[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm

Chương 46 ngoại truyện Thuần Tam Tự (3)

“Phát điểm kiểm tra của tháng này!” Cô giáo đọc tên từng người lên nhận giấy báo điểm “Chắc ai cũng biết xếp hạng của mình rồi đó, hai bạn lớp ta có điểm thấp hơn 2 học sinh bên lớp B mời thu xếp chuyển lớp. Cô mong rằng tháng sau chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Bạn nữ ngồi trước Mộ Hành buồn bã và không cam lòng đứng lên, vốn thứ hạng hai người thường xêm xêm nhau nên cậu nhỏ giọng an ủi “Tớ tin cậu đủ thực lực tháng sau trở lại lớp A.”

Cô bạn quyết tâm gật đầu “Tớ ổn nhưng Mộ Hành, lớp A áp lực thật lớn, cậu nghĩ bản thân nên xuống thử lớp B đổi bầu không khí có khi tiếp thu tri thức lại tốt hơn, beta à chúng ta học hành rất khổ cực lại vẫn bị alpha đè bẹp dễ dàng.”

Mộ Hành trầm mặc, đến khi Thẩm Kiều đi rồi cậu vẫn không phát hiện, lần này cậu đứng hạng 29 của lớp tức đồng dạng hạng 29 khối 11. Lớp A cậu học là top 35 hàng tháng, nếu ai tụt hạng qua 35 thì phải chuyển đi.

Dưới chân bàn cậu rơi tờ giấy báo điểm,nhặt lên, là của Thẩm Kiều, chắc rớt lúc thu dọn, Mộ Hành liền cứng ngắc ná thở. Thẩm Kiều hạng 36, tổng điểm 5 môn là 478. Mộ Hành là hạng 29 số điểm là 481/500

Cách nhau 7 hạng lại chỉ hơn thua nhau 3 điểm, tuy rằng biết hạng càng cao thì cách biệt điểm số cực thấp nhưng thế này, Mộ Hành nguy cơ tháng sau rời khỏi lớp A cực cao.

“A a, hên quá, mình vừa hạng 35.” Lạc Túc vỗ ngực vui vẻ.

“ Cậu hạng 35, hên dữ, nhiêu điểm?” An Minh Vương hỏi.

“Thực lực đấy cậu, hên gì, tớ quên ghi đáp án câu cuối môn toán, mất hẳn 8 điểm, ông đây thế mà vẫn được 479 điểm. Mà mang danh hạng 35 chứ hạng 34, 33 đồng điểm tui kìa.”

“Hai đứa bên lớp B kia hình như là hạng 32 và 28 đó.”

....

“Đề hoá này rất nhiều em lớp ta làm sai câu cuối, cô xem qua cách giải bạn Mộ Hành rất hay, các em có thể tìm bạn tham khảo.”

Lý Thụy “ Mộ Hành , cậu nói xem đề hoá tháng này khó không, tớ bị tụt hạng bởi nó ý. Quào,Mộ Hành giỏi ghê, tháng nào cũng full điểm hoá.” Cậu có giải được bài khó hoá thì sao, dù sao tôi cũng hạng 22, cao hạng hơn cậu biết bao nhiêu.

Lạc Túc ‘À phải rồi Mộ Hành, cậu giảng tôi câu khó đề hoá với.”

Lý Thụy “Tớ cũng muốn nữa, Mộ Hành có mẹ là giáo viên hoá trường mình nên giảng bài cực dễ hiểu, tớ rất an tâm.”

Tuy biết mẹ Mộ Hành dạy hoá khối họ từ lâu nên cũng không ít lời bàn ra tiếng vào khi điểm hoá Mộ Hành cao nhất khối, có nghi ngờ, không phục ,hâm mộ lại ghen ghét.

Lạc Túc “ Trò giỏi nhà cậu có các alpha tận tụy giảng cho kìa, mau kiếm họ đi, để học sinh kém tụi tui chừa đường sống tiếp.” Lý Thụy này nói câu nào chói tai câu nấy, rồi khen này chửi xéo hử. “Đi đi, đừng tranh hạng với tụi tui.”

Lý Thụy “Tớ không, chỉ là 2 cậu là người có môn chuyên nên tớ thật lòng muốn hỏi bài. Tớ lại không chuyên môn nào cả. Nhưng vì là cạnh tranh thứ hạng nên hai cậu không muốn giúp tớ có thể hiểu được.”

Lạc Túc “Anh hai à, vì tụi tui có môn chuyên nên mới cần hỏi bài môn khác đây nì, tụi tui học lệch 4 môn còn lại đó. Cậu giỏi rồi không cần chuyên môn nào thì điểm cũng cao hơn 2 đứa có môn chuyên. Mấy lần trước chỉ cậu nhưng rốt cuộc cậu vẫn chạy đi hỏi bài người khác đó thôi, phiền chán tụi tôi giảng và giải bài khó hiểu.” Nói như hai thằng đây là người xấu ấy, lại còn làm dáng tủi thân.

“Lạc Túc, sao cậu nặng lời với Lý Thuỵ thế, không giúp thì thôi, đừng nghĩ là đại diện môn Toán thì cao ngạo.”

“Lý Thuỵ đến đây, tớ chỉ bài cậu. Đau phải chỉ có 1 người biết làm câu khó.”

“Hạng 35 chứ gì, sớm muộn nhanh bị đạp khỏi lớp A thôi. Có bố làm giáo sư toán học nên tưởng mình toán vô địch thủ à?!”

Lạc Túc mặt nhăn mày nhó định nói tiếp nhưng bị Mộ Hành nắm áo cản lại “Omega trong mộng khối 11, thần tượng của giới alpha lớp ta đừng kiên quyết hơn thua nữa.”

“Nha nha, người ta là omega có điểm cao nhất so với omega, tui không so đo.” Lớp A có 3 omega, Lý Thuỵ xinh nhất và giỏi nhất trong 3 omega ý. Lớp họ là lớp giỏi nhất khối nên alpha rất đông tận 25 người, bình đẳng giới trường họ khá tốt, các omega rất được alpha nhường nhịn. Lý Thuỵ rất giỏi, học cao hạng hơn cả alpha nhưng có cô bạn beta hạng 5 kia, sao chả ai tung hô cô ấy thành nữ thần beta khối 11.

Thuần Tứ Kết “ Cho hỏi, tôi có thể mượn bài thi của hai cậu?”

Lạc Túc tròn mắt rồi cung kính dâng bài thi mình, lòng lâng lâng hồi hộp “Sao nay Thuần thần tiên tự mình hạ phàm mượn bài thi tụi mình thế?”

Mộ Hành lắc đầu tỏ vẻ chịu. Thuần Tứ Kết nghiên cứu kĩ bài của 2 người rồi trả lại “Cách giải của hai cậu rất hay, ngắn gọn lại dễ hiểu. Thang điểm 100 rất thiệt thòi cho tư duy sáng tạo của học sinh, tôi sẽ đề xuất vụ này với lãnh đạo nhà trường.”

Lạc Túc ngã quỵ “Thuần thần tiên vừa nói hơn 10 chữ với tôi.”

Mộ Hành quơ tay “Rồi rồi, người cũng đã đi. Học học học!”

Lớp học đã tan từ lúc nào nhưng Mộ Hành vẫn ở an chỗ học của mình không nhúc nhích. Cậu thi thoảng vò tóc cặm cụi viết viết.

“Bài này cậu áp dụng sai công thức rồi!”

Mộ Hành tá hoả giật mình, do quá chăm chú nên cậu không để ý xung quanh. Thuần Tam Tự đứng sau cậu, áo quần thể thao, tay còn ôm một quả bóng, nhiệt độ nóng và hóc môn cứ phừng phừng phát ra từ cô.

“Cậu... hoạt động câu lạc bộ kết thúc rồi sao?”

“Vẫn chưa nhưng cậu chăm học thật đấy, lúc nào cũng ở đây tới muộn.”

“Không, tớ đang trực ban, chỉ là tiện thể học.” Học nhiều nhưng thứ hạng trong lớp đầy xấu hổ, cậu quả kém thông minh. Cậu quá tự ti để cô phát hiện sự kém tiếp thu của mình.

“Vậy có phiền không nếu tớ học cùng.”

“A ... không ... không sao, mong được cậu giúp đỡ.” Mộ Hành cắn chặt răng mới thốt ra được câu này.

Bảo học chung nhưng hầu như toàn là Thuần Tam Tự giảng bài cho cậu, thi thoảng cô sẽ cắn bút nhăn nhó hỏi cậu bài hoá, Mộ Hành trút bỏ gánh nặng giảng đến nhiệt tình.

“Con về rồi ạ!” Mộ Hành cất dép lên kệ.

“Hành Hành, con lại ép bản thân học quá sức phải không?” Mẹ lớn cậu xoa đầu cậu. “Thứ hạng chỉ là bề nổi, hãy làm việc con muốn là được.”

“Anh im lặng đi, Mộ Hành, đưa cho mẹ bản điểm của con.” Mẹ nhỏ cất giáo án sang bên, nghiêm nghị chìa tay không cho Mộ Hành lối thoát.

Mộ Hành sợ sệt vẫn ngoan ngoãn trao mẹ bản điểm, mẹ nhỏ cầm bảng điểm lướt xem “Con đến đây ngồi!”

Cậu nghe theo lời mẹ, đầu vẫn cúi sụp không hó hé âm thanh gì. Mẹ nhỏ nhìn bộ dạng cam nguyện chịu đòn của cậu thì mày càng nhăn đến lợi hại “Trường ta liên thông đến cả bậc đại học nên các học sinh cấp 3 đã tiếp xúc với kiến thức đại học từ năm 11, chỉ vài tháng nữa thôi đề thi tháng sẽ có dạng bài đại học.”

“Đến lúc đó con nghĩ mình học hành thế này sẽ ngồi vững ở lớp A chứ? Chương trình học càng nặng, trình độ thực lực lộ ra, các tháng qua hạng của con ngày càng tụt.”

“Học đúng còn hơn học chăm, tháng qua con nghĩ bản thân sút cân bao nhiêu, về trễ mỗi ngày. Nếu con đã kiên quyết muốn học ở lớp A thì thứ hạng dở ương thập thò sợ hãi qua ngày thì có thể bỏ đi.”

Mẹ lớn chạy tới cản “Kìa em, em nói gì thế?”

“Em nói gì sai ...”

“Em tạm im lặng chút! Mộ Hành, con mới đi học về chắc mệt rồi, về phòng tắm rửa rồi ra ăn cơm đi con.”

“Dạ!” Mộ Hành rời đi, trước khi đi cậu còn nghe giọng mẹ nhỏ “Phải chi thằng bé là alpha thì tốt rồi.”

——

Lạc Túc “Á đù Mộ Hành, ông giỏi quá, tháng này điểm vật lý tiến bộ cao phết.”

Mộ Hành cười miễn cưỡng, không thể nói là do Thuần Tam Tự phụ đạo cậu a, có vài hôm cô phải ở lại mượn tập luyện cho hội thao trường nên tiện sẽ trốn trong lớp nghỉ ngơi và chỉ bài cho cậu, thế là tháng này Mộ Hành đều về nhà muộn.

“Chẹp, sao môn văn của tui mãi dậm chân, ông đã tiến vô top 16 rồi, tui không muốn bị bỏ lại.”

Mộ Hành cảm thán, nay bài thi môn toán Lạc Túc đã làm rất cẩn thận lại cộng điểm sáng tạo +3, được 103 điểm, toán cao nhất khối. Hạng cũng là danh xứng với thực, hạng 18.

Mộ Hành chỉ là vừa may hoá +2 và lý có chút tiến bộ.

Nhưng vui nhất là những học sinh có môn chuyên bọn họ đều được tăng thứ hạng, thành sự kiện các beta dồn dập đe doạ thứ hạng alpha. Thẩm Kiều không hiểu gặp chuyện gì, tụt hẳn ra khỏi top 100 và chuyển sang lớp D.

Mộ Hành cẩn thận nắm chặt bảng điểm trong tay, cậu muốn chứng minh với mẹ là beta cũng có thể đánh bại alpha, cậu cũng muốn cảm ơn Thuần Tam Tự, đều nhờ có cô.

Âm báo khẩn vang lên điện thoại Mộ Hành “Mộ Hành, đến sân bóng đá, có hai alpha công kích nhau bằng pheromone.”

Mộ Hành khi đuổi tới thì 2 alpha kia đã lao vào đánh nhau túi mụi, có vài alpha vì không thích mùi pheromone của họ nên đều lùi ra. Mộ Hành và hai thành viên ban kỉ luật phòng chống vào cản, hai alpha đập nhau đỏ mắt thấy có người vào nên càng hung hãn ra những đòn công kích không lường trước. Mộ Hành qua một hồi giằng co quyết liệt mới dùng judo quật ngã 1 alpha, mấy beta kia tiến lên phụ giúp cậu đem alpha đó tiêm thuốc ức chế.

Hai alpha sau khi tỉnh táo lại thì hối lỗi và kéo nhau đi bệnh viện kiểm tra tổng quát xương chân. Sắp thi đấu nếu bị thương thì hỏng, tuy không thể trách Mộ Hành ra tay nặng vì họ đánh mất lú trí uýnh người trước.

Mộ Hành đi tới phòng y tế kiếm chút bông băng, cậu bạn alpha Mộ Hành ra tay trấn áp thật quá hung hãn lại có võ nên Mộ Hành thật khá chật vật.

Phòng y tế lại không có ai, Mộ Hành sờ đầu, ít ra phải có thành viên ban y tế trông chừng chứ nhỉ? Muốn tiến đến tủ thuốc lấy đồ.

“A .... thích chết, thật sảng khoái!”

“Lại sâu chút ... a!!!”

Lạch bạch tiếng da thịt kêu vang cùng giọng nỉ non rên rỉ đầy khoái lạc. Mộ Hành đỏ mặt, trời ạ, bọn họ vẫn là học sinh, trên hết đây là phòng y tế.

Mộ Hành muốn giữ im lặng mà rời đi.

“Ô ... Tam Tự, có người vào, người ngừng lại, nhẹ chút a!”

Mộ Hành bước hẫng té huỵch xuống sàn, đồ vật rơi loảng xoảng. Giường trong cùng vén màn ra, Thuần Tam Tự đáy mắt u tối, răng nanh vương chút máu, mà người nằm trong đã bủn rủn nằm mê ly, mắt ngập nước hạnh phúc.

Mộ Hành trách mình quá ngu, giữa 2 người họ mùi pheromone quá nồng đậm đến một beta còn nghe thấy, vậy nà giờ cậu mới chậm tiêu ngửi được. Omega thấp thanh kêu khàn cả giọng chả phải là omega tài sắc vẹn toàn Lý Thuỵ đó thôi.

Thuần Tam Tự có lẽ vì dục vọng chưa giải quyết hết, giọng nói xa cách “Là Mộ Hành à, cậu lại bị thương?”

“Ừm, vết thương nhỏ. Tớ về trước không làm phiền cậu.”

“Ờ!!!”

Mộ Hành ôm vết thương chưa xử lý rời đi, trước đấy còn không quên đem đồ đạc trả về chỗ cũ, bộ dạng không vẻ gì như vừa gặp chuyện gì bất ngờ.