Anh của khi đó, em của sau này

Chương 4: Sau này (Thượng)

Vì chưa chính thức ly hôn nên vẫn tính cô là con dâu của bố mẹ anh, của dòng họ nhà anh. Đám giỗ ông nội, cô vẫn về với vai trò cháu dâu, tận tụy, tỉ mỉ chuẩn bị. Từ 3h sáng, hai mẹ con đã dậy đi chợ cùng thím. Đám giỗ tổ chức ở nhà thím vì chú thím ở cùng bà. Sau khi mua được cả tá đồ còn thiếu trở về trời cũng vừa sáng, các bác, các chú, các cô dì, chị em, ai vào việc nấy, không khí rất náo nhiệt Anh có lẽ chưa bao giờ được thấy bộ dáng đó của cô trước đây, ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, hiền thảo. Bởi vì anh chỉ là người chồng trên nhãn mác, tùy tiện gắn lên người cô rồi phủi tay. Những lúc cô không có mặt mọi người thường hỏi anh quan hệ giữa anh và cô rốt cuộc là gì? Anh định như thế nào? Anh một chút cũng không trả lời được, khiến cho các bậc bề trên ảo não, ai nấy đều nghĩ rằng anh có phúc mà không biết hưởng, nếu bỏ lỡ rồi thì bố mẹ anh thật không có phúc khí.

"Thế hai đứa ly hôn thật đấy à?"

Câu hỏi ý nhị được hỏi nhiều nhất trong ngày dành cho cô. Lúc dọn dẹp xong dưới nhà chú thím, cô trốn ra một góc gọi điện cho Trà My, cô ấy cố gắng nghe tôi thì thào, nghe cô kể truyện. Cô kìm nén không khóc mà Trà My thì hình như khóc rồi. Nhân sinh đúng là phi thường khó nắm bắt.

Lúc vừa từ tòa trở ra mấy hôm trước, cô liền gọi trên nhóm chat vì muốn nghe bạn bè an ủi. Bạn bè an ủi cô rất nhiều, cũng khóc rất nhiều. Họ vừa khóc cho cô, vừa buồn khi nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" không biết là nên mãn nguyện hay tiếc nuối nữa.

"Mẹ à, thuốc dạo trước con mua cho bố mẹ, bố mẹ đã uống hết chưa?"

Cả nhà đang ngồi quây quần xem TV sau bữa tối, lúc chương trình quảng cáo hiện lên clip giới thiệu thuốc làm cô chợt nhớ ra nên hỏi mẹ.

"Ừ, cũng sắp hết rồi."

Mẹ nghĩ một chút rồi gật đầu trả lời. Cô chạy vào trong nhà lấy ra một túi đồ. Toàn bộ đều là thuốc đủ thể loại.

"Vừa may, mấy hôm trước con vừa mua thêm thuốc. Có hoạt huyết dưỡng lão, thuốc chống loãng xương, thuốc bổ gan,....à, còn có cả thuốc bóp cơ đau nhức nữa. Chẳng phải hôm trước mẹ mới bảo bố bị sưng cơ trên vai à?"

"Ừ!"

"Bố cũng đừng làm việc quá sức, công việc nặng nhọc thì nhờ các anh con nhà bác giúp cho. Anh Kiệt làm việc rất bận bịu, bố đừng để anh ấy lo lắng."

"Ừ, bố biết rồi!"

"Hai đứa...thật sự không còn hòa giải được sao?"

Mẹ nắm lấy bàn tay cô rồi liếc con trai mình. Sự buồn bã trong đôi mắt mẹ không dấu đi nổi. Cô cũng nhìn anh sau đó an ủi mẹ :

"Mẹ yên tâm, chúng con sẽ tự an bài phương án tốt nhất."

Bố đứng dậy đi vào nhà trong, chẳng ai làm cha mẹ mà lại hi vọng con cái mình đi tới bước đường này cả. Nhưng bố cũng không biết khuyên thế nào cho phải, đành trông cậy cả vào mẹ.

Nói với anh mẹ cũng đã nói hết lời rồi, về phía cô mẹ bây giờ mới thủ thỉ nhưng lại bắt anh ngồi nghe, mẹ cũng sợ là mẹ lơ là anh quá lâu rồi.

" Mẹ chẳng biết nói cái gì nhiều, sống bao nhiêu năm với nhau, con hiểu mẹ mà mẹ cũng hiểu rõ con. Mẹ chẳng dám kể lể rằng đã cho con được cái gì vì thực ra bố mẹ bao năm nay vẫn chưa cho con được thứ gì thực sự. Càng không dám bảo con suy nghĩ về những tháng ngày hai đứa chung sống mà thay đổi quyết định bởi hai đứa các con nào có một ngày thực sự chung sống. Nhưng mà... ngày đó dù sao con cũng đồng ý gả vào nhà này, làm dâu của mẹ. Con xem, con sống 5 năm ở đây, dài đằng đẵng là như thế nhưng mà bây giờ con vẫn còn trẻ quá. Là con gái ai muốn đời mình lỡ dở, năm nay con mới 22 tuổi, li hôn rồi không tính đi bước nữa sao? Mẹ lại không lo được nhiều thứ khác, chỉ lo con thiệt thòi. Sau này, một là lấy người đã từng li hôn vợ nếu không cũng lời ra tiếng vào rồi cũng khổ. Nếu thằng Kiệt có làm gì sai thì mẹ cũng thay mặt nó xin lỗi con, rồi mẹ quản giáo lại nó. Hơn nữa hai nhà cũng quen thân, lại gần nhau, sau này biết nhìn mặt nhau thế nào?".

"Mẹ... không sao... chúng con sẽ cẩn thận suy nghĩ lại. Giờ này cũng muộn rồi, mẹ đi nghỉ sớm một chút, tốt cho sức khỏe, nhé!"

Đêm đó anh nhìn thấy cô tỉnh dâỵ vào lúc trời rất khuya, chắc khoảng 1, 2 giờ đêm gì đó. Cô không bật đèn, chỉ nhej nhàng xuống giường lấy thứ gì đó từ trong túi đồ của mình ra. Cô thở dài, sau khi đã ngắm nhìn thứ đó một lượt . Rồi cô kéo một chiếc hộp ở dưới gậm giường ra, mở nắp, đặt thứ đồ khi nãy vào trong, sau đó không do dự mà đóng lại, cất vào chỗ cũ.

Anh cảm nhận được ánh mắt cô nhìn anh, loại ánh mắt này khiến anh không thoải mái, thậm chí có thể nói là khó chịu. Cứ như vậy một lúc lâu cô mới trèo lên phần trống còn lại trên giường mà nằm xuống. Không rõ là cô có ngủ ngay hay không nhưng xem chừng hơi thở rất nặng nề. Còn anh thì từ lúc mở mắt ra cho tới tận sáng căn bản là không chợp mắt được nữa. Đến lúc trời gần sáng, cô dậy nấu cơm anh mới giả vờ nhắm mắt nhưng mà lúc cô vừa đi khỏi anh liền vùng dậy, tò mò xem xét chiếc hộp của cô.

Đó là một chiếc hộp gỗ đã cũ, không có khóa vậy nên chỉ cần một động tác là anh đã có thể mở nó ra. Bên trong chẳng có gì quý hiếm, chỉ là 6, 7 quyển sổ rất dày xếp trồng lên nhau. Quyển đã ngả màu, quyển bị gấp nếp, quyển thì xem chừng mới dùng được ít lâu, tuy nhiên vì mở ra đóng lại nhiều nên cũng không còn mới nữa. Anh đang định mở ra xem thì nghe tiếng bước chân người vang lên ngoài hành lang nên vội vàng nhét tất cả sổ vào vali của mình rồi nhanh chóng xây dựng lại hiện trường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chương 4: Sau này (Thượng)

_Cửu Xuân_