(Allkuro) Quá muộn cho lời xin lỗi

Chương 10

Kuroko và Kagami-bị thâm tím xây xước toàn thân-Taiga cùng đi vào trung tâm thương mại. Kagami trực tiếp bị kéo tới khu thời trang trên tầng 3. Nguyên một chặng đường đi dạo trong khu quần áo vải vóc đầy sắc màu, Kuroko chỉ để ý mỗi mấy thứ đồ màu mà cậu yêu thích-màu lam. Cứ hễ thấy món đồ vừa ý thì có thể làm gì nữa? Trực tiếp cho vào giỏ hàng đang được Kagami xách ở trên tay chứ sao?

-Kuroko, cậu mua nhiều như vậy sao?

-Nhiều sao -Kuroko nhìn vào cái giỏ sắt đầy tới miệng chứa đầy quần áo màu lam nhạt, âm thầm ngạc nhiên. Qủa nhiên là hơi nhiều.

-Chúng ta đi thanh toán.

-Được. A, Kuroko, đợi một chút! - Kagami chợt thấy Kuroko biến mất, sau đó chốc lát lại xuất hiện cách đó gần 5m. Hắn liền một mạch chạy tới bên cạnh Kuroko, thầm lo sợ vì sự biến mất không báo trước của Kuroko.

-Kuroko, cậu tính học trường nào? Lúc này tôi nghe cậu nói cậu 15 đúng không?

-Phải, chuẩn bị nhập học ở Jl.

Đúng không nhỉ? Kuroko vốn không nhớ rõ cái trường mà bản thân sắp vào học. Không phải tại cậu hay quên mà là do cậu không để ý tới cái tên đó.

-A? Thế nào mà lại trùng hợp như vậy? Tôi hiện tại cũng đang học ở đó. Cậu ở đâu?

-Số 29 khu A, MTJ.

-...Không phải chứ?

-Đừng nói là cậu cũng có nhà ở đó nhé? Tôi không tin vào thứ gọi là 'duyên phận' đâu, Kagami-kun.

-Cậu đoán đúng rồi Kuroko, không những là có nhà ở đó, mà chúng ta là hàng xóm a~ Tôi ở đối diện nhà cậu aaaa. Mà khoan, tôi tưởng cái nhà đó là của 3 anh em hổ báo gì gì đó cơ mà? Cậu sao lại...

-Ý cậu là Ichirou-nii-san, Uzumaki-nii-san với Toshiro-nii-san sao? Tôi là đứa em thứ tư nhà đó a~

Kuroko mặt không đổi cắt lời Kagami. Đối diện nhà cậu sao. Bất quá...sao lại là ba anh em hổ báo? Anh trai cậu rất hiền và ôn nhu nha.

-Cái quần gì thế? Bọn họ là anh trai cậu? Mà khoan, cũng đúng a~

Kagami âm thầm phun tào. 3 anh em số nhà 29 nguyên cả MTJ đều biết đến, đều là mấy tên nguy hiểm. Mấy kẻ này không nể mặt bất cứ ai, nếu đụng tới mấy người này thì mồ cũng nên chuẩn bị rồi. Nhưng cậu chợt nhớ lại hình ảnh Kuroko 1 giây xử lý 2 tên côn đồ thì chợt cảm thấy...cũng đúng, đều là mấy kẻ nguy hiểm. 3 ông anh không nể mặt ai trực tiếp đem người đi vào ICU, đứa em út thân thủ cao cường một cước tiễn người lên thiên. Ừm, nghe rất hợp lý, rất có cảm giác...gia đình?

Kuroko trong lúc Kagami đang treo tít trên 9 tầng mây đã thanh toán xong hết đống quần áo rồi tay xách nách mang về nhà. Cũng không phải, kẻ tay xách nách mang là Kagami.

Khi về tới nhà, Kuroko đã thấy xe của Ichirou, Uzumaki và Toshirou trong gara. Anh của cậu đã về, Kuroko lấy đồ trên người Kagami xuống, nói một vài câu với anh rồi cả hai cùng tạm biệt, nhà ai thì người đó về.

-Về rồi sao Tetsuya? Sao mua ít vậy?

Ichirou nhìn thấy đứa em út yêu quý của mình đang xách mấy túi quần áo hỏi.

-Ichirou-nii-san, Uzumaki-nii-san, Toshiro-nii-. Em về rồi, Ichirou-nii-san, em mua như này là đủ để mặc mấy năm rồi đấy. Đừng có lấy cái tiêu chuẩn mua đồ thần thánh của anh áp lên người em. Bác quản gia , phiền bác mang lên phòng giúp cháu.

Kuroko đưa đồ cho quản gia, sau đó lại quay ra hướng 3 người kia.

-Mọi người chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi.

-Được rồi, Tetsuya. Bác quản gia lát nữa đi làm thủ tục nhập học cho Tetsuya giúp cho cháu nhé! Cảm ơn bác. -Uzumaki lên tiếng

-Bác biết rồi, cậu Uzumaki. Mấy cậu đi cẩn thận.

-Vâng ạ, cháu chào bác- Toshiro chạy ra khỏi cửa, tiếng chào vọng lại.

---

Tại phòng khám tâm lý AL.

-Hayato-san, lâu rồi không gặp. -Kuroko cúi đầu tiêu chuẩn 90 độ.

-Lầu rồi không gặp, Tetsuya, dạo này đã ổn chưa? -Người tên Hayato kia hỏi

-Đã ổn hơn hồi trước rồi. Chẳng qua vẫn không ngủ được nhiều.-Khoog đợi Kuroko trả lời, Ichirou đã chen vào đáp lại Hayato.

-Được rồi, vào đây đi. 4 người mấy cậu có thấy đứng đó có chật không hở? Nhanh ngồi đi.

Người này là Washi Hayato-bác sĩ tâm lý của Kuroko từ năm cậu 12 tuổi khi được Ichirou phát hiện. Cũng là bạn thân của Ichirou. Sau khi ra trường mở một phòng khám riêng.

Nói chuyện được mấy phút thì Hayato lập tức tiến vào quá trình khám bệnh quen thuộc. Hỏi cái này hỏi cái kia một chút liền đuổi 3 người kia ra, chỉ để lại bản thân và Kuroko ở lại trong văn phòng.

-Tetsuya, cái kia...

-Anh đang hỏi 2 sao? Có cần em gọi cậu ấy ra không? Hôm trước cậu ta vừa thức dậy sao mấy tháng liền biệt tích.

Ngoài Kuroko thì chỉ một người nữa biết tới sự tồn tại của 2.

-Không cần, anh chỉ hỏi vậy thôi. Tình trạng của em tuy đã giảm hơn so với mấy năm về trước nhưng tốt nhất vẫn nên không nên chịu đả kích nhiều. Được rồi Tetsuya, em có cần cái gì nữa không?

-Cái đó..Hayato-san, có thể cho em mấy viên thuốc ngủ không? Dạo nay không thể ngủ quá 2 giờ mỗi tối. Chỉ có hôm qua ngủ được gần 4 tiếng, còn lại thì...

-Mỗi ngày ngủ chưa đầy 2 giờ? Tetsuya, sao em không bảo anh! Em ngủ ít như vậy càng khiến em mệt thêm thôi. Anh sẽ đưa em một ít, nhưng không nên uống nhiều quá, cận thận có gì không may.

-Vâng ạ, cảm ơn anh Hayato-san.

Nhận lấy thuốc từ Hayato, Kuroko tạm biệt anh.

-Tetsuya sao rồi Hayato? Có cần lưu ý gì không? -Ichirou đi vào hỏi.

-Khá ổn, chỉ cần không để em ấy phải chịu đả kích gì nhiều là được. Nếu không thì tôi cũng bó tay.

-Được rồi, chúng ta về thôi Ichirou-nii. Chào anh, Hayato.-Uzumaki và Toshiro cũng tạm biệt Hayato rồi liền kéo Kuroko về.

-Đi đi. -Hayato vẫy vẫy tay, cởi bỏ chiếc áo blouse trắng treo lên ghế.

-Tạm biết Hayato, cảm ơn cậu vì luôn giúp Tetsuya.

-Ichirou, tôi có nó như em trai của mình vậy, tôi không thể tưởng tượng một đứa trẻ như nào mới chịu được những điều đau khổ như vậy. Đừng quá tập trung vào công việc, Ichirou, hãy để ý em ấy một chút. Nhanh đi đi, họ đang đợi cậu.

-...Được, tôi đi đây. Gặp lại sau.

-Gặp lại sau.

-ATU-