(Allkuro) Quá muộn cho lời xin lỗi

Chương 3

Thế hệ kì tích chạ ra khỏi phòng tập số 4, để lại Momoi vẫn còn đứng đó. Cô không muốn bọn họ tới gặp Kuroko, những cũng không thể cản bọn họ. Đôi mắt cô vẫn còn đang nhìn về phía cổng trường. Momoi không thể ngờ Kuroko vừa mới nói chuyện với mình một tiếng trước bây giờ lại có thể không còn gặp lại nữa...

Năm con người kia một mạch chạy theo con đường về nhà của Kuroko. Kise một mình chạy trước, hốc mắt đỏ hoe còn rươm rướm nước mắt. Chạy đằng sau cậu là Mindorima và Murasakibara. Murasakibare cứ liên mồm liên miệng thì thào "kuro-chin... kuro-chin", bản mặt vô hồn, lười biếng hằng ngày bị đổi thành sự lo sợ và hối hận. Aomine chạy sát Akashi. Hồn 2 người này như đã lạc trôi đi tận đẩu tận đâu. Chỉ biết theo thói quen mà chạy đến nhà Kuroko.

Nói là chạy nhanh thế nào đi nữa, khi tới nhà của Kuroko thì cửa đã khóa. Họ không có cách nào ngoài trèo tường. Nhưng cho dù có trèo tường, phá cửa đi vào thì căn nhà đã trở nên lạnh lẽo và tối tăm. Kuroko đi rồi...

-Kurokocchi... Kurokocchi...

Hốc mắt Kise đã bắt đầu tuôn nước mắt như suối. Cậu ngồi thụp xuống sàn nhà gỗ, miệng cứ lầm bầm tên Kuroko.

Bốn người còn lại cũng không khá hơn gì. Aomine chạy lên phòng ngủ trống rỗng của Kuroko co gắng tìm ra một thân ảnh quen thuộc nhưng cũng không thu lại kết quả gì. Mindorima và Akashi vốn hiểu rõ được sự việc nên cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa nhìn ngôi nhà lạnh lẽo vắng bóng người. Murasakibara vẫn cứ gọi tên 'Kuro-chin, đừng trốn nữa mà. Tớ thua rồi' mà đi xung quanh ngôi nhà như đang nhận định rằng bản thân và Kuroko chỉ đang chơi trốn tìm.

---

Kuroko lúc này đang đứng ở quầy thủ tục sân bay. Cậu vừa mới tới gọi điện cho anh hai và anh ba là Kuroko Uzumaki và Kuroko Toshiro. Họ đều đã ở Mỹ nên sẽ tới đón cậu khi máy bay hạ cánh. Kuroko tiếng tới phòng nghỉ thương gia rồi ngả lưng trên ghế, một tay cầm máy tỉnh bảng bắt đầu viết lời bài hát trên máy.

Viết được một lúc thì tiếng thông báo xuất hiện 'Xin chào quý khác đã tới với hãng hàng không XXX, chúng tôi xin thông báo, chuyến bay AJ-7263 sẽ cất cánh sau 30 phút nữa. Xin quý khách vui lòng tới cửa số 1 làm thủ tục lên máy bay. Xin nhắc lại...'

Xác nhận đó chính là chuyến bay của mình, Kuroko thu lại máy tỉnh bảng vào balo rồi kéo vali tới cửa số 1. Cậu một mình bỏ qua những người hạng phổ thông, trực tiếp đi qua cửa thương gia. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên hàng không mà đi theo lối đi được nối sẵn mà lên máy bay. Những người hạng phổ thông dường như có chút không tin vào mắt mình. "Ôi trời, thiếu gia nhà giàu nào thế? Nhìn cũng mới chỉ có mười mấy, chắc là con ông cháu cha đi?"

(Vâng, Kuroko chính là con ông cháu cha)

Kuroko bỏ qua sự ngỡ ngàng của mọi người đi tới khoang thương gia, chọn đúng chỗ để vali rồi ngồi xuống. Cậu vớ lấy ba lô, lấy ra trong đó một cái tai nghe màu lam rồi kết nối với máy tính bảng. Cậu bật một bài hát mới ra của mình vào tháng trước- [Cái bóng]

Giai điệu khởi đầu nhẹ nhàng và trầm ổn. Chan chứa bao nhiêu tình cảm của cậu vào bài hát. Giọng ca sâu lắng của Kuroko cất lên.

"Đã bao giờ anh coi em là một người đồng hành...

Đã bao giờ anh muốn chúng ta song song trên con đường phía trước...

Không, anh chưa từng.

Em chỉ là cái bóng núp dưới hào quang chói lọi của anh...

Một ngày kia, khi anh thật sự tỏa ra ánh sáng chiếu xuống muôn nơi.

Em biết, lúc đó sẽ là lúc cái bóng phải biến mất...

Bởi vì em đã không thể trụ nổi nữa rồi.

Em đã quá mệt mỏi rồi...

Tạm biệt người, những người em từng coi là hi vọng...

Em không muốn trở thành cái bóng. Không muốn một lần nữa chịu tổn thương.

Em sẽ trở thành ánh sáng, chiếu cho mọi vật. Như những gì người đã từng..."

Kuroko bất giác chảy nước mắt. Không biết vì điều gì mà tim cậu chợt đau nhói. Hình ảnh những ngày trước khi cậu vẫn còn ở cùng với Thế hệ kì tích, lúc đó vẫn tràn ngập tiếng cười. Không như bây giờ, phải chịu cảnh lìa xa...

---

Năm con người thế hệ kì tích quay vẫn ở đó, họ đã biết bản thân mình từng làm gì khiến Kuroko phải ra đi. Nhưng nhận ra thì có sao? Người đã đi rồi làm sao quay lại?

Cùng lúc đó, Momoi mới từ phòng tập tới nhà Kuroko, thấy hình ảnh 5 con người vặn vẹo, khóc lóc mà không nhịn được mắng một tràng dài.

"Mấy người còn ở đây? Giờ này vẫn còn khóc lóc cầu xin tha thứ? Mấy người nghĩ Tetsuya sẽ tha thứ cho mấy người hay sao? Không, mấy người không xứng! Những kẻ trong mắt chỉ có "chiến thắng" mà bỏ quên đồng đội như mấy người không xứng đáng có sự tha thứ của cậu ấy! Nghe cho rõ đây, tôi chỉ mong cậu ấy sẽ mãi mãi không quay về nữa. Vĩnh viễn khônh cho mắt cậu ấy phải nhìn thấy mấy người!" Nói rồi, cô chạy lên phòng Kuroko, tay lấy ra một chiếc chìa khóa treo ở trên tường, cắm vào chiếc thùng sắt mà Kuroko không muốn mang theo để ở góc phòng. Lấy ra trong đó một quyển nhật kí đã viết hết giấy. Cô nắm vào chỗ của năm người kia. "Đọc đi, xem mấy năm nay cậu ấy đã phải chịu đựng những cái gì. Mấy người chẳng phải luôn tự hào rằng bản thân chưa bao giờ thua hay sao? Đọc xong mấy người mới hiểu cảm giác bị thua cuộc như nào!" Momoi không nói gì thêm, cô quay người ra cửa rồi đóng 'sầm' cửa lại.

Akashi cầm lấy quyển nhật ký màu nâu. Tay mở ra trang đầu tiên. Nét chữ quen thuộc hiện ra. Bọn họ đọc từng trang một, những gì viết trong đó dường như khiến bọn họ vỡ nát và đau lòng hơn hết thảy.

Cuốn nhật kí bât đầu viết từ khi Kuroko vừa vào trường Teiko. Mở đầu bằng một câu viết " Hôm nay, tôi chính thức mất đi một hy vọng... Ngày 23 tháng 5 năm XXXX, tôi đã mất đi người mẹ của mình..."

[ A Tử ]