Bạn gái quân nhân

Chương 6: Chỉ quản mỗi em

Mộc Hàm Ngôn mệt lử người sau buổi học của thầy Thẩm. Nghe nói thầy ấy là Thiếu tướng trong quân đội, mấy năm gần đây xã hội loạn lạc, cần rất nhiều lực lượng bảo an, ví dụ như những thanh niên nhập ngũ, hay sinh viên của học viện quân sự. Những người trực tiếp nhập ngũ, họ ở cấp bậc binh lính, được trực tiếp học kĩ thuật thân thể để chiến đấu. Còn học viện quân sự này, đào tạo số ít những thanh niên ưu tú vừa có tài năng lãnh đạo, lại vừa có trí óc, không chỉ được học kĩ thuật chiến đấu mà còn được huấn luyện về kĩ năng lãnh đạo. Thầy Thẩm chính là người đã tự nguyện tạm thời rời quân đội, đến đây truyền bá kinh nghiệm của mình, để những người tài ở đây có thể tận tâm tận hiến với đất nước trong thời gian sắp tới. Và chính vì mục đích đó, nên thầy ta đặc biệt khắt khe và gắt gao.

Sắp tới còn khóa huấn luyện đặc biệt do chính thầy Thẩm dẫn dắt, cô thật sự có tài, nhưng lại không chắc bản thân có thể chịu được áp lực từ thầy ấy. Người đàn ông đó, sát khí...phải, là sát khí, khiến người ta luôn cảm thấy bị trấn áp.

- Bạn học Mộc.

Lâm Thiệu Huy từ phía sau vượt lên, sóng đôi cùng cô, vừa mới hết giờ cậu đã cố chạy thật nhanh để bắt kịp cô. Mộc Hàm Ngôn không nhanh không chậm quay sang xem người đó là ai, khi biết đó là Lâm Thiệu Huy, liền tỏ thái độ không tiếp đón.

- Cậu không sao chứ? Hôm qua đột nhiên biến mất, mọi người lo lắm đấy. - Dĩ nhiên không vì cô không chào hỏi lại mà cậu khó chịu, liền hào phóng bỏ qua, hỏi thăm cô gái này.

- Theo như cậu thấy, tôi rất khỏe. Hôm qua đã về nhà ngủ trước, thật xin lỗi. - Mộc Hàm Ngôn cư nhiên biết cách ứng xử cơ bản.

- À, có thể add webchat với cậu không? - Lâm Thiệu Huy nhắc đến vấn đề này dường như rất lúng túng.

- Làm gì? - Nha đầu Mộc lại trở về trạng thái cho dù thế giới có diệt vong, ta vẫn đam mê thái độ, không cho ai mặt mũi.

- Tớ...muốn làm quen với cậu thôi. Tại...chúng ta là bạn mà, không phải sao? - Cậu ta lúng túng gãi đầu.

Mộc Hàm Ngôn chỉ đợi có vậy, là chính miệng cậu nói chúng ta là bạn đấy nhé. Vậy thì làm phiền anh bạn đứng đầu bảng nam này...sau này, hãy chiếu cố tôi.

Mộc Hàm Ngôn quả nhiên khó đoán, Diệp Chính - ông ngoại cô chẳng phải Bộ trưởng của quân đội sao? Cô còn có hậu thuẫn Đại úy Diệp Hâm Bằng đứng sau lưng ủng hộ vô điều kiện. Hà cớ gì phải tính toán như vậy? Không. Mộc Hàm Ngôn không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai, đặc biệt là người nhà họ Diệp - nhà ngoại của Diệp Hà. Cô không muốn Diệp Hà và Mộc Vũ Gia luôn coi khinh cô vì nghĩ cô bám víu nhà họ Diệp mới lên được đến đây, mới thuận lợi trong quân đội như thế. Cô muốn tự tay mình tạo dựng lên các mối quan hệ có lợi cho bản thân, tự mình tìm cách đứng vững trong sự nghiệp quân sự này.

- Phải. Chúng ta là bạn.

Khi Mộc Hàm Ngôn nói câu này, giọng cô lạnh đi 8 phần, trong đó còn có ý cười nhàn nhạt. Lâm Thiệu Huy thật sự toát mồ hôi vì cô gái này, tay cầm điện thoại add webchat cũng run rẩy theo.

- Tiểu Ngôn.

Một bóng dáng thanh niên cao ráo, xinh đẹp, khôi ngô. Cả thân dưới dựa hoàn toàn vào Land Rover bạc đằng sau, hai ngón giữa kẹp điếu thuốc hút dở vẫn còn dài, xem chừng là vừa mới đốt thuốc. Lục Cảnh Ngôn lạnh nhạt theo dõi nhất cử nhất động của hai người trước mặt, thật là nóng mắt.

Hắn đã đứng đây đợi cả nửa tiếng đồng hồ, không phải Diệp Hà nói 5h tan sao? Bây giờ đã hơn 5 rưỡi rồi. Họp hội đồng xong liền tức tốc qua đây, chưa một ai dám bắt hắn phải đợi chờ cả. Nghĩ đến đây lại thấy không đúng, bắt sao? Không phải, là Lục Cảnh Ngôn hắn bị ép bởi Diệp Hà, nhưng hắn tự nguyện với Mộc Hàm Ngôn, nên không có quyền trách cô được.

Mộc Hàm Ngôn nghe thấy ai đó gọi mình, gì? Sao gọi nghe thân thiết thế? Nhìn người đó xong lại được phen tá hỏa, cái gì? Lục Cảnh Ngôn? Anh ta tới đây làm cái gì? Đây chẳng phải là cổng học viện sao? Anh ta tới tận đây làm cái gì? Không được, không được, Mộc Hàm Ngôn, mày phải bình tĩnh lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.

- Ai vậy? - Lâm Thiệu Huy nhìn thấy thái độ của cô, cũng biết người đàn ông đó chính xác là gọi cô.

- Anh tôi. - Mộc Hàm Ngôn nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Ngôn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn, như thể muốn nhìn thấu hắn, xem hắn nghĩ gì mà tới đây.

- Tới đây.

Lục Cảnh Ngôn ôn nhu nhìn cô, nói đủ lớn để cô nghe thấy. Mộc Hàm Ngôn dĩ nhiên đến, đến xem hắn ta muốn gì.

- Có chuyện gì? - Hằn học chính là ưu điểm của ta.

- Đến đón em về.

- Đón tôi? Làm gì?

- Dì Diệp có dặn tôi phải đón em về. Nào, lên xe đi.

- Không. Không phải tôi đã nói rất rõ với bà ấy là tôi không về rồi sao? Cho nên tôi sẽ không về, phiền anh về nói lại với bà ấy.

Mộc Hàm Ngôn quả quyết, rất dõng dạc tuyên bố "tôi không về". Lục Cảnh Ngôn cười nhàn nhạt, hắn biết trước sẽ như vậy rồi, nên tâm lí lúc này rất bình thường. Hàm Ngôn chán ghét nhìn người đàn ông trước mặt, không đợi hắn nói câu gì, liền quay người bỏ đi. Vừa mới bước được một bước đã bị Lục Cảnh Ngôn kéo lại, ôm chặt vào lòng.

- Anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra.

Mộc Hàm Ngôn tất nhiên không phải cô gái chân yếu tay mềm, cật lực cự tuyệt, khiến Lục Cảnh Ngôn chao đảo cả người. Nhưng nhất quyết hắn không chịu buông tay, ôm chặt đến nỗi hắn có thể cảm nhận được rõ đâu là phần da, đâu là phần dây áo sau lưng. Lục Cảnh Ngôn ngả mặt xuống vai Mộc Hàm Ngôn, ghé miệng sát tai cô, phả hơi nóng khiến cô thật sự rùng mình.

- Theo tôi về.

- Anh đừng có nằm mơ.

- Sao lại có người cứng đầu như em chứ? Sinh nhật chị mình cũng không về.

- Tôi là vậy, anh đừng có quản.

- Tôi thích quản được không?

- Lục Cảnh Ngôn, anh sinh ra để đi quản người khác chắc? Ít lo chuyện bao đồng đi.

- Không. Tôi chỉ quản mỗi em.

Cãi qua cãi lại, vẫn cứ trong tình trạng "thân mật" đó, thật là một cảnh thú vị đáng để người đi đường ngoái lại nhìn. Và cũng thật là một cảnh gây tò mò và nóng mắt đối với chàng trai đứng kia nãy giờ - Lâm Thiệu Huy. Không phải Hàm Ngôn nói là anh cô ấy sao? Hành động thân thiết như vậy? Không tò mò không phải người mà.

- Cho em. - Lục Cảnh Ngôn ôm bằng một tay, một tay lấy ra thứ đồ nhỏ đó.

- Cái gì? - Mộc Hàm Ngôn thôi giãy giụa, đứng im nhìn thứ đó.

- Là tôi tự tay chế tạo. Thế giới chỉ có một cái.

- Sao lại cho tôi? - Cô nhận lấy thứ đó, không khỏi hoài nghi người đàn ông đang ôm mình.

- Dụ em về cùng tôi. - Lục Cảnh Ngôn thản nhiên nói, vì hắn biết kể cả có nói như vậy, cô cũng sẽ không lỡ cự tuyệt món đồ này.

- Hừm, nói xem cái này đáng giá như nào để tôi đồng ý về cùng anh?

- Là máy gây mê loại mini. Sau này nếu em làm chỉ huy, trong thời loạn này, là một quân nhân, tỉ lệ gặp nguy hiểm cao hơn người bình thường, em phải tự bảo vệ bản thân. Bên trong có kim và chất gây mê, rất dễ dùng.

- Dụ tôi về mà cần đến đồ quý này?

- Thế em nói xem, lấy cái gì dụ em dễ dàng hơn?

Lục Cảnh Ngôn chớp cơ hội cô thả lỏng với hắn, liền vòng tay còn lại ôm eo cô, mặt cũng đặc biệt gần, tưởng chừng là muốn vùi cả mặt vào cổ cô. Thật sự muốn gần gũi cô thêm một chút, và...à, nói chưa nhỉ, Lục Cảnh Ngôn hắn thực sự rất hay ghen. Cho nên, chàng trai đứng ở kia, làm phiền cậu nhìn thấy rồi, biết điều tránh xa cô ấy ra. Đấy đấy, ý hắn muốn nói là vậy đấy.

Lâm Thiệu Huy thu hết cảnh này vào trong đáy mắt, liền tự cười mình khi cảm nhận được bản thân đang khó chịu. Nghĩ tới mình và Mộc Hàm Ngôn mới chỉ quen biết nhau vài giờ, mà lại thấy khó chịu khi thấy cô gần gũi với người khác? Thật buồn cười, mày đúng là thằng ngốc đa tình, liền biết ý rời đi, trở về kí túc xá.

- Thôi được, tôi về.

Cuối cùng Mộc Hàm Ngôn cũng gật đầu đồng ý. Trong xe, cô cảm thấy không khí thật gượng gạo, có lẽ chỉ mình cô thấy vậy, vì cô vẫn còn ái ngại chuyện xảy ra đêm qua. Cô thực sự rất muốn biết hôm qua mình có làm gì quá khích không? Có làm gì đáng xấu hổ không?

- Chuyện...mất lô vũ khí, anh tìm đến đâu rồi?

Cô đặc biệt quan tâm đến vấn đề quân sự, và trên hết là vấn đề nóng hổi trước mắt này. Lục Cảnh Ngôn hiện tại phải rất bận mới phải, sao còn thời giờ dự tiệc sinh nhật? Không phải những người của Lục gia đều sẽ đến sao? Vắng Lục Cảnh Ngôn cũng không sao. Không, không phải là hắn nói Diệp Hà nhờ hắn đến đón cô sao? Vậy chắc chắn là mẹ cô đã dùng thủ đoạn ép Lục Cảnh Ngôn không thể vắng mặt. Hừ, người đàn bà này, bà ta thèm muốn con rể cực phẩm cho con gái của bà ta đến phát điên à?

- Là người trong nội bộ chúng tôi ra tay.

- Nội gián? Chỉ biết được như vậy sao? Còn tung tích lô vũ khí?

- Chưa có. Để tìm ra nó, tôi cần quân đội ra tay.

- Lão Bằng đã ra tay rồi, 3 hôm trước tôi đã thấy anh ấy nghiên cứu rất kĩ về vụ này. Anh ấy không nói gì với Lục thị sao?

- Không có nói. Bố tôi nói lần này Diệp Hâm Bằng không nhúng tay vào...

- Không thể nào. Anh ấy thực sự có giúp, lão Bằng còn hỏi tôi về địa hình của ngoại ô liệu có thích hợp để phục kích...

- Vậy là anh ta biết chỗ cất giấu lô vũ khí?

Mộc Hàm Ngôn nghe đến đây lập tức cứng họng, đột nhiên hiểu ra vấn đề. Vậy là lão Bằng thực sự biết lô vũ khí đó đang ở đâu? Vậy...

- Em đừng nghĩ linh tinh, tôi biết lão Bằng không phải người như vậy.

- Nhưng...

- Có thể là có lí do nào khác. Nhưng tôi có thể chắc chắn với em, Diệp Hâm Bằng sẽ không cướp đồ của tôi. Hơn nữa, người lấy đồ, là người của Lục thị.

Mộc Hàm Ngôn nghe đến đây, liền muốn vả cho mình một cái. Sao mày có thể nghi ngờ anh mày chứ? Sao mày có thể nghi ngờ anh mày làm ra chuyện ăn cắp ăn trộm đó chứ?

Nếu Diệp Hâm Bằng biết đứa em mà mình hết mực yêu thương nâng đỡ nghi ngờ, sẽ cảm thấy bản thân thật đáng thương :)) Cho nên hiện tại Mộc Hàm Ngôn có cảm giác tội lỗi tột bậc, đang tự sám hối về sự ngu ngốc của mình.