Ái tình chốn thâm cung

#5

Hoàng cung, nơi đầy rẫy những âm mưu thâm độc, sự ganh ghét, sự tranh dành sủng hạnh. Nàng vì chán ghét những điều này mà rời đi nhưng nay lại vì ai đó mà nhẫn nhịn quay về. Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, cổng hoàng cung ở xa xa hiện hữu. Nàng nhìn qua khung cửa, tự nhắn bản thân một khi bước qua cánh cổng kia thì sẽ không thể quay đầu lại, sẽ không còn tự do như những thứ sau lưng nàng. Tự do, tự tại, những thú vui thõa của dân gian, nay nàng phải từ biệt. Cảm giác hiện tại tựa như lần đầu nàng nhập cung.

Chốc chốc xe ngựa đã qua khỏi cổng, hoàng cung và cung điện nguy nga hiện ra trước mắt, những bậc thang dài bất tận. Phía giữa bậc thang là tam cung lục viện, xung quanh đường đi là những vị quan lớn nhỏ, rãi rác khắp nơi là quân lính cùng thị vệ. Một cảnh tượng thật hùng vĩ, có thể thấy đây là quyền lực của hắn.

Trước hàng vạn cặp mắt đang nhìn, nàng chậm rãi cùng hắn bước xuống từ xe ngựa. Y phục lộng lẫy, trang sức trên người nàng đặc biệt trân quý. Nàng hiện tại tựa như một mỹ nhân tuyệt sắc của thiên giới. Giữa hàng vạn người nàng và hắn đặc biệt lộng lẫy, nổi bậc. Nhưng có lẽ thứ nổi bậc nhất chính là khí thế vương giả đầy oai phong của hắn, cùng với vẻ đẹp kiều diễm, ánh mắt như hút hồn người đối diện của nàng.

Hắn nắm lấy tay nàng, đỡ nàng đi qua những bậc thang, nhẹ nhàng nhìn nàng đầy ôn nhu, khẽ cười. Đến nơi, hắn dừng lại, hàng loạt mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm trước mắt đều cúi người hành lễ, cùng với vạn người trước mắt.

" Cung nghênh hoàng thượng hồi cung. Hoàng thượng vạn phúc kim an "

" Bình thân! "

Giọng hắn đầy uy lực, vang rộng khắp nơi. Nữ nhân đứng đầu, vận một bộ y phục hình phượng múa, bộ dáng đầy quyền thế tiến lên vài bước.

" Hoàng thượng! Thần thiếp hay tin hoàng thượng gặp phản quân nên ngày ngày nơm nớp lo lâu. Bệ hạ! Người không sao chứ? "

" Trẫm không sao! Cũng nhờ chuyến vi hành này mà ta đã tìm được Mạn thục phi của trẫm "

Ánh mắt nữ nhân chuyển sang nàng, đầy kinh ngạc. Nàng khẽ cười, tiến lên một bước hành lễ với nàng ta.

" Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương vạn an "

Cả đống mỹ nhân đều kinh hãi, lùi về sau vài bước. Cả triều đình đều hết sức ngạc nhiên ngay từ khi nàng bước xuống. Nhưng nghe nói đến nàng chính là Mạn thục phi năm nào thì kinh hãi không nguôi. Cả triều bị chính nàng làm cho một phen kinh hãi.

. . .

Nàng đến gần tối mới có thể quay lại Dung Ninh Cung. Nàng vẻ mặt mệt mỏi, nhìn cảnh sắc xung quanh nàng lại có cảm giác thật kì diệu. Thanh Liễu đi đến bên cạnh, cúi đầu nhỏ giọng.

" Nương nương! Người mau mau vào trong, sương đã bắt đầu rơi rồi "

Nàng thu lại ánh mắt, chậm rãi đi vào trong. Đến nơi, nàng ngồi xuống ghế bên bàn trang điểm, xoa xoa hai bên trán. Thanh Liễu đi đến bên tháo từng trang sức, đặt chúng cẩn thận vào rương nhỏ trước mặt.

" Bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ. Mời nương nương! "

Một cung nữ khác đi đến chỗ nàng cúi đầu bẫm báo. Nàng đã chuẩn bị xong liền nhanh chóng đi ngâm mình.

Căn phòng trước mắt đặc biệt tráng lệ, ở giữa còn có bồn tắm lớn, trên mặt còn có rất nhiều cánh hoa hồng. Nàng thân mình một lớp vải mỏng, làn da mềm mại, trắng tựa vầng trăng sáng đêm. Hình dáng kiều diễm, thanh mãnh chậm rãi bước xuống nước. Âm thanh va chạm của những giọt nước vang khắp gian phòng. Bỗng phía sau một thân ảnh xuất hiện chớp nhoáng, nàng có chút cảnh giác, ánh mắt như tia lửa.

" Ai? "

Nàng phía sau cảm giác có người, liền ra tay hành động nhưng nhanh chóng bị bàn tay cứng rắn giữ chặt lại.

" Là ta! Nàng muốn ám sát hoàng thượng sao? "

Nhìn thấy hắn nàng liền thu cánh tay lại, ánh mắt dịu dàng trở lại. Hắn nhìn xuống thân thể nàng, nở nụ cười đầy tà ý. Nàng ý thức được hành động của hắn liền hạ người thấp dưới nước để che thân mình.

" Hoàng thượng! Người đang nhìn gì vậy? Tại sao người lại vào đây? "

Hắn ngồi xuống bên thành bồn, ánh mắt lạnh lùng, như đùa nghịch nhìn nàng.

" Cả hoàng cung này là của trẫm, trẫm đi đâu thì tùy ý. Nàng quản được sao? "

" Nhưng thần thiếp...! "

Hắn đưa tay chặn miệng nàng rồi ra lệnh cung nữ hầu hắn.

" Người đâu! "

Cung nữ chậm rãi tiến lại gần tháo y phục của hắn. Hắn nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy hàm ý. Hắn bước vào tắm chung với nàng. Nàng thẹn đỏ cả mặt, vì đây là lần đầu tiên hắn và nàng tắm chung nên vô cùng ngượng ngùng. Hắn tiến gần chỗ nàng, nhìn ra vẻ mặt của nàng, liền có chút vui vẻ. Hắn nắm lấy eo nàng kéo lại gần, gương mặt hắn gần trong gan tấc, hơi thở của hắn đầy mạnh mẽ đối diện nàng.

" Sao vậy? Ái phi của trẫm đang thẹn sao? Trên người nàng còn chỗ nào trẫm chưa nhìn thấy, chưa đụng chạm qua. Cớ sao lại còn thẹn như thế? "

Quả thật nàng đã hầu hạ hắn nhưng cũng đã nhiều năm chưa hầu hạ hắn, cảm giác cứ như lần đầu được hắn thị tẫm.

" Thần thiếp!... Chỉ hơi nóng thưa hoàng thượng "

" Bệ hạ! Hãy gọi trẫm là bệ hạ. Nàng cứ gọi trẫm như vậy, sẽ rất xa cách "

Giọng hắn trầm luân bên tai, hơi thở của hắn khiến nàng đỏ mặt hơn. Gương mặt nàng đối diện với tấm ngực trần đầy chắc chắn của hắn khiến nàng càng lúng túng, tim đập loạn lên.

" Bệ... hạ! "

Dứt lời hắn liền ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng, mãnh liệt hôn xuống. Nàng vì hành động bất ngờ, không kịp phản ứng nên mềm nhũn trong ngực của hắn. Buông môi nàng, hắn nở nụ cười đầy hài lòng, đưa tay tháo chiếc lụa mỏng duy nhất trên người nàng, đem luôn những thứ cản trỡ ném sang một bên. Cung nữ liền lui xuống, đóng luôn cánh cửa phòng lại.

" Ái phi! Nàng thật đẹp. Nàng làm lòng trẫm cảm thấy thật rạo rực "

Dứt lời hắn đem nàng hoan ái cả một đêm, khắp ngọc thể của nàng đều là dấu vết của hắn. Khắp gian phòng đến phòng ngủ đều để lại dấu vết của nàng và hắn. Cung nữ cùng với công công đều ở ngoài cửa nghe lén, chỉ là âm thanh của nàng thật khiến người khác rạo rực.

Nắng chiếu rực rỡ khắp nơi, chim ca líu ríu trong vườn cây nhỏ, đua nhau đánh thức hai người đang quấn lấy nhau. Một vị công công nhẹ nhàng gõ cửa, điệu bộ gấp gáp vội vã. Phía sau là hàng chục cung nữ, kẻ chậu nước, người long bào, người khăn mặt đang chờ hầu cho hắn.

" Hoàng thượng! Giờ ngự triều sắp đến rồi ạ "

Hắn khẽ chau mày, vẻ khó chịu nhìn ra phía cửa.

" Được rồi! "

Nàng khẽ chớp đôi mắt rồi mở ra nhìn hắn

" Bệ hạ! Người vẫn chưa đi sao? "

Hắn ôn nhu nhìn nàng, đưa tay vuốt mái tóc rối của nàng qua một bên.

" Họ đánh thức nàng sao? "

Nàng khẽ lắc đầu rồi ngồi dậy thúc giục hắn.

" Bệ hạ! Người mau chóng ngự triều. Nếu không thì lại có chuyện để thiên hạ bàn tán "

Hắn ngồi dậy, nhìn nàng đầy nghi vấn.

" Bàn tán điều gì? "

" Nói rằng hoàng thượng vì mỹ nhân mà bỏ bê triều chính, cho rằng thần thiếp là hồng nhan họa thủy "

Nói rồi nàng rời khỏi giường, chỉnh sửa y phục, giọng mềm mại vọng ra.

" Vào đi! "

Nàng giúp rửa mặt, chải tóc, thay y phục, không lâu sau hắn đã chỉnh tề, uy nghiêm vạn phần. Trước khi rời đi hắn đã hôn lên trán nàng, mĩm cười nói:

" Đợi trẫm! "

Nàng khẽ cười nhìn theo bóng hắn rời khỏi Dung Ninh Cung. Thanh Liễu đi đến bên cạnh, nàng nhìn sang nở nụ cười ẩn ý, ánh mắt khó lường.

" Chuẩn bị y phục, chúng ta đến Khôn Ninh Cung thỉnh an hoàng hậu "

" Vâng! "

Thanh Liễu cuối đầu đáp lại. Nàng quay người đi vào trong, vẻ mặt có chút không vui.