Ái tình chốn thâm cung

#12

" Nương nương! "

Thanh Liễu vẻ gấp gáp chạy vào Dung Ninh Cung. Nàng ngồi vẻ tranh, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu xem thử.

" Chuyện gì mà ngươi lại hớt hải như vậy? "

Thanh Liễu đến chỗ nàng liền nói ngay:

" Bẫm nương nương! Vừa nãy hoàng thượng đã truất phế Chu Đức phi rồi ạ "

Thanh Liễu gấp gáp bao nhiêu thì nàng lại bình tĩnh bấy nhiêu.

" Đã xảy ra chuyện gì? "

" Hoàng thượng cho người điều tra, bắt được tên hắc y nhân đã làm người rơi xuống hồ. Hắn ta khai ra Chu Đức phi đứng phía sau. Hoàng thượng tức giận liền truất phế Chu Đức phi "

Vốn dĩ nàng đã đoán ra được kẻ đứng sau, nên chuyện này không hề khiến nàng ngạc nhiên. Nàng đứng dậy, cùng Thanh Liễu rời khỏi Dung Ninh Cung.

Đại Lao, nơi ngập tràn ghê tỡm, đầy rẫy tội ác cùng tiếng kêu ai oán. Nơi được cho là địa ngục thế gian. Nàng chậm rãi bước vào, như đóa hoa lướt đi trong màn đêm đen, tô điểm cho không gian tăm tối, mù mịt.

" Mở cửa! "

Cai ngục nhìn thấy nàng liền sợ hãi, lập tức mở cửa phòng giam trước mắt nàng. Người đàn ông đang sợ hãi, ngồi co ro một góc.

" Là ngươi đúng không? Ngươi chính là người đã làm ta rơi xuống hồ "

Nàng gương mặt lạnh lẽo nhìn gã đàn ông nhem nhuốt. Gã nam nhân nhìn thấy nàng thì không khỏi sợ hãi.

" Xin nương nương tha mạng. Thần chỉ nghe theo lời của kẻ khác sai khiến... Thần... Thần... "

" Được rồi! Ta muốn hỏi ngươi. Người dưới hồ và ngươi là một bọn? "

" Người dưới hồ nào ạ? Hôm đó chỉ có mỗi thần thôi ạ "

Gã nam nhân ngạc nhiên nhìn nàng. Qua ánh mắt nàng có thể nhìn thấy hắn thật không nói dối.

" Giơ hai cánh tay của ngươi lên ta xem "

Gã nam nhân mặt dù không hiểu lắm nhưng vẫn kéo tay áo lên cho nàng xem. Quả nhiên, trên tay hắn không hề có vết xăm hay dấu hiệu nào cả. Đúng như những gì nàng nghi ngờ. Nàng nhếch môi cười rồi quay lưng rời khỏi đó. Thanh Liễu đem giỏ thức ăn thịnh soạn đến chỗ hắn.

" Tạ ân nương nương! Tạ ân nương nương... "

Giọng tên nam nhân kia khuất dần sau bóng lưng của nàng. Thanh Liễu vội đuổi theo nàng.

" Ngươi hãy cho người đến trông chừng hắn. Dặn dò cai ngục tuyệt đối không để ai tiếp cận hắn "

" Vâng! Nhưng thưa nương nương, người làm như vậy thì có ích lợi gì? "

" Người làm ta bị thương không phải hắn mà là kẻ khác "

Nàng đương nhiên không dễ dàng chết như vậy chỉ vì một hồ nước nhỏ nhoi. Nàng nhất định phải tìm ra kẻ dưới hồ đó. Để hắn và người đứng phía sau phải chịu tội.

Nàng ung dung bước qua những bậc thang tiến vào Thừa Càng Cung. Hắn ở phía cuối điện, đang xem tấu chương nhìn thấy nàng liền gạt chúng sang một bên.

" Sao nàng lại đến đây? "

" Thần thiếp vừa ở Đại Lao đến đây. Thần thiếp nghe nói người đã bắt được thích khách hôm đó nên đã đến xem. Thần thiếp đến đây vì có thứ cho người xem "

Nàng lấy trong người ra một miếng vải nhỏ cùng một mãnh giấy. Nàng đem chuyện ở dưới hồ kể tườm tận cho hắn nghe. Sau khi nghe xong, ánh mắt hắn sâu thẳm tựa không thể đoán điều hắn đang nghĩ.

" Tại sao nàng lại không nói cho trẫm biết sớm hơn? "

" Thần thiếp mãi lo nghĩ đến vài chuyện nên không kịp nói cho bệ hạ. Thần thiếp nghĩ việc này không phải một mình Chu Đức Phi làm. Hơn nữa người phạt Chu Đức Phi vậy còn Tam hoàng tử thì phải làm sao? Hơn nữa thằng bé còn nhỏ lại phải xa mẫu phi của mình, thiếp thật có chút không nỡ "

Nghe nàng nói hắn liền đắn đo suy nghĩ. Nàng lại tiếp tục:

" Hơn nữa người vừa phế hoàng hậu không lâu, bây giờ lại phế Chu Đức Phi. Thần thiếp chỉ sợ người khác nhìn vào sẽ không hay "

Hắn vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên lại nở nụ cười, đưa tay kéo nàng vào lòng.

" Tại sao lại không hay? Trẫm có nàng là đã đủ rồi, còn cần những người khác sao? Còn về Tam hoàng tử, hãy để nó như vậy đi nhân tiện rèn luyện bản tính của nó "

" Nhưng... "

Nàng cảm thấy không thỏa đáng liền muốn nói tiếp. Nhưng đã bị hắn nhanh chóng đánh gãy lời.

" Không nhưng nhị gì cả. Còn về chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra và trả lại cho nàng công bằng "

Không lâu sau đó nàng liền hay tin đã tìm ra kẻ đứng sau, chính là một vị Hiền Nghi nào đó mà nàng chưa gặp qua. Vị Hiền Nghi đó đã lập tức bị đưa đi xử trãm. Nàng cũng không ngờ đến một Hiền Nghi lại muốn đi hãm hại nàng. Buổi xử trãm nàng cũng đến xem qua, cũng có dịp chiêm ngưỡng qua vị Hiền Nghi đó.

Nàng ta cũng có nhan sắc tuyệt mỹ, nhưng đôi mắt kia lại nhìn nàng đầy căm hận. Có lẽ từ khi nàng quay lại đã cướp mất sủng hạnh của nàng ta khiến nàng ta đem lòng hận nàng.

. . . .

Hôm nay thái y đến xem mạch cho nàng. Thái y nói mạch tượng tốt, thai nhi vẫn rất khỏe. Sau khi tiễn thái y, nàng đưa tay xoa bụng mình, rạo bước dạo quanh khuôn viên của Dung Ninh Cung.

" Nương nương! Nghe nói đợt tuyển tú nữ vào năm nay sẽ dời lại vài tháng nữa "

Thanh Liễu chậm rãi theo sau nàng. Nàng y phục nhạt màu, tựa như cánh hoa nhỏ lướt bay trong gió.

" Quả thật đã đến đợt tuyển tú ba năm một lần mà ngoài biên ải đang có chiến sự nên hoàng thượng dời lại là lẽ đương nhiên "

Nàng đi qua cánh cổng lớn thì chợt thấy ba cung nữ lướt qua, vừa đi vừa bàn tán gì đó. Nàng tiếp tục bước đi, quay qua lại hỏi Thanh Liễu.

" Các cung nữ trong cung gần đây đang bàn tán chuyện gì? "

" Thưa nương nương! Thần nghĩ người không nên để ý đến họ "

" Ngươi cứ nói! "

Nàng nhẹ nhàng lướt đi, Thanh Liễu đi theo vừa bẫm.

" Gần đây các cung nữ đang bàn tán chuyện người có thể sẽ đăng cơ ngôi vị hoàng hậu "

Chốc chốc Thanh Liễu lại nhìn sắc mặt nàng. Đôi mày thanh mãnh, gương mặt không lộ chút gì là cảm xúc. Thanh Liễu thấy vậy liền tiếp tục.

" Họ nói người hiện tại sủng hạnh không suy, lại nắm trong tay quyền cai quản hậu cung thay hoàng hậu. Trong hoàng cung này ngoài hoàng thượng, không có ai xứng đáng và quyền uy hơn người "

Nàng dừng lại quay qua nhìn Thanh Liễu.

" Chuyện này ngay cả hoàng thượng vẫn còn chưa quyết định mà bọn họ đã muốn chọn thay rồi sao? "

" Thưa nương nương! Nô tỳ sẽ giúp người chỉnh đốn họ "

" Không cần! "

Dứt lời nàng tiếp tục sãi bước lại nhẹ nhàng xoa bụng mình. Nàng vốn dĩ không quan tâm họ nói gì về nàng. Vì nàng không còn ở trần gian này bao lâu nữa. Tâm trạng nàng trầm xuống, chậm rãi quay về phòng nghỉ ngơi. Thanh Liễu thấy nàng như vậy có chút không an tâm. Cảm giác như chủ tử đang có tâm sự không thể phân bày.

Tối đến này ngồi trong tẩm cung, mắt luôn mãi hướng về phía cửa. Thanh Liễu bưng chén thuốc nóng đến đặt bên cạnh nàng.

" Nương nương! Đến giờ uống thuốc rồi ạ "

Ánh mắt nàng lướt qua chén thuốc rồi lại tiếp tục hướng về phía cửa.

" Đây là thuốc gì? "

" Đây là thuốc an thai mà sáng nay thái y đã kê đơn cho nương nương "

Nàng nhẹ nhàng nhấc chén thuốc lên nhắm mắt uống một lược. Ánh mắt nàng lại tiếp tục nhìn ra cửa.

" Nương nương! Người đi nghỉ ngơi đi ạ. Có lẽ đêm nay hoàng thượng sẽ không đến đâu "

" Đã hai đêm liền bệ hạ không đến Dung Ninh Cung "

" Có lẽ hoàng thượng bận việc triều chính nên không thể đến thăm người "

Thanh Liễu thấy nàng có vẻ buồn nên cố gắng làm cho nàng vui. Nàng chờ thêm một lát thì để Thanh Liễu dìu nàng về phòng.