(Allkuro) Quá muộn cho lời xin lỗi

Chương 9

Dùng bữa sáng xong, Ichirou phải tới công ty, trước khi rời khỏi nhà, anh vẫn ca bài ca muôn thuở, nhắc nhở Kuroko không được làm thế này làm thế kia.

-Anh phiền quá Ichirou-nii-san! Anh mau tới công ty đi!!!

Kuroko phát hỏa đóng cửa nhà lại một cái "Sầm", mặc cho Ichirou đơ người đứng ngoài cửa.

Ichirou: Tetsuya, em có phải là không muốn anh được gái theo hay không? Cái mũi của anh suýt chút nữa xuống dưới với bố mẹ rồi đấy!

Cuối cùng thì Ichirou vẫn phải lủi thủi tới công ty.

Uzumaki thì cũng đã tới trường trước đó, nhưng anh cũng đã bảo sẽ về đưa cậu đi tới bệnh viện.

Trong nhà hiện tại chỉ còn mỗi Kuroko, xét đi xét lại cái phòng một lần, tại cái mùa hè nóng nực này tốt nhất cậu nên mua thêm mấy bộ đồ.

Dọn qua cái phòng đã bỏ trống 1 năm của mình xong, Kuroko thay một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jeans đen, đeo thêm một cái balo nhỏ đằng sau rồi lấy thẻ và chìa khóa nhà đi xuống lầu. Đúng lúc này, cậu thấy bác quản gia đã quay trở lại từ Nhật Bản.

-Bác quản gia! Bác đã về.

-Cậu chủ nhỏ, bác đã làm hết thủ tục chuyển trường cho cháu rồi. Căn nhà ở Nhật kia cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Một chút nữa bác sẽ làm thủ tục nhập học cho cháu ở trường cấp 2 Jl. Tuy là đã năm ba sơ trung nhưng cháu vẫn còn một học kì nữa mới tốt nghiệp mà đúng không?

( Theo tuôi tìm hiểu thì ở Nhật sẽ học 6 năm tiểu học, 3 năm trung học hay sơ trung, tiếp đó là 3 năm sau trung học, cao đẳng hay là THPT ở Việt Nam. Ờmmmmm, chắc là đúng nhỉ, bác nào biết rõ về cái hệ thống giáo dục thì kêu tuôi sửa nhó :33 Mãi iu các pác! À mà lúc này bé Tet đang học năm 3 sơ trung tương đương với lớp 9 ó)

-Bác quản gia, cảm ơn bác. Cháu tính ra ngoài mua chút đồ, lát nữa nếu cháu chư về mà các anh cháu có về thì bác bảo bọn họ đợi cháu nhé!

-Được rồi, bác sẽ báo lại các cậu chủ. Cậu chủ nhỏ đi cẩn thận nhé! Có cần bác bảo người đưa cháu đi không?

-Dạ không cần ạ, cháu đi bộ được rồi, cháu cũng muốn ngắm phong cảnh một chút. Trung tâm thương mại cách đây cũng không xa a~

-Được rồi, cháu nhớ về sớm nhé. Gần trưa sẽ hơi nắng đấy.

-Vâng ạ!

...

Kuroko rời khỏi nhà, đi tới một trung tâm thương mại gần đó. Nhưng khi đi được một nửa, cậu chowtjnghe thấy tiếng nói vọng ra từ trong một hẻm nhỏ gần đó. Bây giờ cũng gần 9 giờ sáng nhưng đoạn đường này rất ít người đi qua, vậy nên ngoài trừ Kuroko thì không ai để ý tới âm thanh này, cũng chẳng có ai để nghe.

-M* kiếp, thằng này dai vãi!

-Thằng ch* này! Đánh chết nó cho tao!

-Mày giỏi thì vào đây mà đánh! Ông đây đeos sợ mấy đứa giang hồ mõm như mày.

-Mày xác định là cái nịt cũng dell còn rồi con!

"Đánh nhau sao?" Kuroko thầm nghĩ, cậu tiếp tục bước tới cái ngõ nhỏ kia. Đập vào mắt cậu là 3 thằng đô con đánh nhau. Chỉ khác là 1 tên đầu đỏ bị đánh bởi 2 tên đầu vàng.

-Mấy người đang làm cái gì? Cậy đông hiếp yếu sao?

Kuroko khẽ mở miệng. Thanh âm trong trẻo nhưng nghiêm nghị, pha thêm chút ngây ngô. 3 kẻ đang đâm đầu đánh nhau kia chợt dừng lại, quay đầu về phía thanh âm xuất hiện. Đứng đó là một thiếu niên tầm 15-16 tuổi. Gương mặt pocker face nhưng lại mang một tia ôn hòa khiến người ta cảm thấy yên bình. Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cài tới tận cổ mang lại một vẻ cấm dục lạnh lùng. Chiếc quần jeans đen ôm sát lộ ra đôi chân thon dài.

Chàng thanh niên to con tóc đỏ bị đánh tan nát tơi bời kia chợt bị xiêu lòng, tim bỗng bị hẫng một nhịp. Hắn ta dường như đã quên mất bản thân đang trong cái tình cảnh nào rồi.

-Nhóc con, mày là thằng nào mà xen vào đây.

Tiếng nói mang theo ác ý truyền đến tai người kia, kéo hắn ta đang phiêu bồng trên 9 tần mây về hiện thực.

-Mấy người không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết mấy người đang làm sai là được.

-Ha ha ha, nó nói mình đang làm sai kìa mày, có cần tao dập đầu xin lỗi mày không nhóc? Mày lớp mấy rồi? Tốt nghiệp tiểu học chưa nhóc?

-Rất xin lỗi, tôi hiện tại 15.

Kuroko mặt không đổi trả lời.

-15? Sao lùn vậy? Mày có tới 1m7 không thế nhóc?

Kuroko chợt nổi nóng, cậu ghét nhất trên đời này là những kẻ chế giễu chiều cao của mình.

-Rất xin lỗi, tôi không cần chiều cao, tôi chỉ cần có IQ cao là được. Tôi không biết là có nên tự tin thái quá với cái IQ của bản thân không nhưng ít nhất là IQ của tôi cao hơn của mấy đứa suốt ngày ngu mà tỏ ra nguy hiểm. Điển hình là 2 vị gà-lông-vàng đây.

Kuroko chợt mở miệng, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng đây nhưng lời nói lại mang tính sát thương cực cao.

--Gà lông vàng là cái quỷ gì? Đầu của họ đây là bẩm sinh được không?

-Mày nói cái đeos gì cơ? Mày có tin tao giết mày luôn không?

-Ha? Giết tao? Tao nghĩ là bọn mày không có cửa đâU. 2 thằng máu liều nhiều hơn máu não như bọn mày tốt nhất là đừng tự tạo nghiệt.

-Cọn mẹ nó!

Ngay lúc này trong đầu của Kuroko:

-2 à, cậu lại tự tiện chiếm thân xác của tôi rồi. -Kuroko oán giận nói.

-Chứ cậu nghĩ tôi trơ mắt ra nhịn cậu bị 2 tên kia băm thành thịt vụn à? Tetsuya, cậu rốt cuộc là có suy nghĩ không thế? Tự nhiên ra hóng hớt làm cái gì? Cậu nghĩ mình có thể xử lý được hết 2 thằng này hả?

-Không, 100% là tôi sẽ vào viện trước khi đi khám tâm lý. - Chắc như đinh đóng cột.

-... Cậu đúng là một đứa mồm nhanh hơn não. Ở im trong đấy đi, tôi sẽ xử lý 2 thằng trốn trại này cho cậu.

...

2 tên đô con chợt ném người tóc đỏ kia xuống đất rồi lao về phía thiếu niên tóc lam trước mặt. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cả 2 tên đều nằm xuống ôm bụng. Người kia như bị ma ám mà nhìn chằm chằm vào Kuroko.

-Nhìn cái gì? Cậu cũng đâu phải người bị đánh?

Đương nhiên, 2 tên kia là do 2 hạ thủ, 1 cước không lưu tình, trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng, ngất xỉu.

-C-c-c-cậu...-Người kia lắp bắp hỏi.

-Đứng dậy đi, nhìn cậu bị đánh thảm quá.

Kuroko bị 2 đẩy ra tiếp nhận thân xác, bản thân tiếp tục ngủ lấy năng lượng. Kuroko bước tới chỗ người kia, lấy ra mấy lọ thuốc giảm đau đã chuẩn bị từ trước cùng với mấy miếng băng gạc băng bó cho hắn.

-Tôi là Kuroko Tetsuya. Hân hạnh được gặp cậu

-K-Kagami Taiga. H-Hân hạnh.

-Cậu là người Nhật?

-Phải. Cậu...

-Phải, tôi cũng là người Nhật, mới qua đây từ tối hôm qua. Đang tính đi mua chút đồ. Cậu muốn đi cùng không?

-Đ-Được.

Sao mọi chuyện lại diễn biến thế này? Tetsuya, cậu có thể chú ý người lạ một chút được không hả? Tại sao cùng một thân xác mà cậu không thừa hưởng chút thông minh nào của tôi thế hả??? 2 ở trong tâm trí âm thầm trào phúng hành vi kết bạn 3 giây của một bản thân khác...

-ATU-