Anh tìm được công việc dưới Hà Nội, cũng mua nhà rồi mới về xin phép bố mẹ dẫn cô cùng đi. Trong nhà lúc anh trở về chỉ còn có bố mẹ cô. Em gái anh đi học dưới Hà Nội, thỉnh thoảng mới về nhà. Cô đi theo anh thực sự có chút không yên tâm, nhưng mà bố mẹ hiểu cô cũng thương cô nên nhất nhất ủng hộ cô rời đi. Bao nhiêu năm rồi, chẳng phải chỉ đợi cái ngày này thôi sao? Giờ nó đến rồi tâm tình cô sao mà quỷ dị vậy chứ.
Anh nói cô không cần đi làm, cứ ở nhà chăm sóc nhà cửa là được. Cô không phản đối, chút việc vặt không tên này không còn xoay cô mòng mòng như trước đây, thậm chí còn dư ra rất nhiều thời gian rảnh. Ban đầu là cô đi khắp căn nhà, cẩn thận quan sát, nắm bắt từng ngóc ngách. Sau đó, cô ra ngoài mua những thứ cần thiết cẩn thận sắp xếp. Dù sao đó cũng sẽ là nhà của họ, ngôi nhà duy nhất, cô muốn chăm chút thật tỉ mỉ cho nó. Anh đối với việc cô sắp xếp căn nhà một câu phản đối cũng không có, hay nói chính xác thì anh không để tâm nhiều, chỉ tùy tiện ném cho cô một câu "Miễn là em thích thì đều được", đến nhìn cũng chưa nhìn qua.
Sau này, cô cũng không còn muốn mua sắm thêm cái gì nữa. Dù sao mua rồi cũng không thấy vui, cũng chẳng thay đổi được gì nên cô chuyển sang cuồng lau nhà. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi, làm xong hết những việc khác cô đều lau nhà; lau đến độ nhà vừa khô liền bị lau lại lần nữa, lại lần nữa. Cô nhiều khi cũng giật mình tự hỏi, phải chăng là mình bị bệnh rồi.
Công việc của anh cô không xen vào, mà cho dù có muốn giúp thì cô cũng không hiểu, thế nên ngoài việc pha cho anh một tách coffee khi trời đêm, làm bữa sáng cho anh thì cô cũng chẳng rõ mình còn có thể làm gì khác nữa.
Anh chưa từng dẫn đồng nghiệp về nhà chơi mặc dù cô có ngỏ ý. Mỗi lần cô nói ra anh đều bảo: "ra ngoài ăn tiện hơn, em cũng không cần vất vả". Cô nghe mấy lời đó thậm chí không cảm thấy ấm áp ngược lại cảm thấy rất vô nghĩa. Kết quả cuối cùng, anh vào làm công ty rất lâu mà đến mặt một vị đồng nghiệp của anh cũng không biết. À... có, cô có biết một vị, chính là cái người cùng anh trở về từ nước ngoài đó. Quan hệ với anh vô cùng tốt, tốt đến độ cô sợ bản thân mình nghĩ nhiều.
Thực ra bọn họ sống chung một chỗ nhưng lại có cảm giác: "đồng sàng dị mộng". cô nhận thấy rất rõ: chắc là do sự nhạy cảm của phụ nữ. nhưng mà cũng chính vì cái cảm nhận này khiến cô nhiều lần chẳng thể thoải mái. Có điều anh có phát giác ra hay không cô không rõ.
Cô bây giờ đã không còn là cô gái đơn thuần, hoạt bát, vui vẻ ngày xưa nữa. Chính cô cũng từ từ nhận ra điều đó, rất nhiều chuyện cô chỉ giữ ở trong lòng, một mình chịu đựng, một mình tự dày vò. Có thể là do nhiều năm đơn độc không có ai cùng tâm sự nên quen với việc không tùy tiện mở miệng bày tỏ. Có thể là do nhiều năm một mình im lặng nên bây giờ người khác có nói gì cũng chỉ có thể im lặng đồng ý.
Lần đầu tiên họ cãi nhau là vào một buổi tối trời mưa. Cô cảm thấy mình không sai, anh lại chê cô phiền phức. Còn không phải vì bao năm qua anh sống ở nước ngoài, cô lo anh thiếu thốn mà cái gì cũng không tiếc , hà tiện tiết kiệm để dành tiền cho anh. Vì muốn tốt cho anh, cô đến của hồi môn của bố mẹ cho cũng bán cả rồi. còn chiếc nhẫn cưới ấy là cô giữ lại, đến giờ vẫn không dám đeo lên. Cái gì anh cũng không hiểu nhưng lại cho rằng bản thân hiểu tất cả, tùy tiện phán xét cô nhỏ nhen. Cô vì không muốn lớn chuyện, cuối cùng vẫn là người chịu ủy khuất mà im lặng. Người bên ngoài làm cô ủy khuất thế nào đều có thể nhưng riêng anh thì không. Chỉ có điều anh không biết rằng mình đã chạm tới giới hạn của cô.
Lần đầu tiên cô cùng anh ra ngoài là cùng anh đi dự một bữa tiệc. Cô không hiểu loại tiệc thế này, cũng không thích thú nhưng vẫn đi cùng. Kết quả buổi tiệc hôm đó một câu cô cũng không nói, chỉ biết lặng lẽ mỉm cười. Lúc trở về cô hỏi anh tại sao? Anh nhìn cô rất lâu sau đó mới mở miệng trả lời: " Những thứ em không hiểu chi bằng không nói... " cô liền đoán được vế sau anh không nói tiếp "để khỏi làm người khác chê cười".
Anh của ngày xưa không như thế này. Cô còn nhớ người con trai yêu thương chiều chuộng cô. Anh chiều cô đến vô tắc vô thiên. Chỉ là chuyện cô nói ra anh đều sẽ rất lưu tâm, chỉ cần là tâm trạng cô không tốt thì anh đều có thể tìm ra nguyên nhân rồi chọc cô cười vui vẻ. Buổi sáng sẽ gọi cô dậy, làm bữa sáng cho cô, đưa cô đi học; buổi tối chúc cô ngủ ngon. Cho dù cô làm sai vẫn nhẹ nhàng chỉ bảo, chưa bao giờ chê cô phiền hà cho dù cô lúc nào cũng náo loạn, làm nũng. Chưa bao giờ chê cô không hiểu biết mặc dù cô học có chút kém hơn anh. Anh đã từng là một người con trai tốt như vậy. Cô đã từng được trải qua những ngọt ngào đế thế. Bất quá, cái gì là "đã từng" thì cũng đồng nghĩa nó chỉ còn là quá khứ, vĩnh viễn biến mất rồi chứ không còn tồn tại. "Đã từng" và "cũng" khác nhau ở chỗ "cũng" ý chỉ quá khứ hay hiện tại đều bất biến nhưng "đã từng" thì ngược lại. Cô từng ước rằng mình sẽ nói ra từ "cũng" khi nhắc về anh. Có điều, hiện thực này tàn khốc quá, làm gì có cái gọi là nhất kiến trung tình, vạn năm bất biến. Cái gì mà quên không được, buông không nổi? Chẳng qua là con người ta có muốn làm hay không mà thôi.
Nếu như năm đó cô không gả cho anh, cô cần phải trả cái giá đắt như vậy sao? Phải bỏ dở tương lai để bây giờ anh chê cô không hiểu biết? Phải mệt mỏi vì cuộc sống gia đình, chống chọi với thế giới bên ngoài? Không có! Nếu như năm đó cô không gả cho anh, có thể bây giờ sẽ có chút hối hận, hoặc anh sẽ tới tìm cô rồi ngược cẩu cô giống như trong mấy bộ tiểu thuyết hoặc sẽ không. Nhưng mà cô chắc chắn một điều, cô sẽ biết tới giảng đường đại học, thậm chí còn vui vẻ yêu đương với cậu bạn cùng khoa nào đó, vui vẻ đón nhận, trải nghiệm thanh xuân, cái gì cũng không cần quan tâm. Nhưng mà trên đời này làm gì có hai chữ "nếu như". Bởi vì "nếu như" chỉ là giả thuyết chứ không phải kết luận. Cũng bởi ở hiện thực đã xảy ra rồi mới nói hai chữ "nếu như".
Chương 2: Anh của khi đó, em của sau này
[Cửu Xuân]