Lê lết cái chân vết thương đem về nhà, mẹ lớn bị cậu doạ cho sợ hãi “Là lũ alpha kia đánh con? Rút khỏi ban kỉ luật phòng chống đi, việc này thật quá nguy hiểm, con không cần làm.”
Mẹ nhỏ cũng bị doạ không nói lên lời. Mộ Hành chìa bảng điểm ra cho bà, bà theo thói quen chuẩn bị tiếp nhận nhưng cậu đột nhiên vò nát, trái tim tổn thương vỡ vụn đã tới giới hạn cuối cùng.
“Mẹ ... mẹ nói đúng! Phải chi con sinh ra là một alpha, thì con không cần phải hâm mộ một alpha nào khác .... cũng không cần tổn thương đến mức này.” Một Mộ Hành mạnh mẽ có thể tự thân bươn chải mọi việc rốt cuộc cũng khóc không thành tiếng, nước mắt chỉ là cứ rơi, cậu ấy gục ngã.
Mẹ nhỏ đỏ hoe đôi mắt ôm lấy cậu “Không Mộ Hành ... là mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi. Con không cần là một alpha, con chỉ cần là con, con ưu tú hơn bất cứ alpha nào khác.”
Giọng cậu khản đặc, trái tim từng hồi quặng thắt nhớ lại khoảng khắc trong phòng y tế ấy, cậu từng hi vọng mình được ngửi mùi pheromone của Tam Tự dù chỉ một lần. Nhưng mùi vị pheromone lúc ấy nhuốm đầy hương vị tình dục dào dạt khiến cậu buồn nôn, cậu ghét bỏ nó.
“Con luôn biết cô ấy chỉ luôn thích các omega nhỏ nhắn xinh đẹp .... vẫn biết cổ đời sống phóng túng .... nhưng chân chính nhìn thấy ... mẹ ơi, con đau quá.”
“Con đã theo dõi cô ấy rất lâu rồi, cổ vũ bản thân phấn đấu học để vào chung lớp với cô ấy, được ngắm nhìn cô ấy mỗi ngày. Mọi nỗ lực của con đánh đổi chỉ là hèn mọn.”
Mẹ nhỏ là giáo viên trường con trai, sao có thể không biết người trong lời con mình là ai, cô chỉ là không biết lí do con mình sống chết học để ở lại lớp A là do có người nó thích ở đó “Nhà chúng ta đều là beta hết rất tốt, mẹ không cần con là alpha nào hết. Mẹ là sợ con học tập gánh nặng mệt mỏi. Alpha chỉ chơi đùa cũng cao điểm hơn con, mẹ không cam.”
Mẹ lớn chỉ biết lặng thinh rớm lệ một bên, tình cảm của con trai đổ vỡ do vấn đề giới tính, cô chỉ có thể khuyên “Từ bỏ thôi Hành Hành.”
Có thể từ bỏ sao, mối tình đơn phương này dù đã cho Mộ Hành vết thương sâu hoắm trong tâm.
Ngày sau Mộ Hành vẫn bình thường đi học như bao ngày, chỉ là không có lòng học tập, đoạn tình cảm kia đã an phận thu lại một góc trong tim. Tuy nhiên cô vẫn là động lực cúc tác cho cậu thêm lí do để ở lại lớp A.
Tốt nghiệp, học đại học, nhập ngũ. Đáng lí Mộ Hành tham gia ban kỉ luật phòng chống trên 5 năm được miễn nhập ngũ nhưng cậu ấy vẫn đi, vì có cô, cô là quân y, cậu ấy cũng là quân y.
Đại học Z ngành học thông thường tầm 2 năm, ngành y 4 năm. Trừ omega thì tất cả khi đậu cử nhân đều nhập ngũ, nếu ai có thành tích xuất sắc được các giáo sư đề cử học cao thì cũng miễn nhập ngũ. Thuần Tam Tự ưu tú có đãi ngộ đó nhưng cô vẫn chọn vào quân đội rèn giũa.
Khi ấy chiến tranh với Bắc vực đang dầu sôi lửa bỏng, cậu cùng cô ấy chạy đôn chạy đáo cứu người cùng một khu hậu phương. Ngẩng đầu nhìn cúi mặt thấy nhưng Mộ Hành chưa bao giờ là người mở lời trước.
6 năm học sinh, 4 năm đại học lại 2 năm trong quân
Cậu đã ở cùng cô 12 năm rồi. Cuối cùng tình cảm đã cất vào được chiếc hộp kín đáo.
Thành tích trong quân của cô không bàn cải, không ngại lên cả tiền tuyến, quân hàm nháy mắt thăng trung uý.
(Ở đây có sĩ, uý, tá, tướng cùng hạ, trung, đại, thượng)
Mộ Hành quân công cũng rất tốt, thăng đại sĩ. Cậu chọn ra về vì không muốn hai mẹ ở nhà lo lắng, với tình hình chiến trường nhờ công của Thuần Nhị Tuế nên lửa chiến tranh giảm bớt dần.
Thuần Tam Tự xong 2 năm vẫn tòm tèm ở trong quân tiếp nhưng bị Thuần Nhị Tuế mạnh tay đá ra, khá đáng tiếc, nếu cô tiếp tục ở lại thì địa vị trong quân không thua gì anh trai mình. Nhưng bản tính cô liều lĩnh, Mộ Hành vẫn thấy quân đội không hợp với cô.
Mộ Hành là bác sĩ khoa nhi, nhờ có hàm đại sĩ nên cậu tìm việc rất thuận lợi, bệnh viện phúc lợi cao, đội ngũ và trang thiết bị xếp hàng đầu trong nước. Cậu cố tình chọn bệnh viện không có cô.
Tình cảm cậu dành cho cô nguội lạnh rồi sao. Không đâu, Mộ Hành rõ bản thân hơn ai hết, vì đã biết trước kết quả nếu đem tình cảm này bày tỏ ra ngoài là thất bại thì giấu giếm chả sai.
“Ê ê Mộ Hành, thứ 7 này họp lớp. Nhớ đến đó, cấm nói không” Lạc Túc tuôn một tràng rồi cúp máy cái rẹp.
Mộ Hành bó tay đành nhờ người thay ca. Không biết lúc đó cô có đến.
“A Mộ Hành, ở đây nì!” Lạc Túc đứng trước cổng lớn nhà hàng vẫy tay gọi.
“Đã là giáo sư đại học rồi vẫn ồn ào như ngày nào. Dạo này khoẻ chứ?”
“Vẫn tốt, tôi ngại vào nhà hàng lớn lắm, ngó qua ngó lại chỉ có ông tạm thân nhất nên đứng chờ ông. Mấy đứa kia giờ ai cũng thành công và giàu có nên chơi hẳn chỗ này, tôi rén chết.”
Nói chứ cái nhà hàng này cũng là của một bạn học cùng lớp bọn họ. Còn đặt cho hẳn phòng vip nhất.
Thuần Tam Tự đã đến trước và đang cùng mọi người bàn luận chọn rượu, cậu ngẩn ngơ, 3 năm không gặp, cô thành thục ổn trọng rồi, vẫn rạng ngời thu hút người nhìn như thế.
Trái tim im lặng của Mộ Hành bao năm qua nay khẽ nhúc nhích, cậu thấy bất an khi chạm mặt cô, cậu không giữ nổi tỉnh táo.
Đúng giờ các phục vụ bưng món khai vị vào. An Minh Vương cứng đầu đòi rót vào ly của Lạc Túc và Mộ Hành.
“Ôi tớ đến trễ, các cậu đã gọi rượu hết rồi sao?” Lý Thuỵ lả lướt tiến vào. Một thân quần là áo lụa thời trang thịnh hành, trang sức bạc kiêu sa càng tôn lên sự kiều diễm của cậu.
Thấy chỗ gần Thuần Tam Tự đều hết, cậu ta khẽ dậm chân ngồi cạnh Mộ Hành. Thuần Tam Tự mọi khi kiêng bia rượu vì sợ run tay không thể phẫu thuật nhưng nay cô được dịp giải khuây uống không nể nang, bạn học lại rất vui vẻ bồi cô uống.
Thuần Tam Tự đưa ly rượu hướng Mộ Hành “Từ lúc xuất ngũ đã không gặp nhau, tớ rất muốn cậu trở thành trợ thủ của tớ một lần nữa.”
Mộ Hành lễ độ cười “Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tớ không tài giỏi như vậy đâu, công việc hiện tại của tớ rất tốt, tớ rất hài lòng, xin phép được từ chối.” Một hơi uống cạn, đây là lần đầu cậu uống rượu.
Lạc Túc “Giữa hai người là vụ gì vậy?”
“Cậu nghĩ nhiều.”
Lý Thuỵ cong eo cười mị hoặc kính Thuần Tam Tự một ly “Đã rất lâu cậu không liên lạc với tớ, tớ nhớ cậu rất nhiều!” Cậu e dè lại buồn bã khiến cho mọi người sinh ra loại cảm giác thương tiếc muốn bảo vệ.
Mộ Hành xoay mặt đi, coi như hôm nay cho phép bản thân sống phóng túng một phen vậy. Cậu vẫn rất ghét cô than cận người khác, nếu rượu có thể quên đi mình đã yêu cô như thế nào thì cậu sẽ uống, uống đến ngốc thì thôi.
Lạc Túc nhìn Mộ Hành cầm hẳn chai rượu tu ừng ực thì sợ chết khiếp “Mộ Hành, rượu đó a, ngừng tay, ngộ đôic rượu bây giờ.”
“Tôi muốn uống, đừng cản tôi. Tôi thất tình đấy thì sao? Tôi muốn uống để quên sạch thì sao?” Rượu ngấm rất nhanh, Mộ Hành mơ màng cầm rượu nốc.
Chỗ họ nháo khá lớn, Thuần Tam Tự đích thân tiến tới cản giành lấy chai rượu trong tay cậu “Đừng uống nữa, tôi đem cậu đi nghỉ.”
“Hức ... ai ... ai cần chứ!? Tôi uống để quên .... tôi vẫn không quên nổi cô ấy .... cô ấy cùng những người kia, ghê tởm ... thật ghê tởm.”
Thuần Tam Tự mớm lời cậu “Ừ ừ, đúng là ghê tởm không tốt đẹp. Tôi mang cậu đi đánh họ.”
“Ai ... ai cho phép cậu đánh cô ấy... cô ấy không làm gì sai, là tôi sai ... ư hức, tôi là kẻ ngoài cuộc ... là tôi khi yêu người ta.” Mộ Hành không làm chủ bản thân, cậu không biết người trước mặt là ai, cậu chỉ muốn giải toả nội tâm. Cậu đã dùng 10 năm rồi nhưng mãi không vứt bỏ được đoạn tình cảm vô vọng này.
Cậu ấy nhớ tới đêm hôm ấy cậu khóc lóc trước hai mẹ, đêm ấy chứng kiến người mình yêu làm chuyện đó với người khác. Mọi tủi thân dâng trào, cậu khóc. Cậu vùi vào lồng ngực cô khóc oà “Mẹ ơi, con vẫn không từ bỏ được cô ấy.”
Thuần Tam Tự hoảng hồn “Này cậu!” Đây là Mộ Hành nề nếp luôn sống kỉ cương á hả. Cô chào mọi người “Tớ dẫn cậu ấy đi nghỉ trước, hồi chúng ta đi tăng 2!”
Mọi người đồng ý, chứ thật Mộ Hành dính Thuần Tam Tự như keo dính, gỡ còn không ra.
Lạc Túc “Quao, tôi không biết Mộ Mộ có người thương rồi á, còn yêu sâu đậm tổn thương đến thế?”
An Minh Vương “Vì cậu ngốc như người cậu ta yêu!”
———
Thuần Tam Tự dìu Mộ Hành đến một khách sạn nhỏ gần đó, cô có chút buồn cười “Bộ tớ giống một cậu lắm à?”
Mộ Hành ngốc ngốc ngẩng đầu, rờ rờ mặt cô suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu “Không có, cậu rất đẹp. Rất giống người tôi thích.”
“Ý cậu là Tứ Kết hả?” Tứ Kết đẹp gái mà ha, nên ‘cô ấy’ đầy hợp lý.
“Không ... người tôi thích là ...”
“Tam Tự, cậu mau lên, mọi người đang chờ đó.”
Tam Tự đang nhận khoá phòng cũng bị Lý Thuỵ làm giật mình “Sao cậu theo tới đây?”
“Tớ không lo lắm về Mộ Hành nên đến giúp cậu.”
Giọng nói này, là của kẻ khi đó trên giường của Tam Tự, thật đáng ghét. Mộ Hành xách tay của Thuần Tam Tự kéo vào thang máy, Lý Thuỵ chạy tới, Mộ Hành không nhẹ tay một phát đem omega trói gà không chặt quật lăn bò ra đất. Bảo vệ và nhân viên khách sạn bị doạ ớ người nhưng thang máy đã đóng mất.
Mộ Hành đằng đằng liếc Thuần Tam Tự, Thuần Tam Tự muốn vươn tay đỡ cậu đang đứng xiểng niểng.
Chát!!!
Cậu vỗ bay tay cô đi. Vết đỏ trên mu bàn tay, Mộ Hành đứng giận dỗi, ... khoé mắt vẫn còn hơi nước.
Cô như bị trúng tà, thấy cậu bộ dạng này mẹ nó đáng yêu muốn chết, không làm nũng, không khả ái hay nhỏ nhắn. Uống say rất quậy lại bạo lực nhưng ... rất có tính cách.
Mộ Hành sát khí nhìn cô hồi lâu đến khi thang máy tới tầng, cậu thật không cam lòng nhưng nhẹ dạ kéo tay cô ra, hôn hôn lên mu bàn tay cô “Xin lỗi!”
Thuần Tam Tự nuốt một ngụm nước bọt “Không sao, không đau.”
“Cậu lên giường nghỉ ngơi đi.” Thuần Tam Tự muốn chắc ăn cậu ngủ say mới dâm rời đi, kẻo lại chạy loạn.
Nghe lời nằm lên giường “Không ngủ với tôi sao?”
Thuần Tam Tự tạm đứt mạch máu não “Cậu nói gì?”
“Ngủ với mấy người kia thì ngủ cả với tôi đi.”
“Cậu ... cậu đang giả say trêu đùa tôi đấy à?”
“Trêu?”
Thuần Tam Tự lòng than không xong, lửa dục sắp bị gợi lên tới nơi. Cô rời đi.
"Cậu đi đâu?" Mộ Hành cố chấp ôm dính cô cứng ngắc.