Anh của khi đó, em của sau này

Chương 5: Sau này (Hạ)

Trở vê Hà Nội, cô bắt đầu đi làm. Công việc này là mấy ngày trước lúc đi ăn cùng với Lan Phương và Tuyết Liên cô nhờ hai người bọn họ tìm giúp. Sau đó, cô bắt đầu thay đổi một chút để phù hợp với công việc và bắt đầu lơ là công việc nhà. Cô cảm thấy như hiện tại cũng không tồi, cả hai đều bận bận rộn rộn, cũng không cần đối diện với nhau nhiều như trước nữa, vì thế cô liền chăm chỉ tăng ca.

Vì tò mò về mấy quyển sổ hôm trước nên dạo này anh lại về nhà sớm. Sau khi phân chia thì anh biết được tổng cộng có 2 loại sổ: một loại là sổ chi tiêu hàng tháng và một loại là sổ nhật kí của cô. Biết rằng xem trộm nhật kí không hề tốt nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định xem. Bắt đầu từ quyển cũ nhất:

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay là ngày tôi gả cho anh, thực sự là rất lo lắng, giống như kiểu chưa chính thức nhập học đã lại sợ rằng không thể tốt nghiệp được vậy."

"Ngày... tháng... năm...

Anh đi rồi, vậy là giờ chỉ còn một mình tôi thôi. Anh còn không kịp nhìn thấy tôi tốt nghiệp nữa. Anh cố lên, em cũng sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, giúp anh chăm sóc bố mẹ và em gái."

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi bế giảng rồi, phải thức dậy từ 3:30' sáng để đi trang điểm với các bạn. Tôi sợ làm bố mẹ tỉnh giấc nên chỉ nhẹ nhàng mở cửa cổng, dắt xe một đoạn rất xa mới nổ máy. Kết quả lúc đến nơi bọn bạn đều có bạn trai đưa đi. Hôm nay tôi mặc áo dài, bọn bạn khen bảo tôi mặc áo dài đẹp lắm. Tôi biết chứ, ngày tôi gả cho anh tôi cũng từng mặc rồi, nhưng mà không giống nhau. Tôi rất buồn, cũng khóc rất nhiều, ước gì anh ở bên cạnh thì tốt biết mấy. Nhớ anh!"

"Ngày... tháng... năm...

Tôi không thi đại học nữa, thật ra... thật ra tôi có chút... không chấp nhận được, cũng rất buồn. Nhưng mà tôi không nói cho người khác biết đâu. Chỉ cần anh tốt thì tôi liền tốt, tôi sẽ thay anh chăm sóc bố mẹ và em gái, sẽ lựa chọn điều tốt cho anh."

"Ngày... tháng... năm...

Công việc hôm nay nhiều quá. Tôi mệt và cũng nhớ anh nhiều."

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay đi làm về tôi bị ngã xe, bầm hết tay chân, xước hết khuỷu chân. Lúc ấy muốn gọi ai đó ra đón rồi khóc một trận, nhưng mà tôi vẫn tự đứng dậy đi về. Không hiểu sao tôi lại giỏi như vậy."

"Ngày... tháng... năm...

Tôi và chị vợ anh hàng xóm xích mích, rõ ràng tôi có làm gì chị ấy đâu vậy mà chị ấy còn nói xéo tôi, còn được chồng ra nói đỡ. Tôi tủi thân à nha. Chẳng qua chồng tôi đi học xa nếu không còn lâu chị mới bắt nạt được."

"Ngày... tháng... năm...

Sao mà lắm thứ cần dùng tới tiền thế này hả trời. Điên mất thôi."

"Ngày... tháng... năm...

Không muốn đâu, nhưng mà tôi vẫn mang cái vòng vàng mẹ tặng đi bán rồi, ai kêu lắm thứ cần dùng tiền quá làm gì. Bao giờ mới qua mấy năm này hả trời."

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi ốm rồi, tưởng không thể dậy nổi, nhưng mà nằm mãi cũng không hay nên tôi tự dậy nấu đồ ăn rồi quét qua nhà. Làm xong được hai việc ấy mắt tôi tối đen lại."

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay anh trở về, anh được nghỉ một thời gian nhưng mà anh toàn ngồi đọc sách thôi. Tôi sợ làm phiền anh nên còn không dám vào phòng."

"Ngày... tháng... năm...

Chúng tôi dần dần không còn điểm chung nữa. Tôi thấy hơi sợ. Những thứ anh biết đang nhiều lên còn tôi mãi chỉ như vậy. Mong là tôi chỉ đang suy nghĩ thái quá."

"Ngày... tháng... năm...

Lúc thu dọn phòng hôm nay tôi bỗng nhiên bần thần mất vài phút, phát hiện trong căn phòng này ngoài khung ảnh cưới thì chẳng có vật gì của anh cả. Anh và tôi kết hôn phải chăng là kí một tờ giấy, tôi chuyển nơi sống còn những thứ khác với anh chẳng hề có quan hệ?"

"Ngày... tháng... năm...

Đó là món đồ cuối cùng rồi, bán nhiều rồi nên không còn luyến tiếc như lần đầu nữa. Tôi cũng cất nhẫn cưới đi rồi. Một mình đeo nhẫn cảm giác chẳng thoải mái chút nào."

"Ngày... tháng... năm...

Anh chưa về nước ngay, anh bảo anh làm việc ở đó thêm một năm... Ừm... chỉ là thêm một mùa hoa đào nở nữa thôi mà. Tôi quen rồi."

"Ngày... tháng... năm...

Tôi không muốn hoài nghi anh, cũng không muốn hoài nghi bản thân vì vậy chỉ có thể hoài nghi vận mệnh. Tôi đã từng yêu anh đến vậy cơ mà."

"Ngày... tháng... năm...

Chúng tôi cãi nhau rồi, nhưng tôi lại là người nhịn xuống. Tại sao vậy? Anh chê tôi phiền phức . Anh hiểu cái gì? Cái gì anh cũng không hiểu vậy mà lại trách mắng tôi?"

"Ngày... tháng... năm...

Chúng ta đều khác rồi."

"Ngày... tháng... năm...

Anh ngày xưa bảo vệ tôi, yêu thương tôi, chiều chuộng tôi. Luôn nhìn rõ tâm sự trong tôi, để tâm lời nói của tôi. Anh hứa khi chúng tôi cưới nhau rồi, mỗi ngày sẽ dậy làm bữa sáng cho tôi. Hứa yêu tôi cả một đời, xây cho tôi một mái nhà ấm áp, là bờ vai cho tôi tựa vào những lúc buồn bã, mệt mỏi."

"Ngày... tháng... năm...

Tôi không muốn quan tâm đến việc anh đi đâu, làm gì, với ai nữa. Tôi sẽ không náo loạn làm anh mất mặt. Nhưng đó là một tôi hèn nhát."

"Ngày... tháng... năm...

Thật đáng sợ, tôi như vậy mà lại nghĩ đến hai chữ "li hôn"?"

"Ngày... tháng... năm...

Sinh nhật tôi trước đây anh chưa bao giờ quên vậy mà hôm nay anh lại quên mất, hại tôi trước mặt em trai và em gái anh không biết ăn nói thế nào. Tôi muốn cho anh một cái thể diện nhưng anh lại không biết giữ lấy. Tại sao ngày nào cũng bên nhau mà không tách ra được ngày hôm nay để cho em trai tôi nhìn thấy. Chuyện này không giâú được mãi, nên làm thế nào phải suy nghĩ thật cẩn thận."

"Ngày... tháng... năm...

Tôi đặt bút kí lên tờ đơn li hôn mà trong lòng hoảng loạn vô cùng. Chỉ là cũng giống như việc tôi lựa chọn kết hôn với anh, tôi không hối hận."

"Ngày... tháng... năm...

Hôm nay tôi mới có đủ dũng cảm và thời cơ để đưa anh tờ đơn ấy. Anh rất sững sờ nhưng mà tôi còn sững sờ hơn anh. Tôi sững sờ khi mình đã bỏ ra những 5 năm thanh xuân tươi đẹp nhất, tôi sững sờ khi mình bỏ ra quá nhiều, tôi sững sờ khi một chút cũng không nhận lại được hay có chăng là một kết thúc ảm đạm, bi thương."

"Ngày... tháng... năm...

Đơn đã nộp lên tòa. Không trách ai được bây giờ cả, chỉ trách chúng tôi đều đã thay đổi rồi. Mà trong quá trình thay đổi ấy, của anh thì không có sự xuất hiện của tôi, của tôi thì không có bóng dáng của anh. Có lẽ chúng tôi đã quá vội vàng."

"Ngày... tháng... năm...

Tôi tên là Tạ Phương Duyên, năm nay tôi 22 tuổi. Tôi kết hôn năm 18 tuổi, chồng tôi là Trần Tuấn Kiệt, năm nay 24 tuổi. Dù sao thì... cũng nên kết thúc rồi. Vậy nên sau này tôi không muốn tiếp tục viết nữa. Tạm biệt!"

Nước mắt anh lặng lẽ chảy dài qua đôi gò má. Anh ngồi như vậy rất lâu, có lẽ anh đang suy nghĩ về cô hoặc về một thứ gì khác hoặc không gì cả. Qua một hồi anh mới bắt đầu với lấy mấy quyển sổ chi tiêu mà lật giở.

Quyển đầu tiên viết rất lung tung nhưng với trí thông minh của anh thì vẫn có thể hiểu được cô đã chi cái gì, mua cái gì, tiền thừa tiền thiếu lương bổng, nợ nần ra sao. Chủ yếu là những thứ lặt vặt trong cuộc sống nhưng vẫn kê khai đầy đủ, chi tiết.

Quyển thứ hai cũng không khác biệt nhiều lắm ngoại trừ trình bày có tính khoa học và sạch sẽ hơn. Nào là thuốc thang, nào là tiền nộp học cho em gái, tiền đám cỗ, đám ma, đi thăm bà bầu, tiền chi tiêu mắm muối lặt vặt, nhưng mà cuối cùng phần lớn tiền sẽ dồn vào rồi gửi sang cho anh.

Còn có một quyển sổ nợ trong đó, đều là cô tự mình xoay sở giải quyết.

Anh để ý trong cuốn sổ chi tiêu kia có rất nhiều mục cô đề ra nhưng rồi lại gạch đi, gần như toàn bộ những gì cô dự định mua. Ví như đôi giày, bộ quần áo hay cái khăn cái váy, mĩ phẩm. Bất quá, anh lại để ý thấy những gì cần mua hay phải mua cho bố mẹ và em gái cô tuyệt đối không gạch đi dù chỉ một thứ.

Anh đưa tay lên lau lại nước mắt rồi che miệng kìm tiếng nấc nghẹn. Cô của khi ấy còn nhỏ như vậy cơ mà, đôi vai gầy, dáng người mảnh mai như thế. Anh từng hứa với cô rất nhiều nhưng lại chẳng thực hiện được điều gì, còn cô lại phải bỏ ra quá nhiều mà không hề có nhận lại.

* * *

"Em có cảm thấy chúng ta quyết định như vậy là quá nhanh không?" Anh cùng cô ngồi xem chương trình TV, cứ im lặng ngồi cạnh nhau rất lâu anh mới nói.

Cô nhìn anh "hửm?" một tiếng trong cổ họng rồi mới chầm chậm trả lời:

"Không nhanh. Cái gì cũng có nguyên nhân rồi mới có quyết định. Chẳng cái gì sinh ra đã có sẵn, giống như không ăn thì không lớn, không học thì không biết, không tải nghiệm thì không trưởng thành vậy. Trưởng thành rồi, có thể chịu trách nhiệm với một người... cũng không nhất định phải là em."

"Em không do dự?" Anh nhìn cô, đôi mắt thiết tha.

"Có, đã từng, nhưng mà anh làm cho em không còn lí do gì để do dự nữa." Cô không nhìn anh nữa nhưng lại bị ánh nhìn kia của anh làm cho bí bách.

"Chúng ta còn cơ hội không?"

Anh hỏi xong câu này làm cô không thể kìm được mà quay đầu nhìn anh một cái, lát sau mới nhíu mày hỏi:

"Từ khi nào mà anh trở nên thiếu tự tin như vậy?"

Anh hơi sững lại, cả người trầm mặc, không biết nên nói điều gì. Không gian nơi hai người họ đang ngồi nếu như bỏ đi tiếng âm thanh phát ra từ chiếc TV lớn kia thì sẽ có biết bao nhiêu ngại ngùng. Bọn họ, đã từng là người yêu, yêu đến vui vẻ, yêu đến đau lòng. Bọn họ, đã từng có một đám cưới với siết bao hi vọng, hạnh phúc. Cũng là bọn họ, một cuộc hôn nhân, một tờ giấy kết hôn, một tuổi trẻ để cuối cùng đi đến đổ vỡ? Thật bi hài, thật bi thương.

"Chúng ta còn 15 ngày hòa giải. Nếu anh muốn thì có thể thử. Cơ hội là do con người tạo ra, không phải anh và em nói một câu là được."

Sau đó cô đi vào phòng, bỏ luôn cả chương trình yêu thích của mình. Cho là cô bao dung đi, hơn nữa nếu không phải do anh cô cũng không đưa ra quyết định như vậy. Cho nên, kết quả thế nào đều do ở anh thôi. Tình cảm mà, nếu muốn dễ giải quyết thì sẽ là dễ giải quyết, muốn mua dây buộc mình thì tự khắc có cả nắm dây, chứ không cần nói đến mua dây làm gì.

----------

"Em ngủ thêm chút nữa đi, bữa sáng để anh làm cho." Người nào đó tối hôm trước làm việc tới 12h khuya mà sáng hôm nay vẫn còn sức dậy làm bữa sáng? Ai đó gật đầu một cái, ngoan ngoãn nằm im, chỉ một lát sau đã thật sự ngủ say.

Thời thế đảo điên rồi!

Chương 5: Sau này (Hạ)