Sáng sớm, khi đã chuẩn bị xong để đến lớp học, Cự Giải không quên cầm theo túi đựng tranh của mình.
Bức tranh vẽ dành cho Mộc Sơn Xử Nữ sớm vốn đã hoàn thành, nhưng cô lại trì trệ không muốn đem cho anh. Thời gian như vậy đã được một tháng, cũng không thể kéo dài được hơn. Dù sao bức tranh này cũng là dành tặng cho anh.
Trương Cự Giải cuộn tròn bức tranh rồi để vào trong túi đựng, sau đó đeo cặp sách, rời khỏi phòng kí túc xá.
Kết thúc giờ học, Cự Giải nhìn đồng hồ, đợi đến khi mười lăm phút trôi qua mới chạy đến phòng giáo viên tìm anh. Cô muốn đợi các giáo viên khác đi ăn trưa đã. Đến phòng nghỉ giáo viên không biết bao nhiêu lần, Cự Giải tự đúc kết cho mình một vấn đề: sau khi chuông báo học kết thúc không nên vội vàng đi tìm Xử Nữ. Bởi khi ấy sẽ có rất nhiều giáo viên ở trong phòng nghỉ. Cho dù bọn họ quen với sự xuất hiện cô, cũng không phải là không đánh giá.
"Đi ăn cơm?"
Mộc Sơn Xử Nữ thấy cô đẩy cửa phòng giáo viên, đứng lên định bước ra.
Cự Giải trái lại không giống với bộ dạng đợi anh ở cửa, giờ lại chạy đến chỗ anh, sau đó hướng bức tranh đang được cô ôm trong lồng ngực về phía anh.
Xử Nữ nhìn bức tranh đang được úp xuống, không rõ là gì.
"Cái này, là lần trước em đã vẽ."
Cự Giải hơi đỏ mặt, có chút xấu hồ, lại có chút căng thẳng. Cô không thể nói là mình đặc biệt vẽ vì anh. Dẫu sao ngày đó cũng chỉ nói rằng muốn nhờ anh làm mẫu vẽ cho cô, giúp cô có thể rèn luyện tay nghề.
Nói rằng mình muốn tặng anh, đúng là xấu hổ.
"Tặng tôi sau?"
Mộc Sơn Xử Nữ cầm lấy một mép giấy, nghi hoặc hỏi. Anh vẫn nhớ khi trước đã để cho cô vẽ mình. Cũng không nghĩ là mình sẽ được xem bức tranh ấy, càng không nghĩ cô lại đem nó cho mình.
"Ừm... là tặng cho thầy."
Cự Giải cúi đầu, lại lén lút liếc nhìn tay anh, nóng lòng muốn xem anh lật bức tranh lên.
Xử Nữ cũng có chút nóng lòng. Anh đã từng xem những bức tranh trước đây cô vẽ, vẽ rất đẹp, còn có nhiều thứ rất trừu tượng. Nhưng anh cũng thực tò mò xem bản thân mình sẽ được cô phác họa như thế nào.
Giấy vẽ được lật lên, đồng tử của Xử Nữ giãn ra trong phút chốc. Anh luôn biết cô vẽ rất đẹp, nhưng nhìn thấy hình ảnh chính mình trong đó, anh lại giật mình.
Tranh vẽ đơn giản, màu sắc hài hòa, thiếu niên mặc sơ mi trắng như được ánh nắng ấm áp ôm ấp lấy. Khuôn mặt thiếu niên góc cạnh mà lại ôn hòa, mặt cụp xuống nhìn xuống trang sách. Từng đường nét đều được phác họa một cách tỉ mỉ, hoàn hảo đến đáng kinh ngạc.
Nhìn chính mình ở trong tranh, Xử Nữ dường như còn cảm nhận được nhiều hơn thế. Đó không chỉ là anh khi đang ngồi ở phòng tranh đọc sách, mà chính là "anh" ở trong mắt của Cự Giải. Ấm áp xinh đẹp.
Trương Cự Giải khẽ cắn môi dưới, nóng lòng muốn biết được suy nghĩ lúc này.
"Đẹp lắm."
Xử Nữ vẫn còn chưa rời mắt khỏi bức tranh, lại không biết anh vì gì mà mỉm cười. Cự Giải hồi hộp thực lâu, lại nghe được đáp án của anh, nhịp tim vô thức lại tăng vọt. Rõ ràng đã có rất nhiều người từng khen tranh cô vẽ, cũng đã thành thói quen khi nghe được lời khen ngợi của người khác. Ấy vậy, sâu trong đáy lòng mình, Trương Cự Giải lại muốn được nhận được lời khen của anh.
"Phải không?"
Cô như không tin vào tai mình, hứng khởi hỏi.
"Ừ. Rất đẹp..."
Xử Nữ ngẩng đầu, lại giật mình, hô hấp cứng đờ.
Trương Cự Giải chẳng biết từ bao giờ đã tiến sát gần phía mình. Xử Nữ ngẩng đầu, kéo mình rời khỏi bức tranh, lại giật mình vì khoảng cách gần gũi giữa bọn họ. Anh trân trân nhìn khuôn mặt nhỏ của Cự Giải vì một cái quay đầu của mình mà rút gọn tới khoảng cách tối thiểu nhất, nhìn đến đôi môi nhỏ hồng hào đang mím chặt của cô, hầu kết vô thức lăn lộn.
Xử Nữ vội vàng quay mặt đi, đem bức tranh cất gọn vào trong ngăn tủ. Anh cúi mặt thật sâu, dường như đang muốn che đi vẻ bối rối lúc này của mình.
"Đi ăn thôi."
Xử Nữ bước qua cô, đi đến bên cạnh cửa ra vào.
Cự Giải thấy anh đi qua mình cũng nhanh chóng bước chân theo phía sau anh.
Đầu ngón tay chạm lên môi mình, mặt liền đỏ. Cảm tưởng như hơi ấm ban nãy từ anh vẫn còn đọng lại.
***
Nhất Nhân Mã cầm hòm thuốc, mở ra. Sau đó lấy nước muối đổ lên bông trắng, cuối cùng chấm lên vết máu trên mặt Bảo Bình.
"A."
Mao Bảo Bình còn đang mím môi, rõ ràng đã định kìm nén không kêu. Nhưng cuối cùng vẫn bị bông lạnh chạm vào mà xót xa, giật mình kêu ra tiếng.
Bảo Bình mặt mũi nhăn nhó, Nhân Mã chỉ có thể giảm nhẹ lực trên tay, tiếp tục rửa sạch mấy vết thương còn đang dính máu trên mặt cậu, sau đó đến tay chân, đều được sửa sạch. Cậu bị đau cũng không dám kêu, nhăn nhó một hồi lâu.
Một lúc sau, Nhất Nhân Mã cuối cùng cũng đã băng bó sạch sẽ cho Mao Bảo Bình. Nhìn lại thành quả của mình, có chút tự hào. Đây cũng không phải lần đầu cô giúp người khác xử lí vết thương. Còn nói, khi nhỏ xem phim truyền hình cô còn muốn trở thành Y tá. Tiếc rằng lớn lên không còn mong muốn này nữa.
"Chị Nhân Mã..."
Bảo Bình khẽ gọi tên cô, giọng nói ẩn ẩn một cảm giác rụt rè như thể mình vừa làm sai chuyện gì.
"Chị sẽ không ghét em chứ...?"
Nhân Mã giật mình, chớp mắt nhìn cậu. Bảo Bình là đang nói gì vậy?
"Là bọn họ nói ác về chị, còn muốn động tay với chị."
Bảo Bình tiếp tục nói, càng nói lại càng luống cuống.
"Cho nên, cho nên em mới ..." đánh bọn họ.
Nhân Mã nhìn bộ dáng khổ sở chật vật của cậu, cậu lại vì vấn đề này mà khó xử, vì vấn đề này mà nghĩ cô sẽ ghét cậu.
Đúng là, từ trước đến nay Nhân Mã đều ghét mấy kẻ luôn chỉ thích giải quyết bằng tay chân, đầu óc cũng không thèm dùng đến mà tay đã vung, chân đã đạp. Kì thực không có một tí cảm tình nào. Khi còn ở trường học, Nhân Mã ban đầu nghe kể về Thạch Hải Thiên Yết, ấn tượng chính là số âm. Nhưng mà, đến lúc hiểu được rồi, cô đối với việc Thiên Yết đánh nhau liền không có ý kiến. Cái này như thể là tiêu chuẩn kép vậy...
Cũng như Bảo Bình bây giờ.
"Nghĩ gì vậy."
Nhân Mã đem hộp thuốc cất rồi quay về bên cạnh ghế sô pha. Bảo Bình ngồi trên ghế, tay nắm chặt để trên đầu gối, ánh mắt căng thẳng nhìn cô, rõ ràng là đang lo lắng, suy nghĩ cũng rối rắm. Cô đứng ở cạnh cậu, tay chạm lên mái tóc lộn xộn vì trận đánh nhau vừa rồi.
"Cậu dễ thương thật đấy."
Nhất Nhân Mã bật cười, tay không ngừng xoa đầu cậu, khiến cho mái tóc sớm đã rối bù nay nhìn càng thêm lộn xộn.
Nhân Mã rõ ràng là người rất giỏi an ủi người khác. Miệng lưỡi cô rất lanh, nói chuyện cùng người khác rất dễ khiến người ta yêu mến mình. Nhưng mà, hầu hết đều là những lời vô nghĩa, nói ra chỉ để giữ các mối quan hệ hòa hữu. Cô cũng rất giỏi che giấu tâm trạng mình, đối phương cũng vì vậy mà không biết cô có thực lòng hay không.
Nhưng mà giờ, đối mặt với Bảo Bình vì mình mà lo lắng, vì mình mà sợ sệt, cô đột nhiên lại không muốn đối xử với cậu như những kẻ kia. Môi mấp máy, lại vô tình nói ra suy nghĩ ở trong đầu.
Mao Bảo Bình ngước lên nhìn cô, khuôn mặt điển trai của thiếu niên hiện hữu những vết thương lẫn lộn giờ lại ngơ ngơ ngác ngác. Sau đó từ từ ửng đỏ.
"Tiếc thật, tôi cũng không có mua bánh kem."
Nhân Mã ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, vươn tay lấy chiếc gối tựa ôm vào ngực. Vốn dĩ là đi ăn sinh nhật cùng với Bảo Bình, lại vì chuyện vừa nãy mà hủy bỏ.
Nhớ lại, lúc ở trong ngõ nhỏ, bị đám người kia dọa nạt, Nhân Mã ban đầu có định chạy, chớp mắt đã thấy một người xông vào đánh đám người đó. Mà đó không ai khác lại là Mao Bảo Bình. Nhưng Bảo Bình không những không đánh lại họ, còn bị mấy người kia hội đồng đánh đập đến thảm hại. Thẳng đến lúc Nhân Mã kịp thời gọi cảnh sát đến, đám người kia mới buông tha cậu.
Nhất Nhân Mã không hỏi cậu vì sao lại đánh bọn họ, bởi trong tâm cô, sớm đã đoán được đáp án. Bảo Bình không muốn nói tới, cô cũng sẽ không nhắc đến.
Bảo Bình vừa mới lấy lại tinh thần, phút chốc lại luống cuống.
"Hay là để em nấu cơm cho chị?"