Bạn gái quân nhân

Chương 10: Tim em làm bằng gì?

Trong khi Mộc Hàm Ngôn no nê với đống hải sản, thì Lục Cảnh Ngôn và Diệp Hâm Bằng được phen kinh hồn bạt vía với trận phục kích lấy hàng về.

- Anh mà ra mặt là nguy hiểm lắm đấy.

- Không lo. Tôi kín lắm rồi.

- Tốt nhất đừng để lại thứ gì.

Diệp Hâm Bằng dẫn người tiến từ cánh trái, Lục Cảnh Ngôn dẫn người vòng ra đằng sau. Hiện tại, đã rải đều người, bao vây bốn xung quanh căn nhà hoang vùng ngoại ô.

- Cảnh Ngôn, cậu cho người vào trong đi. Chúng tôi ở ngoài bao vây.

Một đám người mình mẩy xăm kín ngồi đánh bài.

- Đại ca, anh Đổng bao giờ thì đưa thứ kia đi chứ?

- Sớm thôi. Mày không phải lo.

- Nhưng đã cắm cọc ở đây năm hôm rồi. Em chán lắm.

- Mày trật tự đi. Làm việc lớn thì phải kiên nhẫn. Lô hàng này quan trọng đến mức có thể quyết định uy tín của Lục thị đấy.

"Pằng"

- Cái gì vậy?

- Đại ca, có phục kích.

- Mau khóa cửa phòng lại.

Tên đàn em nghe lệnh, cầm lên chùm chìa khóa, khóa chặt căn phòng cất giấu lô hàng lại.

- Anh Lục, đến thăm tụi này cơ à? Quý hóa quá.

- A Hồng, chú ở đây khiến tôi bất ngờ đấy.

Lục Cảnh Ngôn giơ súng lên, bắn trúng đầu tên đằng sau đang khóa cửa phòng lớp thứ n.

- Nào nào. Đến thăm mà lại dẫn quân đội đến đây? Còn giết người của Bàng Hồng này. Có phải không nể mặt tôi đến mức vậy không?

- Ngây thơ thế làm gì? Tôi đến lấy đồ của mình. Xong việc sẽ đi ngay thôi.

- Ở đây làm gì có đồ của anh?

Lục Cảnh Ngôn ra hiệu cho tiểu đội đằng sau, một toán người trong trang phục quân nhân tiến vào, quây thành một vòng tròn, không cho Bàng Hồng có chỗ thoát ra.

- Ấy. Quân đội nhà nước mà lại đi phục kích dân à?

- Mày hèn như lão già mày vậy.

Lục Cảnh Ngôn khinh thường một cái, Bàng Hồng vốn là con trai ruột của Bàng Huân. Một lão cáo già mưu hèn kế bẩn, ôm ước mộng con trai của mình thông minh hơn người, xán lạn công danh? Thật nực cười. Đúng là quạ thì vẫn là quạ, không hóa thành phượng hoàng được.

Những năm về trước, chơi thân với hắn, đến cuối lại đâm sau lưng hắn một nhát đau điếng. Đúng là không có gì khó đoán bằng lòng người. Giờ nhìn xem, dứt ra khỏi những người tử tế, giao du với lũ người xấu, đàn em của ba mình. Thì lại càng rách nát hơn, trông thảm đến nhức mắt.

- Vậy mày tưởng mày cao thượng lắm sao? Mày cũng không hơn tao được bao nhiêu đâu.

Bàng Hồng căm phẫn nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Ngôn, cái nhìn như muốn nuốt chửng đối phương. Điếu thuốc hút dở bị hắn ta ném xuống đất, lấy chân di đến nát. Rút ra một khẩu súng ngắn.

- Mày đoán xem bên trong này có bao nhiêu đầu đạn?

- 8.

- Hừm. Đúng là cha đẻ của nó. Tưởng tượng xem, 8 viên đều ghim lên người mày, có cảm giác gì? Một viên ở đây, ở đây, ở đây nữa.

Bàng Hồng chỉ lên hai thái dương, trán, ở ngực. Hắn ta chỉ loạn xạ lên, sau đó liền cười lớn như một kẻ điên. Thật đúng là hết thuốc chữa.

- Mày cứ đợi người của tao vào đi.

- Không vào được nữa đâu. Bớt lời đi.

- Hừm. Thì ra là quyết lấy về cho bằng được à?

- Đồ của tao thì tao lấy. Cướp đồ của người khác là vi phạm quy tắc nghề nghiệp đấy.

- Ít dạy đời thôi.

Bàng Hồng giơ súng, hướng xuống dưới, nhắm bắn vào chân Lục Cảnh Ngôn.

"Pằng"

Đầu đạn ghim xuống nền đất, tạo nên một lỗ hổng dưới chân Lục Cảnh Ngôn. Hắn biết, Bàng Hồng đang cảnh cáo, không hề bắn lệch.

Ở đằng sau, Diệp Hâm Bằng trong trang phục quân nhân lấy chùm chìa khóa từ tên đàn em vừa nãy bị Lục Cảnh Ngôn bắn trúng. Lặng lẽ mở khóa cửa phòng đó.

"Cạch"

Trong cái không gian ẩm thấp, âm u, tiếng súng cũng vừa dứt. Coi vẻ đám người Trần Lập đã xử lí xong bọn đàn em của Bàng Hồng rồi.

Diệp Hâm Bằng xử lí khóa không tốt, quay một cái, liền phát ra tiếng động thu hút Bàng Hồng. Lục Cảnh Ngôn thầm nghĩ "không ổn rồi", lập tức lên nòng súng, bắn trúng bả vai hắn ta.

Bàng Hồng rú lên đau đớn, Diệp Hâm Bằng mặc cho đám người Lục Cảnh Ngôn xử lí tên đó, vẫn tiếp tục mở khóa. Trong lòng thầm mắng người, khóa gì khóa tận 10 lớp? Báo hại anh thử từng cái một, thật mất thời gian.

Mục đích là muốn im lặng lấy lô hàng về, không đánh động đến ai, lập tức giao hàng luôn trong đêm. Mà mấy tên này cứng đầu quá, cứ phải chết vài mạng người mới chịu.

- Mày...

Bàng Hồng ôm vai, nhất quyết sống chết với Lục Cảnh Ngôn. Tên khốn đó liên tiếp nhắm vào đầu, vào ngực hắn. Trúng ngực không sao, hắn có mặc áo chống đạn Diệp Hâm Bằng đưa cho, nhưng nêu trúng đầu, thì thật thảm rồi.

- Được rồi. Mau đưa đến cảng.

Diệp Hâm Bằng ra lệnh cho những người xung quanh, cuối cùng cũng mở được khóa.

- Sao lại chỉ có 9 thùng?

- Anh Bằng, thùng còn lại Đổng Trác giấu quanh đây. Em thực sự không biết.

Tên đàn em là tay sai của Diệp Hâm Bằng gài vào đây lên tiếng. Đúng thực là cậu ta không hề biết.

- Bỏ đi. Đưa 9 thùng này đến cảng, tôi sẽ cho thùng còn lại đuổi theo sau.

Cả người Lục Cảnh Ngôn dính máu, coi chừng vừa rồi với Bàng Hồng không nể mặt nhau nữa.

- Cậu không sao chứ?

- Không sao. Không phải máu của tôi.

- Hắn ta sao rồi?

- Chôn tập thể với đám người kia rồi.

Lục Cảnh Ngôn lạnh nhạt bẻ khớp tay, đám người Trần Lập xử lí đống thi thể kia, để lại xác người nằm la liệt ở đây...rắc rối lắm.

- Lão Bằng, anh giúp tôi đến đây thôi. Đi nhanh không Đổng Trác không thấy tin của đàn em hắn, lại kéo tới đây.

- Còn cậu?

- Tôi ở lại chạm mặt hắn lát nữa, để có bằng chứng đạp hắn ra khỏi Lục thị.

- Chúc may mắn.

Diệp Hâm Bằng để lại tiểu đội Trần Lập dẫn đầu lại cho Lục Cảnh Ngôn, sau đó dẫn người mang theo hàng đến cảng trước.

- Bố tôi ở đó với thùng hàng khác.

- Được.

- Lục soát xung quanh, xem thùng còn lại ở đâu.

~~~~~~~~~~~~~

Mộc Hàm Ngôn rất thỏa mãn với bữa ăn tối nay, dường như có thiện cảm hơn với Lâm Thiệu Huy từ bữa ăn này.

- Thế nào?

- Rất tuyệt vời.

- Cậu ăn nhiều như vậy...thật sự không mập lên sao?

- Phải. Tôi cũng rất muốn mập lên. Nhưng lực bất tòng tâm.

Mộc Hàm Ngôn nhíu mày, vô cùng giả trân tỏ vẻ bất lực. Ngậm lấy ống hút nước cam, một hơi uống hết nửa cốc. Đây cũng chính là yếu tố quyết định lượng ăn của cô. Chính vì không béo lên mới ăn nhiều, chứ hít không khí cũng mập thì ai còn dám ăn nữa.

- Thích thật. Nhỏ nhỏ người như em này, dễ ôm...

- Thôi nàng ơi, nàng có biết nhỏ người trong quân đội rất khó sống không? Mà em đâu có nhỏ đâu, một mét sáu mươi năm, nhỏ cái gì?

- À không, ý chị không phải vậy, hmm, mà là...

- Ý chị là ngực em nhỏ? Thì nói luôn là ngực nhỏ. Lại còn dễ ôm, đàn ông nào thích phụ nữ ngực nhỏ chứ? Chắc chắn họ sẽ không nghĩ ngực nhỏ dễ ôm đâu.

Mộc Hàm Ngôn không khách khí nói ra sự thật phũ phàng, phải, đó chính là sự thật phũ phàng với cô. Lâm Thiệu Huy cùng Âu Hải Đường được dịp ho khan, con bé này, đúng là không nể mặt ai mà, cứ nói toẹt ra thế.

- Alo, lão Bằng.

- Hàm Ngôn, em mau gọi cho ông, mượn thêm một tiểu đội nữa. Dẫn người đến nhà hoang bãi dâu ngoại ô.

- Sao vậy?

- Đổng Trác chắc chắn sẽ không tha cho Lục Cảnh Ngôn. Sẽ gọi tất cả tay sai của hắn đến đó, anh sợ Lục Cảnh Ngôn sẽ không đỡ được...

Mộc Hàm Ngôn lập tức dập máy, trong lòng tính toán gì đó.

- Thiệu Huy, xe của cậu từ đây đến ngoại ô mất bao lâu?

- 10 phút.

- Đưa tôi đến đó.

- Làm gì?

- Có chuyện.

~~~~~~~~

- Chào Lục tổng. Gặp được cậu ở đây, thật là vinh dự cho người cấp dưới này quá.

Đổng Trác cười lớn. Cả tối không nhận được tin từ đàn em, liền thấy không ổn mà dẫn người tới đây. Hóa ra là có biến thật, cũng do hắn ta lơ là. Lục Cảnh Ngôn không biểu thị cảm xúc gì trên khuôn mặt, thứ cặn bã này, uổng công hắn coi hắn ta như bằng hữu.

- Phó Đổng, anh cũng thật biết cách ứng xử.

Trần Lập lên tiếng mỉa mai, vốn là đã không ưa anh ta từ khi ở công ty. Cậy mình là người trong quân đội? Biết chế tạo vũ khí? Liền ngồi lên được cái ghế phó tổng, sau đó không coi ai ra gì? Đã vậy còn làm xằng làm bậy trong công ty. Đúng thật là chướng mắt, chỉ muốn một nháy, bắn trúng đầu tên đó, chết ngay tại chỗ.

- Con chó nhà họ Lục, bao nhiêu năm vẫn cứ trung thành như vậy. Chà chà, mày làm tao cảm thấy ghê tởm đấy.

- Câm miệng.

Lục Cảnh Ngôn cuối cùng vẫn không nhịn được, không cản được bản thân mình, lập tức bắn chết hai tên đàn em đứng gần Đổng Trác nhất.

- Nếu mày còn mở mồm ra sỉ nhục người nhà họ Lục nữa, tao không chắc sẽ ngăn được tay mình đâu.

- Hừ. Thứ vô dụng. Mày thì bảo vệ được ai chứ. Ngay cả mẹ mày, mày còn...

- Câm mồm.

Khi nhắc đến "mẹ", Lục Cảnh Ngôn thật sự mất kiểm soát, hai tay hai súng liên tục nhắm vào những tên đàn em của Đổng Trác. Một viên đạn không mắt lao thẳng đến hắn ta, ghim vào đầu gối.

- Nãy giờ mày nổ súng hơi nhiều đấy.

Đổng Trác lên nòng, nhắm thẳng về phía Lục Cảnh Ngôn, hắn lộn nhào trên không trung, viên đạn xé gió lao đến, ghim vào cành cây đằng sau.

- Mày muốn gì?

- Tao muốn Lục thị.

- Đủ khả năng thì lên tiếng.

Hai người đàn ông, một lớn một nhỏ, không nể tình ai, liên tục nã súng vào nhau. Súng đạn không có mắt, thắng được lực cản của gió, đâm sâu vào những thứ cản đường.

"Hự"

Ba tên đàn em đứng ngoài cùng lần lượt ngã xuống. Tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.

- Đại ca. Chúng nó báo cảnh sát đấy. Đi thôi.

- Nhanh lên đại ca, người của ta bị phục kích hết rồi. Đi trước rồi tính. Hai tên thân cận nhất kéo Đổng Trác rời khỏi, gián điệp của Diệp Hâm Bằng gài vào cũng vờ bắn vài viên đạn lên không trung, sau đó chạy theo, tiếp tục nhiệm vụ của mình.

- Ai báo cảnh sát vậy?

Trần Lập lên tiếng, anh quay ra nhìn những người xung quanh. Trong lòng rất khó hiểu, những tên ở phía ngoài, anh không hề nghe thấy tiếng súng, nhưng đột nhiên lại ngã ra một loạt.

- Không. Chúng tôi không báo. Nhờ vào cảnh sát thì còn gì là quân đội nữa.

- Là tôi.

Mộc Hàm Ngôn ngồi vắt vẻo trên cành cây, cô ngồi cũng được một lúc rồi, nếu đám người đó đứng gần hơn, chắc chắn cô có thể làm chúng bất tỉnh hết. Thật đáng tiếc, Đổng Trác và vài tên còn lại chạy xa quá, không kịp ra tay.

- Mộc tiểu thư?

- Hàm Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn ngạc nhiên nhìn nha đầu Mộc, tay không tấc sắt, dám vào bãi đất hoang này. Thật là khiến người ta lo lắng.

Mộc Hàm Ngôn chép miệng, tưởng đám người Đổng Trác như thế nào, nghe thấy còi xe cảnh sát liền chạy? Hừ. Lâm Thiệu Huy làm tốt lắm. Lần này chắc chắn phải thưởng cho cậu ta mới được.

- Em làm gì ở đây?

- Lão Bằng bảo tôi dẫn quân đến viện trợ cho anh.

- Quân đâu?

- Ờ...tôi chưa có nhờ ông nữa, tại nghĩ không kịp điều động quân cho nên tới đây một mình.

- Xuống đây.

Lục Cảnh Ngôn ra lệnh, Mộc Hàm Ngôn có thể cảm nhận sát khí trong lời nói của hắn. Cả người cũng toàn mùi thuốc súng, sát khí bao quanh.

- Được rồi. Cảm ơn mọi người nhé. Tôi đưa mọi người đi ăn.

Trần Lập cười huề, lập tức giải tán người của quân đội. Để không gian riêng cho hai người.

- Xuống mau.

- Thì từ từ người ta xuống.

- Xuống. - Quát lớn.

- Từ từ. Gì phải sốt. Có thế cũng quát.

Mộc Hàm Ngôn lầm bầm, hậm hực leo xuống. Trong lòng tự hỏi mình đã làm gì sai? Giúp người bị người mắng à.

Không để cho cô chạm chân xuống đất. Lục Cảnh Ngôn đã ở cạnh gốc cây từ lúc nào, giang hai tay, ôm cô vào lòng. Ôm thật chặt, muốn nhập cô và mình làm một, để cho cô nhóc này mãi ở bên hắn, không chạy linh tinh nữa.

Đã cố giấu không cho biết chuyện tối nay, mà lão Bằng lại làm quá lên, sợ hắn không xử lí tốt. Có mỗi việc nghe theo, gọi thêm người đến, mà còn không làm được, mà còn dám một mình tới đây. Mộc Hàm Ngôn! Rốt cuộc tim em làm bằng gì vậy chứ?

Trần Lập dẫn người lên đường chính, liền chạm mặt Lâm Thiệu Huy. Đoán sơ qua, chắc là cậu nhóc này giúp Mộc Hàm Ngôn rồi.

- Cậu là bạn của Mộc tiểu thư?

- Vâng. - Lâm Thiệu Huy rất lễ phép, cung kính trả lời. Lòng thầm cảm thán những người mặc trang phục quân nhân đằng sau. Thật sự rất ngầu.

- Mộc tiểu thư có chuyển lời, cậu có thể về trước. Lát nữa, cô ấy sẽ về cùng anh trai mình.

- Cậu ấy...ổn chứ?

- Rất ổn. Cậu không cần lo. Tôi lấy danh dự của một người quân nhân đảm bảo với cậu.

Một trong số quân nhân lên tiếng, Lâm Thiệu Huy ậm ừ, nhìn vào khu nhà hoang đó. Không khỏi lo lắng, nhưng lại ái ngại đám người Trần Lập, cuối cùng cũng rất nghe lời, lái xe quay về.

- Buông tôi ra. Khó thở quá.

- Ai cho em cái gan lớn như vậy?

- Cái gì?

- Nếu em bị thương? Tôi ăn nói thế nào với ngoại?

- Gì chứ? Tôi sẽ không bị thương...

- Không. Nhất định em sẽ bị thương.

Cả hai giằng co, một người cứng đầu, một kẻ cố chấp. Cãi qua cãi lại, vẫn là không buông nhau ra.

- Lục Cảnh Ngôn, anh thả ra, tôi muốn về. Bạn tôi đang đợi.

- Em không nghe thấy tiếng động cơ xe đua rời đi à? Tối nay chúng tôi phục kích, không ai có lá gan dùng xe đua đâu.

Chết tiệt, chắc chắn đám Trần Lập đã dụ Lâm Thiệu Huy quay về. Thế này là ép cô phải ở cùng với Lục Cảnh Ngôn? Khốn kiếp, vậy là có ý gì chứ?