(Allkuro) Quá muộn cho lời xin lỗi

Chương 6

Thế hệ kì tích sau khi 'đóng cọc' ở nhà Kuroko nguyên một đêm thì đành phải nhà ai về nhà nấy vào sáng hôm sau. Mặc dù là nói miễn cưỡng quay về nhà nhưng tình hình có vẻ so với từ 'miễn cưỡng' thậm chí còn tệ hơn.

Sắc mặt cả nhóm không ai là không có thâm quầng quanh mắt nhìn như một con gấu gấu trúc. Tâm trạng thì như tụt xuống âm. Giờ có kêu bọn họ đi solo one-one có lẽ cũng chẳng có hứng thú. Bộ dạng này có giống gì là thức trắng một đêm đâu? Nó phải giống như bọn họ đã không ngủ hơn 3 ngày rồi ấy chứ.

Kể cả cái tên Aomine Daiki hằng ngày vẫn thức tới 2-3 giờ sáng xem Mai-chan mà vẫn không chịu được kìa.

...

Hôm ấy cả trường sơ trung Teiko được chiêm ngưỡng clb hằng ngày hoạt bát đầy nhiệt huyết trở thành một đám thân xác héo úa, tinh thần tụt dốc.

---

Kuroko ở Mỹ hiện tại dũng đang không có tâm trạng vui vẻ khi rời khỏi Nhật Bản. Từ tối hôm trước sau khi xuống máy bay vè nhà, cậu chỉ ăn một chút bánh humburger rồi leo lên giường nằm. Tuy là ăn ít nhưng cậu đã vốn không ăn nhiều nên cũng chẳng sao. Nhưng vấn đề chính là sau khi nằm xuống, toàn bộ cảm giác buồn ngủ đều mất hết. Đôi lam miêu mở to nhìn trần nhà, tâm trí cứ bay đi tận đẩu tận đâu. Cậu cố gắng nhắm mắt lại nhưng cứ hễ vừa mơ màng ngủ thì cái hình ảnh bố mẹ cậu được đặt vào 2 cỗ qua tài rồi chôn ở một sườn đồi hẻo lánh lại xuất hiện. Hoặc là khoảng thời gian đen tối nhất trong tâm trí cậu lại xuất hiện, sự cô độc lại một lần nữa ghé thăm tới Kuroko.

...

Cậu bật dậy, cả người đều ướt nhẹp mồ hôi. Hốc mắt cũng hơi ươn ướt. Đây đã lần thứ 3 cậu phải tỉnh lại từ cơn ác mộng đó. Đã gần 2 năm kể từ khi những cơn ác mộng đó biến mất. Nay, nó đã quay trở lại. Kuroko quyết định ra ngoài ban công hóng gió. Trăng đêm nay chỉ lộ ra gần phân nửa, cả một bầu trời đen tuyền không có ánh sao. Từng cơn gió nhẹ nhàng mơn man qua mái tóc lam dài qua mắt của Kuroko. Cả người cậu như vừa nhảy ra khỏi miệng núi lửa vậy, mồ hôi nhễ nhại thấm đẫm vào áo ngủ. Từng cơn gió cứ thể khiến cho thân nhiện Kuroko trở nên mát mẻ hơn.

"Em đang làm gì ngoài này vậy Testuya?"

Một giọng nói trầm ấm nhưng dịu dàng xuất phát từ sau lưng Kuroko, cậu vội vàng quay lại thì thấy bóng hình của Kuroko Ichirou. Người anh cả này vốn hơn cậu gần 10 tuổi nhưng nhìn gương mặt như chỉ ngang với anh hai Kuroko Uzumaki đang học đại học năm nhất của cậu. Dáng người cao gần 1m9, mái tóc đen được ánh đèn ngủ chiếu rọi trở thành màu đen bóng. Ánh mắt ôn nhu dịu dàng như chứa cả một bầu trời kia đang nhìn chằm chằm Kuroko đang đứng ngoài ban công hóng gió.

"Ichirou-nii-san? Em chỉ là đang hóng gió mà thôi."

"Sao giờ này vẫn chưa ngủ mà ra hóng gió là sao? Lỡ bị cảm thì sao?" Ichirou nhẹ nhàng vớ lấy chiếc áo khoác len mỏng từ cây treo đồ rồi khoác lên vai cho Kuroko. "Có phải lại bị gặp ác mộng nữa không?"

Kuroko hơi cứng người lại, cậu đã cố tính không để cho các anh biết về việc mình gặp ác mộng hằng đêm. Nhưng sao Ichirou lại biết thì chỉ có trời mới thấu.

"Đừng nghĩ qua mắt được anh. Việc em gặp ác mộng không ngủ được đã bị lộ từ rất lâu rồi."

"Ichirou-nii-san... Sao, sao anh biết được?" Kuroko nhẹ giọng hỏi.

"Ngốc. Em là đứa em út của bọn anh, sao bọn anh không biết được chứ? Đừng sợ gì nữa, bên cạnh em luôn có bọn anh bảo vệ, em sẽ không phải cô đơn. 2 năm kia là bọn anh lỡ lầm phạm lỗi. Là bọn anh không nên bỏ lại em một mình, để em một mình đấu chọi với mọi thứ. Bây giờ nhà này không chỉ còn một mình em. Tetsuya, em còn bọn anh mà. Em không cần một mình phải đứng lên gánh chịu mọi thứ, có gì hãy chia sẻ với bọn anh, được chứ?"

Ichirou khẽ đem cậu ôm vào lòng, giọng nói nghẹn ngào. Từ khi mà anh biết được tình trạng của Kuroko, anh dường như sụp đổ. Chỉ vì một số ân oán giữa cá nhân anh và 2 đứa em mà liên lụy tới người ngoài cuộc như cậu. Kuroko là bảo bối của cả nhà. Từ khi sinh ra đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Vậy mà, cái người đáng lẽ nên được bảo hộ chu toàn ấy lại phải gồng mình chống chọi với tất cả mọi thứ do họ làm ra trong khi bọn họ thì chỉ chăm chăm để ý những việc làm cá nhân.

Đặc biệt là Ichirou, anh từng khiến cho 4 anh em bọn họ rời xa nhau suốt 2 năm liền chỉ vì sự đả kích do mất mát người thân và áp lực đè nén trên đầu mà khiến công ty ông Kuroko hơn 20 năm phát triển suýt nữa đi tới con đường phá sản. Sau đó cũng vì bị chỉ trích từ họ hàng thân thích mà lại một lần nữa gây dựng lại nó.

Uzumaki vì theo đuổi ước mơ trở thành một nhà nghiên cứu mà suốt ngày đóng ổ tại phòng nghiên cứu tít nơi nước Mỹ xa xôi. Toshirou thì vì vẫn còn phải đi học cộng với việc yêu đương đã quyết định dọn ra ở riêng. Còn lại một mình Kuroko còn lại trong căn nhà mà bọn họ từng ở suốt hơn 20 năm trời gần 2 năm.

Cậu đã phải chịu cảnh bị bắt nạt vì là 'một đứa mồ côi' khi học tiểu học cho tới hết năm đầu sơ trung. Toàn bộ chi phí sinh hoạt của cậu đều dựa vào số tài sản được chia cho những đứa con. Cậu chỉ có thể cầm cự được hơn một năm, cuối cùng vẫn phải ra ngoài tự thân kiếm tiền từ khi 12 tuổi. Kể từ lúc bị bỏ lại, cô đơn lại một lần nữa đeo bám cậu. Khiến cho Kuroko bị mắc rối loạn tình thần. Bản thân cậu như chìm vào bóng tối vĩnh hằng không có lỗi thoát vậy. Mãi cho tới khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho người anh cả Ichirou vì việc Kuroko nghỉ học hơn 1 tuần không phép thì hết thảy mọi chuyện mới vỡ lẽ.

Một đứa trẻ chưa được 15 tuổi đã phải chịu cảnh tự lập không nơi nương tựa, còn gì đau hơn khi một con người nhỏ bé không có tiếng nói phải tự gánh trên vai một gánh nặng mà không ai chịu thấu hiểu và chia sẻ cơ chứ?

-ATU-