Bắc Thần

Chương 26. Hôn thê của Bạch Hoành Tín?

Dụ Huấn Chiêu thả tú bà ra, dùng khăn lau tay. Tú bà nhìn thấy điệu bộ ấy của nàng, cũng không giận.

Nghề này của họ giỏi nhất là nhìn sắc mặt của khách nhân mà hành sự.

“Đúng là có việc đó, có liên quan tới cô nương chăng?” Bà cảnh giác nhìn nàng. Con dê này tưởng dễ thịt lắm, ai ngờ lại khó nhằn đến thế.

“Mà thôi, ta muốn gặp Thu Vấn Mặc , bà thu xếp đi.”

Nàng cũng không rảnh đâu mà dây vào chuyện của người khác, thích chõ mũi loạn xạ dễ chết lắm đấy biết không.

Tú bà lấy làm kinh ngạc, quét mắt nhìn Dụ Huấn Chiêu từ trên xuống, ánh mắt quái dị như thể nàng có vấn đề.

“Thu Vấn Mặc có khách rồi sao?” Nàng đây không dễ gì mới ra ngoài được một chuyến.

“Không phải. Cô nương tìm hắn làm gì? Thu Vấn Mặc chỉ tiếp khách nam không tiếp khách nữ đâu. Cô nương đừng bị khuôn mặt của hắn lừa, trông vậy thôi chứ hắn thật sự là đoạn tụ* đấy.” Tú bà nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu. “Không lên được với nữ nhân đâu.”

* Ám chỉ đồng tính luyến ái, bắt nguồn từ chuyện tình của Hán Ai Đế và sủng thần Đổng Hiền.

Hán Ai Đế và Đổng Hiền ngủ chung trên long sàn, có lần Hán Ai Đế thức giấc thấy Đổng Hiền còn ngủ say, nằm đè lên tay áo Hoàng đế, không nỡ gọi Đổng Hiền dậy, đế dùng kiếm cắt đứt ống tay áo (đoạn tụ).

Bản triều nam phong khá thịnh hành, có vài vị quan lại cũng nuôi nam sủng trong nhà, thế nhưng chuyện ham mê long dương* này chung quy cũng chỉ là một thú vui không lên được nơi tao nhã mà thôi, thực sự mà nói nam kỹ còn không bằng hoa nương. Đây là thời đại nam tử cầm quyền, nam nhi dưới gối có vàng, nếu không phải tai ương ngập đầu ai lại nguyện ý bán mặt bán mông, chấp nhận để nam nhân ôm, địa vị còn chẳng bằng tên ăn mày đầu đường xó chợ chứ.

* Cũng ám chỉ mối tình đồng tính của Long Dương quân và Ngụy An Ly vương thời Chiến Quốc.

Có cầu mới có cung, ân khách đại đa số ưa chuộng loại hình thiếu niên nhỏ nhắn, dáng người mảnh dẻ như chim nhỏ nép vào lồng ngực nên ở Phong Nguyệt quán này tiểu quan bán thân thường nằm trong độ tuổi từ 12-16. Ở độ tuổi này, những đặc điểm của nam nhân chưa hiện rõ trên cơ thể thiếu niên, mới đem lại tiền tài cho Phong Nguyệt quán được.

Thu Vấn Mặc đã hơn 20, ở độ tuổi hết thời rồi, dáng người phát triển đến mức hiện rõ hương vị nam nhân, thế mà diễm phúc không cạn, không chỉ được trưởng tử của Tuyên Nghĩa hầu yêu thương nhung nhớ, cả vị gia kia cũng ôm ấp che chở nay lại có thêm một cô nương trông không phú thì quý chủ động sà vào lòng ư.

Đây chẳng nhẽ chính là thời tới không đỡ nổi trong truyền thuyết?

Dụ Huấn Chiêu: “…”

Ủa gì kì vậy? Tú bà thanh lâu, nam quán không phải có khách đến thì vội vàng gọi người ra hầu à? Tiền mà cũng ngại kiếm là sao?

Phong Nguyệt quán bây giờ cũng thịnh hành kiểu ý cảnh phong nhã, hợp mắt duyên mới tiếp khách như Hồng Tụ Thiêm Hương hả?

Ây! Lại có đối thủ cạnh tranh rồi.

“Khụ khụ.” Nàng hắng giọng. “Bà cô ta là hôn thê của Tín lang.” Ánh mắt khẽ lay chuyển, đuôi mắt xếch lên ra vẻ kiêu căng, ngang ngược. “Nghe nói ở đây có con hồ ly đực quyến rũ hắn thần hồn điên đảo, bà cô ta đến xem thử y như thế nào mà hắn mê đến mức quên cả lối về.” Tay nàng khẽ đặt lên bàn, bàn gỗ dày nặng hóa thành bột phấn trong nháy mắt khiến tú bà xám cả mặt, bà ta hiểu ra nữ tử này không phải kẻ đơn giản, muốn một người biến mất không chút tin tức cục kì đơn giản.

Bạch Hoành Tín ơi! Mượn tạm danh hào của ngươi một tí nhé.

Phải thân lắm mới mượn đấy!

Tú bà suýt tí thì nhảy dựng lên.

Biết ngay là tới kiếm chuyện mà.

Ủa mà hình như bà chưa từng nghe nói Bạch công tử có hôn thê.

Lại nghe đối phương dùng giọng điệu dịu hơn nói.

“Tuy nói hôn nhân theo lệnh cha mẹ lời mai mối nhưng cha ta rất thương ta, ông ấy đã đồng ý để ta xem thử có thể chấp nhận Tín lang không mới bàn đến chuyện cưới gả. Nếu bà cô ta thấy không có cách nào thì ông ngay lập tức đến Hầu phủ từ hôn. Bà cứ yên tâm bà cô ta chỉ xem xem Thu Vấn Mặc là người như thế nào để biết được quan hệ của ta với Tín lang có cứu vãn nổi nữa không thôi.” Dụ Huấn Chiêu tháo hà bao thêu hoa điểu bên hông xuống nhét vào tay tú bà.

Gì vậy? Còn có phụ mẫu nào nguyện ý để cả nhà mang tiếng xấu bội ước để con gái được tự do thế à?

Tuy nói thế đạo đối với nữ tử đã bớt hà khắc hơn, nữ tử có thể hòa ly (ly hôn), tái giá (gả thêm lần nữa) nhưng mấy trường hợp đó rất hiếm gặp không đáng kể, hơn nữa nữ tử như vậy rất bị khinh thường, ở những nơi thâm sơn cùng cốc nghe nói còn có chuyện quả phụ muốn tái giá bị nhà chồng ép chết để lập đền thờ trinh tiết nữa đó.

Đôi mắt đục ngầu bởi son phấn và tiền tài của tú bà không khỏi toát ra đôi phần hâm mộ nhìn nữ tử trước mặt.

Cuộc đời trải qua hơn 40 năm lưu lạc phong trần, cảnh tượng đau đớn mà bà chưa từng thấy qua.

Nữ tử nhà hào môn quyền quý đều không thể tự mình làm chủ cuộc đời, còn lạ gì những quý phu nhân bên ngoài ngăn nắp lượng lệ bên trong đau xót không nguôi.

Có lẽ sẽ có một ngày địa vị của nữ tử được đề cao… mà bà chắc không nhìn tới được ngày ấy.

“Được rồi. Cô nương muốn gặp thì gặp.” Tú bà ước lượng hà bao trong tay, cười nịnh nọt mời Dụ Huấn Chiêu đi theo.

Hầy! Nghĩ gì mấy việc không đâu. Kệ nó đi, có tiền là được.

Từ ấn tượng đầu tiên Dụ Huấn Chiêu thấy Thu Vấn Mặc, nàng đã hiểu tại sao Bạch Hoành Tín và … mê đắm y.

Nam sinh nữ tướng. Đó là cảm giác của nàng về y.

Thu Vấn Mặc hơn hai mươi, dung mạo thiên hướng âm nhu, thanh thoát như mây nhẹ rời núi, yêu kiều tựa ráng hồng nhẹ trôi. Y mặc một bộ áo bào tím, vải lụa mềm nhẹ lả lơi, lọn tóc đen rơi trước lồng ngực trắng nõn rộng mở, không có vẻ kệch cỡm hèn mọn, không son phấn nồng nặc vẫn có một loại phong tình khác lạ.

Ai nói Thu Vấn Mặc hết thời? Bước ra đây bản cung chém chết ngươi.

Hoặc có lẽ thẩm mỹ khác biệt, riêng nàng vẫn thấy y rất lay động lòng người.

Y đã chuẩn bị đi ngủ, trung y rời rạc, lười biếng nhìn cô nương trẻ tuổi gần nửa đêm tìm tới, mắt hạnh liếc xéo.

“Cô nương tìm ta à?” Thu Vấn Mặc nhẹ nhàng kéo áo qua trễ vai trong ánh mắt lạnh nhạt của đối phương. “Thế xin cô nương thương tiếc, kịch liệt quá mức… Ừm, Vấn Mặc không chịu nổi đâu.”

Một tiếng rên “Ừm” lọt ra khỏi cổ họng y hòa với lụa hồng mỏng manh yêu kiều và lối bố trí ái muội trong gian phòng khiến không khí như nóng lên.

“Ngươi phải rời xa Bạch Hoành Tín.”

Bầu không khí quyến rũ mà Thu Vấn Mặc vất vả xây dựng nên nháy mắt đã bị đánh tan không chút do dự. Y nheo lại đôi mắt hạnh, âm điệu quyến rũ, không chút bận tâm nói.

“Cô nương có ý gì? Là không chấp nhận được tình cảm của Bạch công tử dành cho Vấn Mặc sao? Xin ngài yên tâm, Vấn Mặc chỉ là một nam kỹ đê tiện, tương lai tuyệt đối không thể bước chân vào Hầu phủ nửa bước. Nếu cô nương muốn, ba người chúng ta cũng có thể cùng nhau hưởng thụ thú vui chốn khuê phòng, cùng nhau dục tiên dục tử, cô nương thấy thế nào?”

Dụ Huấn Chiêu: “…”

Nếu không nhớ ơn ân sư giáo dưỡng kĩ càng, một tiếng “mẹ mày” đã chui ra khỏi miệng từ lâu rồi.

Còn rủ nàng chơi 3P? Thật là cạn lời!

Nhưng cho dù y có tỏ ra là một nam kỹ chốn phong trần đắm chìm trong nhục dục vẫn không thể thay đổi được mục đích đằng sau.

“Ta biết ngươi là người của ai.” Mắt đan phượng nhìn vào chén trà sứ Quan Diêu trong tay, giọng điệu vẫn ôn hòa, bình thản. “Mục đích của ngươi ta cũng biết. Tuy không biết chủ thượng của ngươi hứa hẹn với ngươi những điều gì nhưng ngươi cho rằng tương lai hắn rơi đài rồi, ngươi còn có thể ngồi đây ung dung đùa bỡn Bạch Hoành Tín được chắc. Thứ gièm pha này quá lớn. Bạch Hoành Tín đối với ngươi thật lòng thật lòng thật dạ, chớ để liên lụy tới gã.”

Trên đời này còn thiếu việc qua cầu rút ván hay sao?

“Thật lòng thật dạ?” Thu Vấn Mặc cười mỉa. “Lẽ nào cô nương cho rằng Vấn Mặc không thật lòng thật dạ? Vấn Mặc muốn làm chim liền cành với Bạch công tử, quyết không buông tay.”

Cái nghề này của họ hèn mọn vô cùng, tên họ cha sinh mẹ đẻ không thể dùng, sợ rằng khiến tổ tiên dòng họ nhục nhã nên đều lấy nghệ danh thay tên thật.

Lần đầu tiên có người không để ý tới thân phận đớn hèn, không để ý tới quá khứ ô nhục, không để ý tới tôn nghiêm quý tộc ngày ngày đuổi theo một nam kỹ, lấy mặt nóng dán mông lạnh*, bị bằng hữu, thân tộc chê cười cũng không oán không hối. Làm sao y có thể không cảm động được đây?

Thế nhưng có thể làm gì được? Có thể làm gì được?

Y đã lún sâu rồi.

* ám chỉ việc một người đối xử nồng nhiệt mà chỉ nhận lại được sự hờ hững, lạnh nhạt

Thanh dao sắc lẹm vụt qua, cắt đứt một lọn tóc đen mà Bạch Hoành Tín ngày ngày muốn nâng niu, để lại trên gò má thanh thoát một đường máu dài. Ngày đông lạnh giá hòa cùng giọng nói lạnh lẽo đến mức gai người của đối phương khiến Thu Vấn Mặc như có cơn bão táp quét qua cõi lòng bi thương của y.

“Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì. Nếu muốn kéo Bạch Hoành Tín cùng chết thì không cần chờ chủ thượng của ngươi ra tay trừ khử, ta sẽ tự mình tiễn ngươi một đoạn đường. Cứ việc để ngoài tai lời cảnh cáo của ta đi.”

Cánh cửa khép lại, Dụ Huấn Chiêu lại đối mặt với một vấn đề mới.

“Ai dô, Bạch công tử, ma ma đã nói với ngài là không thể lên rồi mà, Thu tiểu quan đang hầu hạ ân khách đó. Ủa…” Tú bà thấy “dê béo” ra ngoài, chân chó chạy tới nịnh nọt. “Cô nương xong việc rồi à? Thật khéo làm sao! Hôn phu của ngài cũng tới rồi này.”

Lời vừa nói ra, đến chính bà cũng cảm thấy không hợp.

Hôn thê hôn phu cùng tranh giành một nam kỹ, truyền ra sẽ trở thành trò cười cho toàn kinh thành này.