(Allkuro) Quá muộn cho lời xin lỗi

Chương 2

Kuroko Tetsuya mang theo gương mặt pocker face ra ngoài cổng trường Teiko.Tuy rằng nhìn cậu lúc này vô cùng thản nhiên và lạnh lùng nhưng không ai biết, tâm trí cậu đang rất rối loạn. Cậu có thể bất cứ lúc nào gục xuống.

Ngay khi vừa bước ra khỏi phạm vi trường học, điện thoại trong cặp cậu bỗng rung lên. Kuroko nhanh chóng lấy ra chiếc điện thoại màu lam của mình, khi mở máy ra mới phát hiện có cuộc gọi. Hơn nữa người gọi là anh cả cậu - Kuroko Ichirou.

-Ichirou-nii-san? Anh gọi em có việc gì không? - Kuroko Tetsuya vội vàng điều chỉnh trạng thái của bản thân rồi mới dám mở lời.

Phía bên kia lập tức truyền tới giọng nói trầm ổn của một người trưởng thành.

-Tetsuya, bên em thế nào rồi? -Kuroko Ichirou ngồi trên chiếc ghế salon trong văn phòng của anh. Trước mặt là mấy tập tài liệu thư ký vừa đưa tới. Tay vừa giở tài liệu, vừa nói chuyện với Tetsuya.

-Đơn xin nghỉ học em đã gửi cô chủ nhiệm mấy ngày trước, đơn xin rời câu lạc bộ cũng đã coi như là đưa cho quản lý rồi. Ichirou-nii-san không phải lo.

Kuroko không đủ can đảm để đưa tờ đơn xin rời câu lạc bô cho Akashi, cũng không thể trực tiếp đưa cho Momoi. Cậu chỉ có thể đặt nó trên mặt bàn của Momoi rồi liền không nói câu nói mà nghỉ học. Chỉ như vậy cậu mới có thể qua Mỹ chữa trị. Nếu như không nộp đơn nhanh, Kuroko sợ cậu sẽ không đủ ý chí để tiếp tục chạy chữa.

Tuy nói là bị trầm cảm nhẹ, nhưng dạo mấy tháng gần đây, Kuroko liên tục gặp những giấc mơ giống nhau. Trong giấc mơ đó luôn xuất hiện 'một bản thân khác' của cậu. Hắn ta luôn nhắc nhở cậu phải trở nên mạnh mẽ, không để ai khinh thường cậu nữa, cậu ta sẽ giúp cậu...

-Tetsuya, anh biết em không muốn qua Mỹ. Nhưng tình trạng của em thì không thể không muốn. Anh đã bảo quản gia đặt vé máy bay cho em rồi, 9h tối nay sẽ bay. Nhớ tới sân bay đúng giờ.-Kuroko Ichirou tuy muốn nhắc nhở đứa em út của mình thêm hàng tá thứ nữa nhưng thư ký của anh vào và thông báo răng có một cuộc họp nên anh đành thôi.

Kuroko cũng chỉ qua loa dạ dạ vâng vâng mấy cái rồi cúp máy. Cậu tiếp túc đi trên con đường quen thuộc, bước tới Muji Burger.

---

-Chúng tôi xin gửi Vanilla Milshake của quý khách! - Nhân viên Muji mặc đồng phục đỏ đứng ở quầy lễ tân, tay cầm một cốc Vanilla Milkshake đưa ra trước mặt. Nhưng rồi phát hiện ra khách hàng đã hoàng toàn biến mất.

-Chúng tôi xin gửi Vanilla Milshake của quý khách ạ! - Cô kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.

-Anou... Em ở đây ạ. - Kuroko-vốn đứng ở trước mặt cô nãy giờ lên tiếng khiến nhân viên giật mình một cái. Người này từ đâu ra vậy? À không, đây là người hay ma? Cô đứng hình mất một lúc, Kuroko chỉ có nước lấy cốc Vanilla rồi quay người ra cửa chính đi về nhà. Lúc cô gái ấy tỉnh lại thì Kuroko đã đi mất.

Kuroko mở cửa nhà, nhìn bên trong một lúc. Bên trong không giống như hình ảnh gọn gàng ngăn nắp trong thói quen của cậu mà nó hoàn toàn trống trơn. Tất cả đồ đạc đã được chuyển qua nhà của cậu ở Mỹ từ trước, hiện tại trong nhà chỉ còn lại mấy món đồ thường ngày của Kuroko, đợi cậu nhét hết vào vali thì chính thức không còn một mống nào trong nhà. Kuroko nhanh chóng thu gọn đồ đạc của mình vào vali sau đó nhìn đồng hồ. 6:25, cậu vẫn còn hơn 1 tiếng nữa. Không còn gì để làm, Kuroko đành ngồi trên sàn, tay mở giấy bút ra viết tiếp lời bài hát mới.

Kuroko tuy mới chỉ là học sinh cuối cấp sơ trung Teiko nhưng lại có một lưu lượng fan trên mạng do việc sản xuất nhạc. Cậu vừa là nhạc sĩ, cũng vừa là ca sĩ hát cho bài hát của bản thân. Nhờ giọng ca trầm ổn, nhẹ nhàng và trong trẻo của cậu mà hầu như bài hát nào cũng ở top trending.

Kuroko cứ ngồi miệt mài với mấy khuôn nhạc cho tới 7 giờ, cậu ngừng bút, cất hết đồ đạc vào cặp rồi kéo vali, vác cặp sách lên vai đi ra khỏi nhà.

'Tạm biệt Thế hệ kì tích'

---Cùng lúc đó----

Thế hệ kì tích vẫn còn đang chuyên tâm chuyền chuyền ném ném quả bóng rổ trong phòng tập thì bỗng Momoi đi vào, tay cô cầm một tờ giấy, đôi mắt đỏ hoe vì vừa mới khóc rất nhiều. Năm người trong phòng tập đều tới gần hỏi thăm rằng cô có chuyện gì mà phải khóc. Momoi không nói, đôi mắt chứa đầy uất ức, bi ai, thương cảm nhìn về phía bọn họ. Cô như nghĩ tới cái gì liền cười khẩy một cái rồi ném thẳng tờ giấy đã nát một góc vì bị siết chạt về phía năm con người kia. Năm tên kia vốn không hiểu chuyện gì xảy ra cho tới khi nhìn thấy dòng chữ bên rên tờ giấy đó. Gương mặt từ hoang mang khó hiểu lập tực chuyển sang ngạc nhiên và sợ hãi. Lúc đó, trong tim họ dường như có gì đó vừa bị chính tay họ đập vỡ. Cả năm người lập tức phóng ra ngoài phòng tập, ném lại tờ giấy kia rơi trên sàn. Trên đó có ghi những dòng chữ nắn nót và dễ nhìn. Nhưng nếu chỉ vừa nhìn vào thì dòng chữ nỗi nhất và to nhất liền đập vào mắt họ : ĐƠN XIN RỜI CÂU LẠC BỘ. Phía cuối còn có một chữ ký nho nhỏ - Kuroko Tetsuya.