Bắc Thần

Chương 27. Người ngoài cuộc sáng tỏ, người trong cuộc u mê. (Đã chỉnh sửa)

Cũng may đối phương không để ý, chỉ nhạt nhẽo cười.

“Ma ma nói đúng. Thật là khéo!”

Dụ Huấn Chiêu nhìn nét mặt chuyển từ vui mừng đến hoài nghi của Bạch Hoành Tín, lạnh giọng nói.

“Đã vậy phiền ma ma thu xếp một gian phòng kín đáo một chút.”

Tú bà nhìn khuôn mặt lạnh lẽo chỉ chực chờ nổi bão của nàng, vô thức gật đầu.

Trong gian phòng.

“Phù, may quá!” Bạch Hoành Tín khẽ vuốt ngực, thở phào một hơi. “Ta còn tưởng rằng lão cha già tìm đâu ra cho ta một hôn thê nữa chứ! May quá, thì ra là Cửu Cửu ngươi. Ấy khoan! Ngươi không phải đang ở trong cung sao? Cung cấm nghiêm ngặt, ngươi làm sao ra được đây hả?”

Thứ trò đùa hôn phu, hôn thê mà Cửu Cửu thuận miệng nói ra hắn cũng chẳng lạ gì.

Chỉ có điều nàng tới đây vì vấn đề gì?

Chẳng lẽ… Vấn Mặc?

Dụ Huấn Chiêu cười lạnh.

Xem xem thái độ gì đây? Đó là trọng điểm chắc? Con hàng này rõ ràng không đem lời nàng nói để trong lòng.

“Bản cung cũng muốn xem thử xem ngươi còn chấp mê bất ngộ tới lúc nào. Ngươi không thể ở cạnh y, chớ để bản cung biết được ngươi vẫn còn mon men tới gần, nếu không đừng trách bản cung không bận tâm đến chút tình nghĩa xưa cũ.”

Bạch Hoành Tín căng chặt người, ở thời điểm này việc đầu tiên hắn nghĩ tới là Vấn Mặc không thể có chuyện, cả khuôn mặt đều đỏ gay, tức tối gắt lên.

“Thần biết công chúa được dạy dỗ bằng thi thư, lễ nghĩa liêm sỉ không có điểm nào để soi mói, công chúa không chấp nhận nổi việc thần yêu mến Thu Vấn Mặc cũng không có gì sai. Nhưng ngài không thể phủ nhận tình ý của chúng thần, càng không thể vì thế mà ra tay với y, y vô tội.”

Hắn tưởng nàng kì thị chắc?

Nam nam không sai, nữ nữ cũng thế, ở thời đại của nàng, các cặp đôi như thế đi dạo công khai nắm tay, rắc cẩu lương còn nhiều hơn cả chó chạy ngoài đường. Nàng lớn lên trong bầu không khí như thế, đối với chuyện đồng tính luyến ái tập mãi thành quen, ngay cả thủ hạ cũ cũng có vài cặp, sao có thể kì thị được đây?

Xưng hô cũng đổi luôn rồi! Tính cho ai xem sắc mặt hả?

“Sao ngươi không chịu hiểu? Bản cung không bận tâm ngươi yêu ai thương ai, nếu ngươi lấy một nam nhân khác bản cung thậm chí sẽ tìm cách để bệ hạ tứ hôn cho các ngươi để các ngươi danh chính ngôn thuận nên nghĩa phu thê, để không một ai trong thiên hạ dám chê cười các ngươi. Vấn đề con nối dõi càng không đáng lo, thích thì chọn một đứa bé dòng bên nhìn hợp mắt ôm về nuôi là được, tương lai các ngươi cũng có người phụng dưỡng lúc tuổi già, lão Hầu gia cũng chẳng thể nói gì hơn. Thế nhưng ai cũng được chỉ Thu Vấn Mặc là không được.” Dụ Huấn Chiêu lạnh giọng nhìn hắn chằm chằm.

Nếu không phải di muội muốn, nàng đây đâu có rảnh mà quan tâm đến một kẻ vô dụng, chỉ biết đến nam nhân mà không màng đến tất cả.

Tiếc thay người ngoài cuộc sáng tỏ, người trong cuộc u mê, Bạch Hoành Tín nào hiểu nổi cõi lòng Dụ Huấn Chiêu, hắn chỉ chăm chăm nghĩ tới những ngày tháng tươi đẹp bên người thương, chỉ một lòng nghĩ tới Thu Vấn Mặc thanh thoát yêu kiều. Hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào nói xấu Thu Vấn Mặc nửa lời, dù kẻ đó có là tiểu thanh mai thân phận cao quý trước mặt cũng không được.

Bạch Hoành Tín phẫn nộ quét sạch trà cụ trên bàn gỗ khắc hoa xuống đất, nếu là ngày thường hắn có lẽ sẽ xuýt xoa tiếc rẻ vì lỡ tay làm vỡ bộ ấm chén sứ thanh hoa tinh xảo như vậy nhưng bây giờ cơn giận đã át mất lí trí rồi. Mảnh sứ rơi đầy đất như tâm tình của hắn bây giờ.

Âm thanh rơi vỡ chói tai vang lên, tú bà đang căng thẳng đứng chờ bên ngoài nghe tiếng, khẽ thở dài. Ai, phu thê nhà người ta khắc khẩu rồi.

“Ai cũng được chỉ mình y là không?” Lồng ngực Bạch Hoành Tín phập phồng lên xuống, hắn nỗ lực bình ổn hơi thở, đè nén cõi lòng, hắn tự nhủ rằng mình không thể dĩ hạ phạm thượng mặc dù ngay lúc nàng nói ra câu đầu tiên từ khi bước vào gian phòng này hắn đã muốn cho nàng một cái tát. “Công chúa muốn kể chuyện cười cũng đừng lấy Thu Vấn Mặc ra để mua vui. Thần không bận tâm tới quá khứ của y, chỉ cần hiện tại và tương lai của y thuộc về thần. Hôm nay thần mang đủ ngân phiếu tới chuộc thân cho y, tương lai y cũng là lương dân, ai cũng không thể cản bước thần.” Lão cha già không thể, công chúa càng không thể.

Bạch Hoành Tín lúc này chỉ muốn tông cửa chạy ra ngoài, chạy đến bên Thu Vấn Mặc gối đầu lên đùi y, nghe y nhẹ giọng an ủi, ôm ấp yêu thương ngặt nỗi có kẻ cố tình gậy đánh uyên ương, hắn biết trong gian phòng này không chỉ có hai người bọn họ, ngoài cửa còn có vài ẩn vệ canh giữ.

Con cháu hoàng thất dù là vụng trộm xuất hành cũng không thể thiếu người đi theo bảo vệ.

Dụ Huấn Chiêu không nói nữa, nàng biết con hàng này rồi sẽ lại quăng những lời cảnh cáo của mình ra sau đầu mà thôi.

Hắn cho rằng lần này có thể chuộc thân được chắc? Ngu xuẩn!

Đã gom tiền tới lần thứ ba rồi, lần nào cũng bị tăng giá mà có sờ nổi gót chân người ta đâu.

Là kẻ ngốc cũng hiểu trong đó có điều khuất tất, cứ dại dột đâm đầu vào. Tên khốn này!

Dụ Huấn Chiêu lại không tự chủ nhớ tới những ngày tháng trước, nàng đối với vương phu cũng có tình cảm nhưng không ngu muội đến mức này, dù sao cũng được bồi dưỡng để kế thừa hoàng vị, trên vai gánh trọng trách lớn không thể vì chút tư tình mà bỏ cả giang sơn được, đó là điều chỉ có trong tiểu thuyết diễm tình mà hậu thế tưởng tượng để giải khuây lúc nhàn rỗi. Một quân vương chân chính tuyệt đối sẽ không vì tư tình mà làm ra loại chuyện yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn.

Trong cái nhìn của nàng, nữ vương thân mật với vương phu cũng chỉ để sinh hạ con nối dòng mà thôi. Nàng có thể yêu y thương y nhưng tuyệt đối không thể để y làm lung lay quyết định của chính mình.

“Nói thì dễ làm mới khó. Ngươi tưởng rằng không thèm để ý tới quá khứ của Thu Vấn Mặc thì có thể không bị cuốn vào hay sao? Nực cười!” Nàng ghé vào tai hắn cười chê. Không để tâm tới quá khứ, chỉ quan tâm tới hiện tại và tương lai nhưng bây giờ Thu Vấn Mặc vẫn đang tiếp khách đấy thôi, đâu thuộc về một mình hắn. Dùng nhiều chân tình chỉ khiến hắn trở nên đáng chê cười mà thôi.

Bạch Hoành Tín cả giận: “Công chúa trước kia biết thần yêu thích nam phong cũng không có ý kiến gì sao hôm nay vô cớ bắt thần rời xa ái nhân? Thật vô lý!”

Dụ Huấn Chiêu khựng lại, nàng nhớ tới cảnh tượng ngày hôm ấy, thân thể trắng bóng va chạm, hơi thở và tiếng rên rỉ dâm mị giao hòa, xuân sắc kiều diễm khôn cùng.

Nếu hắn biết được hẳn đau lòng lắm!

Thà rằng từ bỏ ngay bây giờ, sau này nhớ lại tiếc nuối nhàn nhạt vẫn tốt hơn.

Nàng rời đi chỉ để lại một câu nói không mang độ ấm: “Ngươi không nên biết, biết nhiều quá sẽ chết đấy.”

Cuộc mật đàm này tan rã trong không vui.

Dụ Huấn Chiêu nghĩ nghĩ bảo Lưu Phong đánh xe tới Hồng Tụ Thiêm Hương.

Những lời nên nói nàng đã nói hết rồi, nghe hay không là sự lựa chọn của Bạch Hoành Tín.

Nàng không có rảnh.

Khu phố Bắc phồn hoa náo nhiệt, người người qua lại đông đúc. Đây mới là thời điểm ăn nên làm ra của các thanh lâu, sòng bạc, ca phường,… Tam giáo cửu lưu, loại nào cũng có.

Đèn đuốc lộng lẫy chiếu rọi cả một vùng trời trong sắc đêm sâu thẳm. Trong loại không khí ngập trong vàng son của những nơi tiêu tiền bậc nhất Lạc Dương, Hồng Tụ Thiêm Hương đứng sừng sững một vùng, trở thành một loại phong cảnh độc nhất vô nhị mà nơi nào khác có bắt chước cũng không thể sánh bằng.

Người tới người đi đều giữ loại phong thái nho nhã chuẩn mực khác thường.

“Nô gia danh gọi Yến Yến, hôm nay chính thức ra mắt, mong vào được mắt xanh của các vị.”

Thiếu nữ trên đài cao cất tiếng như oanh hót, xinh đẹp lanh lợi, tựa như yến tước ríu rít bên tai. Váy áo xanh nhạt làm nền, lớp trang điểm nhã nhặn, đồ trang sức thanh nhã mà khác lạ, có khác nào một tiểu yêu tinh nghịch bước ra từ trong thoại bản khiến người ta không thể rời mắt nổi, tưởng như thấy được mùa xuân dồi dào sức sống từ trong cái lạnh giá, điêu tàn của đêm đông.

“Yến Yến? Nghệ danh của cô nương lấy từ Kinh thi sao?”

(Tên bài thơ trong phần Bội phong thuộc nhóm thơ Quốc phong của Kinh thi)

Yến Yến gật đầu tỏ ý đồng tình, tiếng cười khanh khách như chuông bạc. Tay ngọc đặt trên chuôi sáo xanh biếc, nâng lên môi khẽ thổi. Tiếng sáo lúc cao lúc thấp, du dương tựa yến hót oanh đề, như hạc bay suối chảy, không phải xuất chúng nhất nhưng khiến người nghe được gột rửa tâm trạng, từ u uất cũng thành nhẹ nhàng.

Vậy đã đủ rồi.

“Đi một Thải Tang cô nương lại tới một Yến Yến cô nương, Hồng Tụ Thiêm Hương đúng là biết chiều lòng ân khách. Văn Triệt huynh thấy sao?”