Ái tình chốn thâm cung

#14

Một đoạn tâm sự qua đi, Mạn Tô Dương tiễn nàng quay lại Dung Ninh Cung. Đứng trước cửa cung nàng và Mạn ca nói lời từ biệt. Mạn ca vỗ nhẹ vai nàng.

" Muội hãy mau chóng nghỉ ngơi thật tốt, tránh thức khuya ảnh hưởng đến long thai. Ngày mai ta sẽ cho người mang vài thang thuốc bổ đến cho muội "

" Ca ca không cần nhọc tâm như vậy. Muội vẫn còn vài than thuốc của thái y chưa dùng hết "

" Là phu nhân của ta bảo ta mang đến. Nói là thuốc an thai gia truyền gì đó "

" Vậy thay muội nói lời cảm ơn đến tẩu ấy "

Mạn ca khẽ cười xoa nhẹ đầu nàng rồi quay lưng rời khỏi. Thanh Liễu tiến lại dìu nàng vào cung.

Một canh giờ sau hắn đến chỗ nàng, chỉ mang theo công công và vài thị vệ. Hắn ngồi bên cạnh giường của nàng, ánh mắt trìu mến hỏi han.

" Ái phi của ta thật sự không sao đó chứ? "

" Thần thiếp thật sự không sao. Trời đã khuya rồi bệ hạ hãy mau chóng hồi cung nghỉ ngơi tránh ảnh hưởng đến long thể "

Hắn đưa tay đặt lên gò má của nàng, miệng khẽ cười.

" Đêm nay trẫm sẽ nghỉ ngơi ở đây "

" Hả? "

Nàng ngạc nhiên, ánh mắt tròn xoe nhìn hắn. Nàng thật không ngờ hắn lại nghỉ ở tẩm cung của nàng đêm nay.

Hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của nàng liền dò hỏi:

" Không lẽ trẫm không được phép ở lại? Hay ái phi không đồng ý? "

" Thần thiếp không dám! Chỉ là thần thiếp hơi ngạc nhiên, thần thiếp nghĩ bệ hạ hiện tại ở chỗ các tú nữ "

Nghe đến đây hắn liền hiểu ẩn ý trong câu nói của nàng. Một nụ cười nhanh chóng vụt qua trên gương mặt hắn.

" Trẫm nghỉ ngơi ở tẫm cung của nàng thì có gì không hợp đạo lý sao? Trẫm hiện tại chỉ muốn ở lại đây. Ai có thể cản trẫm? "

Nói xong hắn liền đứng dậy sai Thanh Liễu đến hầu hắn thay y phục. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay xoa bụng đang nhô cao. Đứa bé trong bụng nàng liền đáp lại cái chạm của hắn. Lòng hắn liền dấy lên cảm giác hạnh phúc.

" Ái nhi ngoan, không quấy mẫu phi nữa. Nếu nghe lời sau này phụ hoàng sẽ thưởng cho ái nhi "

Đột nhiên hắn không còn cảm thấy sự chuyển động nữa liền khẽ cười. Nàng lúc này bật cười khúc khích. Không ngờ hắn đường đường là vua một nước lại có mặt đáng yêu như thế này.

Nàng chợt nghĩ là bản thân nàng đang lo lắng không đâu sao? Là vì nàng đã từng trãi qua hoàn cảnh như vậy nên bản thân đang lo lắng điều đó sẽ trở lại sao? Hay chỉ đơn giản nàng đang lo lắng và buồn bã những chuyện không đâu. Người nàng yêu vẫn ở đây, bên cạnh nàng, hà cớ gì nàng phải vì những suy nghĩ của bản thân mà sầu bi.

" Trẫm xin lỗi! Thời gian gần đây trẫm đã không quan tâm đến nàng, khiến nàng phải cô đơn "

" Người là vua nên bận việc nước là chuyện lẽ đương nhiên nên người không cần phải xin lỗi thần thiếp như vậy. Thần thiếp thật sự không dám nhận "

Nàng thu mình trong vòng tay của hắn, mi tâm dần khép lại, đáy lòng được phần nào an ủi và vui vẻ trở lại.

. . .

Vài canh giờ trước...

Nàng vừa rời khỏi hắn liền thấy đại tướng quân Mạn Tô Dương cũng rời bữa tiệc nên trong lòng có chút đa nghi liền cho người theo sau. Một lát sau vị công công quay trở lại đem việc nói cho hắn nghe.

Hắn nghe xong chợt nhận ra, nàng đã vì hắn mà đau lòng cũng nhận ra nàng đã từ bỏ tất cả để quay lại bên hắn.

Hắn bước xuống, tiến lại gần các tú nữ, đến trước tú nữ múa đẹp nhất.

" Ngươi tên gì? "

" Thần thiếp là Lý Nguyệt là ái nữ của Lý học sĩ, Lý Quốc "

" Thì ra là nữ nhi của Lý học sĩ. Từ nay ngươi sẽ là Chiêu Nghi dọn đến Chiêu Y Cung "

Lý Nguyệt mĩm cười, vẻ mặt sáng rực vì vui mừng khẽ cuối đầu tạ ân.

Bữa tiệc kết thúc, Lý Nguyệt được sắp xếp đến tẩm cung của hắn. Là nàng ta đêm nay hầu hạ hắn.

Hắn chậm rãi bước vào, vẻ mặt vô cảm nhìn nữ nhân trước mắt.

" Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng... "

Lời nàng ta chưa nói hết đã bị hắn đánh gãy.

" Không cần đa lễ! "

Lý Nguyệt nghe vậy thì mừng thầm, trong dạ một hồi hoan hỉ. Nàng ta tiến lại gần hắn, hầu hắn cởi y phục. Long bào vừa rơi xuống tới nữa người hắn đã đưa tay kéo về vị trí cũ. Hắn không nói một lời đã quay lưng rời khỏi, để lại nữ nhân một mặt ngạc nhiên, vài phần tức giận.

Vị công công đi bên cạnh hắn sắc mặt lo lắng, nhỏ giọng nhắc nhở.

" Hoàng thượng! Người rời đi như vậy thật sự có chút không hay ạ "

Hắn quay qua chau mày, ánh mắt dò xét nhìn vị công công.

" Không hay ở điểm nào? "

" Dù gì Lý Chiêu Nghi cũng là ái nữ của Lý học sĩ. Hoàng thượng! Người hành sự như vậy thật sự có chút không hay lắm "

Hắn chợt dừng lại nhìn chăm chăm vị công công, ngữ điệu có chút tức giận.

" Vậy xem ra trẫm phải nể mặt Lý học sĩ mà quay lại đó sao? Trẫm làm gì cũng cần ý kiến của khanh sao? "

Thấy hắn bắt đầu tức giận nên đã biết bản thân mắc tội, vị công công nhanh chóng cúi đầu, giọng sợ hãi.

" Nô tài không dám! "

Hắn quay lưng bước đi, công công âm thầm theo sau thầm thở phào nhẹ tâm.

Hôm sau sự việc được lan truyền khắp hậu cung khiến Lý Chiêu Nghi một phen mất mặt. Bản thân nàng ta cũng vạn phần tức giận, vài phần sinh hận Thục Phi kia. Nhưng suy cho cùng cũng tự nhận biết rõ hoàng thượng sủng Thục Phi như thế nào.

Cũng từ việc đó khiến nàng có quyền thế hơn bao giờ hết. Sau lưng nàng là Mạn tướng quân nắm trong tay quyền binh triều đình, bên cạnh nàng là hắn nắm quyền thiên hạ. Thử hỏi còn ai dám cả gan đụng đến nàng, còn ai quyền quý hơn nàng.

Lại nói về mặt khác, sau tất cả những đau thương mà nàng nhận được thì đây có lẽ là những thứ nàng được đáp trả. "Ở hiền ắc sẽ gặp lành" câu này với nàng quả không sai.

Còn hắn, hắn tự thân biết rõ nữ nhân mà hắn yêu đã vì hắn, vì sự ngốc nghếch của hắn trong quá khứ mà chịu không ít tủi nhục. Đến hiện tại, nàng không hận hắn đã là phúc phận của hắn, là may mắn của hắn. Điều hắn nên làm là dành chọn yêu thương mà bù đắp mọi tổn thương trước kia của nàng.