(Allkuro) Quá muộn cho lời xin lỗi

Chương 8

Lúc Kuroko tỉnh dậy mới chỉ là 6 giờ sáng. Thân là một đứa một khi đã dậy sẽ không bao giờ ngủ lại được như cậu thì Kuroko biết thân biết phận liền rửa mặt đánh răng xong rồi đi xuống dưới nhà. Quả nhiên, 3 ông anh lười của cậu chưa dậy được mà.

Kuroko đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra liền thấy một đống đồ ăn mới mua của bác quản gia. Kuroko thầm cảm thán sự chu đáo của bác quản gia, xong liền bắt tay vào công cuộc nấu nướng bữa sáng. Sống một mình mấy năm liền, Kuroko đương nhiên biết chút trù nghệ. Cậu xắn ống tay áo ngủ màu lam lên rồi lấy ra một thớ thịt, đem rửa sạch rồi liền tẩm ướp gia vị. Trong lúc chờ thấm gia vị cậu cũng không phải rảnh rỗi gì. Rửa rau xong, chuẩn bị chảo nóng rồi đem đống thịt đã ướp kia lên chảo.

Mùi thịt bay lên khắp nhà. Ichirou và Uzumaki vừa xuống tới cầu thang liền bị mùi hương đó làm cho cái bụng đã trống rỗng từ bao giờ trở nên cồn cào.

-Ây ya, nay Tetsuya nhà chúng ta trổ tài nấu nướng à. Đã bao lâu rồi chúng ta không được thưởng thức đồ ăn do em ấy nấu nhỉ Ichirou-nii?

-Gần 1 năm. Tuy là không muốn cho em ấy vào bếp nhưng không thể phủ nhận rằng Tetsuya được thừa kế khả năng nấu nướng tuyệt đỉnh từ mẹ. Toshiro! Em còn không biết mau dậy?

Uzumaki lúc này không đeo kính, mái tóc đen dài được buộc một chỏm ở sau gáy lười biếng đi xuống. Ichirou đi ngang qua phòng Toshirou liền gọi rống thằng em của mình một phát liền bỏ mặc đi xuống nhà.

-Ichirou-nii-san, Uzumaki-nii-san! Chào buổi sáng!

Kuroko vui vẻ chào hỏi hai ông anh của mình, tiện tay tắt bếp, đặt thịt lên đĩa đã chuẩn bị sẵn, trang trí một chút liền bê ra bàn. "2 người ăn đi kẻo nguội, em đi lấy cafe cho mọi người"

Nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, Ichirou và Uzumaki sướng không thốt nên lời. Đây là đồ ăn o đứa em trai bé bỏng của bọn họ làm ra a. Thật tiếc không muốn ăn mà.

Đúng lúc này, tiếng của Toshiro vọng từ trên lầu xuống.

- Toshiro-nii, Uzumaki-nii, Tetsuya, sao mọi người không gọi em dậy?

Bóng dáng chàng thanh niên tóc lam rối bù xù chạy một mạch xuống lầu, áo sơ mi trắng tinh còn chưa cài hết 2 khuy trên cùng. Tay phải vác balo, tay trái cầm theo chai soda chanh tủ lạnh. Ichirou nhìn không được đành nói:

-Anh có gọi em rồi, tại em không thèm nghe đấy chứ?

-Sao Toshiro-nii-san dậy sớm vậy? Trường của anh 7 giờ mới vào lớp mà?

Kuroko nhịn không được cười cười nói.

-Thì 7 giờ vào lớp, nhưng bây giờ chẳng phải đã là 7 giờ kém 15 rồi sao? AAAAA. Tetsuya, mau đem đồ ăn cho anh!

Kuroko vội vàng lấy ra hộp cơm trưa đưa cho Toshiro. Cậu tính để hộp cơm đó để sau khi khám xong thì mọi người cùng ăn. Nhưng tình hình này có vẻ phải làm thêm một chút rồi.

Toshiro chạy một mạch tới gara, lấy ra từ bên trong cái xe đạp địa hình màu đỏ rồi phóng một mạch tới trường.

---

Trường Teiko, phòng tập thể dục số 1.

Bầu không khí ảm đạm bao trùm khắp phòng tập. 5 con người quá đỗi quen thuộc vẫn xuất hiện trong căn phòng nay. Chỉ khác là, hôm nay, bọn họ không đụng tới trái bóng rổ quen thuộc kia nữa. Hôm nay, 5 người này đã không có bất kì tâm trạng nào để cười đùa như hôm trước nữa, họ chỉ ngồi đó không nói gì.

Momoi mở cửa phòng tập bước vào, nhìn thấy thân ảnh năm người kia không khỏi trào phúng. Có không giữ, mất đừng có ở đấy mà chiếm diện tích phòng tập!

-Mấy cậu tưởng cắm rễ ở đây thì Tetsu sẽ quay về hay sao? Mơ cũng đẹp đấy.

-Satsuki! Cậu câm ngay miệng cho tôi! - Akashi quay mặt lại nhìn cô. Nhưng thật tiếc, cô không sợ! Vẻ mặt Momoi vẫn lạnh băng nhìn lại Akashi, đôi hồng mâu như đang muốn nói- Cậu thích nhìn tôi cho cậu nhìn, nhìn đê, giỏi nhìn thằng vào mắt bà này. Xem mày đã khiến Tetsu bé bóng của bà bị tổn thương như nào!

4 người còn lạicũng lập tức lên tiếng đuổi Momoi ra ngoài. Tâm trạng họ hiện tại đã bị tụt xuống mức âm, thêm bà cô này vào chắc sẽ nối đóa lên mà đốt trụi nguyên cái phòng tập quá!

-ATU-

Truyện đã được rồi 9000 chữ nòeeee.