---
"Hôm nay, tôi chính thức mất đi một hy vọng... Ngày 23 tháng 5 năm XXXX, tôi đã mất đi người mẹ của mình..."
Đúng vậy, quyển nhật ký này được viết ngày mẹ của Kuroko mất do tai nạn máy bay. Cha của cậu cũng vì không chịu nổi cú sốc vì mất vợ nên đã đi theo bà ngay ngày hôm sau.
Kise đọc xong dòng chữ thanh thoát chứa đầy bi thương của Kuroko, cậu như không khóc ra nước mắt,"Chẳng phải Kurokocchi luôn nói bố mẹ cậu ấy chỉ là đi công tác thôi sao? Tại sao..."
"Tôi đã từng xem qua hồ sơ của Tetsuya, trong đó có viết rằng... 'Bố mẹ đã mất'Lúc đó tôi có hỏi cậu ấy. Kết quả cậu ta lại tránh né trả lời nên bản thân tôi cũng đã quên mất..." Akashi mới chợt nhớ ra cái ngày cậu vào văn phòng lấy hồ sơ thành viên clb có thấy qua của Kuroko. Hỏi cậu thì cậu chỉ đánh trống lảng rằng bản thân đang có việc nên chạy mất. Tới hôm sau thì Akashi cũng đã quên.
"..." Cả năm người chợt như chết lặng. Họ mới chợt phát hiện ra cuộc đời trước khi gặp bọn họ của Kuroko vốn chẳng vui vẻ gì. Mấy trang đầu của quyển nhật ký dường như là một lời than vãn của cậu với ông trời vì số phận bất công. Dần dần không còn hy vọng gì với cuộc đời nữa. Mẹ mất, bố mất, bản thân bị trầm cảm vì mất đi người thân, 3 người anh vì cãi nhau một hồi mà tách ra liền 2 năm, để lại một mình Kuroko cô đơn lạnh lẽo giữa dòng đời tấp nập. Cậu không biết nên đi đường nào, chỉ luôn mong đâu đó xuất hiện một tia sáng lẻ loi để cứu rỗi cậu. Cậu quá khổ rồi, bản thân bắt đầu đâm vào viết nhạc để thể hiện nỗi lòng. Lúc đó những giai điệu du dương như là một sự cứu chuộc linh hồn nhỏ bé của Kuroko.
Sau đó,Thế hệ kì tích xuất hiện như những mặt trời trong cuộc đời đen tối của Kuroko. Họ chiếu sáng cậu, chỉ cho cậu một đường đi. Họ cho cậu những thứ tình cảm mà cậu dường như đã quên từ lâu. Cậu một lần nữa biết cười, được sống với chính mình, sống với đam mê bóng rổ của bản thân.
Nhưng rồi thì sao? Càng lên cao, ngã xuống lại càng đau. Họ cho cậu hạnh phúc rồi lại từ từ khiến cậu phải đau khổ. Bấy giờ, trong mắt họ đã không có hình bóng của một người đồng đội yếu đuối như Kuroko. Cậu đã hoàn toàn trở nên vô dụng với họ. Cậu chỉ như một hòn đá ven đường ngáng bước đi tới đỉnh cao của họ. Cậu không giống họ, cậu sẵn sàng bỏ đi tài năng và chịu nhận bản thân yếu đuối để chơi bóng cùng họ. Nhưng họ lại khác, sẵn sàng bỏ đi cảm giác vui sướng khi chiến thắng, bỏ đi cậu chỉ vì sự vinh quang nhất thời...
Thất vọng, từ bỏ, đau khổ,... tất cả đã khiến cậu trở nên thảm hại hơn bao giờ hết.
Những cơn ác mộng dần xuất hiện ngày càng nhiều, hình ảnh 'một bản thân khác của cậu luôn hiện lên trong cơn mơ, xóa bỏ đi cảm giác sợ hãi trong thâm tâm cậu. Giúp cậu thoát khỏi cái 'lồng giam ấy và trở lại làm chính bản thân mình.
Đọc gần hết quyển nhật ký, Kise đã như khóc hết nước mắt. Midorime Tsundere hàng ngày cũng không chịu nổi mà ôm đầu lặng lẽ rơi lệ. Titan Murasakibara thì chỉ đứng đó cúi đầu không nói, nhưng họ biết, cậu ta đã hoàn toàn chết đứng rồi. Aomine liên tục trào nước mắt, tay chống vào tường mà khóc. Akashi siết chặt quyển sổ trong tay, môi mím chặt.
'Cậu đã từng thật sự coi Tetsuya là đồng đội?'
Không, cậu chưa từng... Cậu luôn coi Tetsuya là một con cờ yếu đuối trên bàn cờ của mình, tùy ý điều khiển. Lời cậu nói là tuyệt đối, nhưng tại sao bây giờ Tetsuya lại làm trái mệnh lệnh của cậu? Tại sao lại tùy ý rời đi?
---
"Akashi-kun. Làm ơn, tớ muốn ra sân lần này được chứ?" Kuroko đứng trước mặt Akashi, gương mặt đỏ bừng vì tập luyện, gò má đầy mồ hôi. Đôi mắt làm kia đang nhìn thẳng vào Akashi.
"Tetsuya? Không được, cậu chỉ được phép ngồi dự bị ở cuộc chiến lần này. Không phải tôi muốn ngăn cậu ra sân, nhưng cậu vừa bị trẹo chân ở trận đấu trước. Không thể ra sân."
"Chân tớ đã khỏi hoàn toàn rồi, cho tớ ra sân đi nha Akashi-kun?" Kuroko bán manh nhìn Akashi bằng gương mặt cầu xin.
"Thôi được rồi, nếu như bị đau thì phải bảo tôi lập tức thay người" Akashi không chịu được gương mặt đáng yêu của cậu, đành phải thỏa hiệp
"Cảm ơn Akashi-kun!" Kuroko mừng rỡ nở nụ cười với Akashi, sau đó quay người đi ra khỏi cửa.
Akashi không nghĩ gì nhiều về sự đòi hỏi của Kuroko, cậu lập tức quay về phòng tập thì nghe thấy tiếng Kuroko đang nói chuyện điện thoại.
"Rồi rồi, Ichirou-nii-san, em nhớ rồi. Sau khi chiến thắng ở trận chiến cuối tuần em sẽ lập tức quay Mỹ. Cho em chơi nốt trận chiến cuối cùng được không?"
...
"Em nhiều rồi Ichirou-nii-san, tạm biệt anh. Em sẽ đi thắp hương cho bố mẹ . Vâng. Bye bye"
---
Akashi lúc này dường như nhận ra rằng bản thân đã quá vô tâm với Kuroko. Nhưng cho dù có hối hận như thế nào đi chăng nữa thì cũng đã muộn. Những gì anh đã làm, sự vô cảm, thờ ơ, coi thường của cậu đối với Kuroko đã biến thành những cái kim sắc nhọn đâm chằng chịt vào tim của Akashi không còn kẽ hở. Khiến nó đau đớn không thốt lên lời. Akashi biết, đó là cái giá cậu phải trả.
Tất cả, hôm nay bọn họ đều phải trả đủ. Nhưng, Kuroko đã không về nữa...