Bạn gái quân nhân

Chương 4: Thảm rồi!

Khi Mộc Hàm Ngôn tỉnh dậy đã là quá trưa hôm sau, đầu nhức như búa bổ. Cả người ê ẩm không nhúc nhích. Nhìn đồng hồ, trong đầu thầm nghĩ, thôi xong rồi, sáng nay có tiết của lão Thẩm, điểm danh không có thì cô lại thật thảm rồi.

*Cộc cộc*

- Mộc tiểu thư, cô dậy chưa ạ?

- Vào đi.

Một cô gái cầm khay gỗ bước vào, bên trên là một xấp quần áo vào một cốc nước.

- Của cô.

- Hửm?

- Quần áo của cô đã được giặt và sấy khố. Còn cái này là sủi giải rượu.

- Cảm ơn. Để đó đi.

Cô lấy tay đỡ trán, cảm giác đầu đau nhức cùng cực.

Khi thấy cô gái đó có ý định rời đi, cô liền tỉnh táo mà hỏi điều cần hỏi.

- Đợi đã. Hôm qua...ai ở đây cùng tôi?

- Lục tổng của Lục thị.

- Lục Cảnh Ngôn?

Nhận được ám hiệu đồng ý, Mộc Hàm Ngôn gục mặt xuống hai tay, trong lòng gào thét "Thảm rồi thảm rồi". Sao lại thảm đến mức vậy chứ? Qua đêm cùng ai không qua đêm, lại qua đêm với...anh rể? Lại còn là lần đầu! Sau này còn gặp nhau dài dài, mặt mũi để đâu đây?

Mộc Hàm Ngôn là thế hệ tiến bộ, không quá quan trọng việc tư tình này. Nhưng trong đầu cô vẫn luôn đinh ninh Lục Cảnh Ngôn chính là anh rể cực phẩm của cô. Hmm, tin tức em dâu và anh rể qua đêm cùng nhau mà lộ ra. Cô chắc chắn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết nhục. Làm sao để che giấu đây? Làm sao đây? Phải rồi. Phải coi như không biết gì, phải coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Phải giả vờ là mình không biết người đêm qua là ai, vì mình say không biết trời trăng mây sao gì. Phải phải!

- Cô biết tôi là ai không?

Cô gái đó lập tức lắc đầu, hmmm, phục vụ của quán bar này cư nhiên sẽ chỉ biết đến những người nổi tiếng như Lục Cảnh Ngôn, Diệp Vĩ Kì hay Mộc Vũ Gia thường xuyên lên báo mà thôi. Mộc Hàm Ngôn trấn tĩnh bản thân, lấy lại vẻ mặt bình thường.

Đợi cô gái đó rời khỏi, cô mới lật chăn, bước xuống giường, hạ bộ liền truyền đến một trận đau rát, cả người tê tái. Cô thầm mắng một tiếng, thầm chửi Lục Cảnh Ngôn rốt cuộc hôm qua có bao nhiêu chết đói đều dồn lên người cô hay sao chứ? Thật không trách hắn được, cũng là vì nha đầu này trêu ghẹo, hơn nữa là lần đầu của cô, Hàm Ngôn không đau mới lạ, còn đau hơn bình thường nữa.

Nhìn bản thân trong gương lại càng thảm hơn, một loạt dấu hôn chuyển sang tím bầm in lại trên cổ. Chắc chắn cô phải mặc áo cổ lọ mới che hết được đám này, thật may tiết trời thu se se lạnh rồi, không chắc chắn cô sẽ bị chửi là thần kinh.

-Hôm qua cậu đi đâu vậy?

Giang Tư Duệ đưa túi xách trả lại cô, không tránh khỏi ánh nhìn dò xét cô một lượt.

- Lại còn không đi học nữa. Sáng nay có tiết lão Thẩm. May mà bọn tớ điểm danh giúp rồi.

- Cảm ơn nhé. Cậu cũng biết hôm qua tớ uống nhiều mà.

- Lần sau chẳng dám rủ cậu đi đâu nữa.

- Haha. Xin lỗi mà, tớ về trước mà không báo. Tại muốn ngủ quá.

- Được rồi được rồi. Lần sau báo một tiếng cho cả bọn đỡ lo. Thiệu Huy lo lắm đấy.

Giang Tư Duệ tinh nghịch nháy mắt, Mộc Hàm Ngôn đơ ra. Nhớ lại trong nhóm hôm qua đúng là có một anh chàng tên Lâm Thiệu Huy. Rất nhiệt tình với cô. Ngoài ra lại chẳng có ấn tượng gì nữa.

- Vớ vẩn.

Mộc Hàm Ngôn gạt phắt đi, Giang Tư Duệ được đà cười phá lên. Hàm Ngôn tính tình không tốt liền lẩm bẩm chửi, trần đời cô rất ghét bị gán ghép với người mình không thích, lại còn là người lạ.

Điện thoại trong túi reo lên, màn hình hiển thị duy nhất chữ "mẹ". Cô không nhanh không chậm bắt máy, đáp lại với giọng từ tốn nhất.

- Vâng?

- Tối nay con tự về hay mẹ cho người đến đón?

- Hử?

- Mộc Hàm Ngôn. Con đừng nói con quên hôm nay sinh nhật chị gái con nhé.

- Năm ngoái có tổ chức đâu.

- Thì năm nay tổ chức, chúc mừng cho sự nghiệp của tiểu Vũ, chúc mừng chị con 27 tuổi.

- Mời nhiều không?

- Tổ chức to. Bên nội, bên ngoại, bạn bè, nhà họ Lục...

Nghe đến ba chữ "nhà họ Lục", Mộc Hàm Ngôn liền có thái độ bài xích mạnh mẽ. Cô phản ứng kịch liệt, lần nào có tiệc, Lục Cảnh Ngôn không đến chứ? Ôi không!

- Đông vậy còn gọi con về làm gì?

- Mộc Hàm Ngôn. Con phải về.

- Con không về đâu. Mẹ chuyển lời với tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ. Thế nhé, chào mẹ.

Nói xong liền lập tức dập máy. Đầu dây bên kia Diệp Hà bốc hỏa, nổi giận đùng đùng. Con bé này, sao tính tình lại không tốt như vậy chứ? Càng lớn càng không quản được mà.

Giang Tư Duệ cũng giật mình khi đứng bên cạnh, nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con.

- Có vẻ cậu và mẹ không được hòa hợp cho lắm.

- Từ trước đến giờ mình và mẹ vẫn luôn như vậy.

- Vì sao chứ?

- Vì bà ấy không muốn mình theo quân đội, muốn mình giống như chị gái, học kinh tế, tiếp quản sản nghiệp gia đình.

- Sao thế? Quân đội thực sự rất tuyệt mà. Ai không có đam mê riêng chứ?

- Mẹ nói con gái theo quân đội rất khổ. Suy cho cùng cũng vẫn là lo lắng cho mình.

- Đừng nản. Chúng ta theo con đường này vì yêu thích, vì đam mê, vì tình yêu với đất nước cơ mà. Chẳng phải theo đuổi thứ mình thích mới phát huy hết khả năng bản thân, không phải sao?

Mộc Hàm Ngôn ôn nhu nhìn Giang Tư Duệ, lại cảm thấy cô gái này rất tốt bụng, rất đáng yêu và vô cùng chững chạc. Và cô vứt cái thành kiến với Tư Duệ ra sau đầu, bắt đầu trở thành bạn tốt của nhau.

- Chiều nay vẫn có tiết thầy Thẩm đấy. Cậu nhớ đi học đầy đủ, chẳng ai dám chắc sẽ may mắn như sáng nay đâu.

- Yes sir!

Mộc Hàm Ngôn và Giang Tư Duệ tạm biệt nhau tại cổng kí túc, mỗi người một ngả, tiến thẳng về phòng.