có thể bán đứng chính ta.

Kim Ngưu vô thức nắm chặt tay. Cậu đây là làm sao?

"Sao thế?"

Tống Bạch Dương cúi đầu, nhận ra hai tay cô đều đang nắm chặt. Cậu giật mình, không nghĩ sẽ khiến cho cô căng thẳng. Cậu chỉ là trong phút bỗng cảm thấy lo lắng. Sợ là chính mình quá vội vàng, sợ rằng ngày hôm đó Kim Ngưu chỉ bị Hồ Thiên Tiễn kích thích mới nói ra những lời đường đột đó.

"Căng thẳng cái gì."

Bạch Dương lộ ra tiếng cười khẽ. Bản thân cũng như đang muốn tự trấn an chính mình.

"Tôi chẳng qua cũng chỉ muốn biết cậu thích tôi từ khi nào?"

Kim Ngưu nghe được câu trả lời của cậu, bàn tay buông lỏng, Bạch Dương cũng thuận thế đan tay mình vào tay cô. Tay Kim Ngưu thật nhỏ, cảm giác nắm lấy vừa trọn trong lòng bàn tay. Cậu rất cảm thụ điều này.

Kim Ngưu mím môi, suy nghĩ một chốc, lại gục đầu vào vai cậu. Chiều cao bọn họ không chênh lệch nhiều. Cô cúi đầu là đã có thể ở bên vai của cậu.

"Sau khi Hồ Thiên Tiễn bỏ đi, tớ rất buồn. Cậu biết mà."

Giọng nói của cô thủ thỉ bên tai, khiến Bạch Dương hít sâu một hơi.

"Nhưng mà thời điểm đó cậu vẫn luôn ở cạnh tớ. Cậu cùng Song Tử."

Kim Ngưu hồi tưởng. Ngày ấy vì một người con trai bỏ mình mà khóc lóc đau lòng suốt mấy ngày trời. Để rồi đến khi cô nhìn lại mình trong gương, nhìn chính mình hốc hác, khóc đến rối tinh rối mù, hối hận đã không còn kịp.

Khi ấy tinh thần suy sụp, bỏ học một tuần, ngoại trừ Cự Giải xin nghỉ với cô, Song Tử và Bạch Dương sau khi kết thúc giờ học cũng sẽ đều đến chỗ cô.

Kim Ngưu không phải là một người vô tâm, thậm chí là một người rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Đặc biệt là với Bạch Dương. Đến khi bản thân đã tỉnh táo trở lại, Trương Kim Ngưu mới nhận ra sự nhiệt tình chăm sóc của cậu dành cho cô vào những ngày cô suy sụp nhất ấy. Kim Ngưu thực sự cảm động. Thêm một đoạn thời gian nữa, ba người bọn họ ở bên nhau, vui buồn đều chia sẻ, tâm hồn thiếu nữ của Kim Ngưu lại một lần nữa lung lay trước sự quan tâm của Bạch Dương vào những lúc cô cần.

"Tớ vẫn nghĩ là mình đơn phương cậu."

Trương Kim Ngưu nói ra nỗi lòng mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Lại không ngờ tới, chúng ta ngây ngốc thích nhau lâu như vậy."

Bạch Dương nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của cô, đáy lòng theo từng câu nói như bị một vàn con kiến gặm cắn, nhộn nhạo đến bức bối.

"Giờ đã không còn ngây ngốc như vậy nữa rồi."

Xúc cảm trong mắt như ngọn sóng dâng tràn, Bạch Dương cúi đầu, nhẹ nhàng cắn mở cánh môi nhỏ nhắn, đem hơi thở ấm nóng của mình cùng cô hòa quyện làm một.

Giữa tiết trời thanh mát trong trẻo của mùa xuân, ẩn khuất phía sau tán cây, thiếu nữ bị nam sinh đè ép ở trên tường, cuồng nhiệt hôn xuống.

_____________________________________________________

Tác giả yêu cầu những trang khác ngoài wattpad phải up sau một chương.