Blue Butterfly

Chương 21: Kidnapped

Em từ từ mở mắt, cảnh vật hiện lên rõ dần làm em có chút choáng váng.

Cả người nằm trên chiếc giường dơ dáy. Hai tay bị còng bởi chiếc còng cảnh sát trên đầu đến tê dại. Cảnh vật xung quanh căn phòng có đầy đủ tiện nghi như một căn nhà thu nhỏ, nhưng nó không có cửa sổ và bao bọc 4 phía là bức từng xi măng ẩm thấp, không có cửa sổ hay lối ra nào.

Em cảm thấy hắn nên học tập tên này, nên bố trí phòng tra tấn như vậy thay vì để cái lồng sắt dọa nạt nạn nhân như thế. Audrey không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì em đã chứng kiến quá nhiều nạn nhân, máu, xương người và cách hành quyết của hắn làm em chợt nhận ra cái chết cũng không quá đau đớn.

Em cố gắng giãy dụa nhưng hai chân cũng đều bị còng vào giường làm em không thể cử động cũng như hét lên.

" Két..."

Tiếng mở cửa vang lên làm em cố gắng vươn đầu xem ai đó đang tiến vào. Là cái gã đã bắt cóc em!!!

- Tỉnh rồi sao? Chậc! Thuốc này có tác dụng ngắn hơn mình nghĩ!_ Gã ta nói

Audrey nhíu mày, liền cố gắng nói gì đó như không thể phát ra thành lời bởi vì chiếc bịt băng trên miệng em.

- Ồ, phải rồi. Xin được tự giới thiệu, ta tên là Phil Abmando. Cô bé xinh đẹp tên là gì?

Gã ta có bị điên không? Bịt miệng rồi sao mà trả lời? Hình như gã ta nhận ra em không thể trả lời mà dùng ánh mắt lờ đi liền tức giận tát vào khuôn mặt em.

- Tao đang hỏi mày đấy, con đ*! Đừng có lờ ta như đám người cặn bã kia chứ!!!

Má em đỏ ửng lên vì đau đớn, em không thể khóc bởi vì em đã từng nhận nhiều đòn còn đau hơn thế. Audrey chỉ dùng ánh mắt vô hồn đáp lại gã ta như một con búp bê bị vỡ vụn.

- Không khóc sao? Mày làm tao hứng thú rồi đấy!

Gã ta rất thích thú cái cảm giác khóc lóc, van xin, gào thét của các nạn nhân nhưng riêng em thì không hề có phản ứng gì, tựa như chuyện này đã quá quen thuộc.

Gã liền tức giận gỡ lấy băng khỏi miệng em một cách thô bạo, nắm lấy khuôn mặt em như đòi lấy phản ứng van xin từ em, bàn tay kia vuốt lấy má em.

- Chúng ta hãy làm quen lại từ đầu. Em tên gì?

Audrey vẫn dùng ánh mắt ấy, không một chút cảm xúc, một khuôn mặt lạnh băng làm gã ta nổi điên quát tháo

- Nói mau cái con lì lượm này!!!

Em nhớ đến biệt danh hắn hay gọi em, liền khẽ nhếch môi trả lời.

- Mọi người gọi tôi là "Blue Butterfly" hay "Cô bướm bé nhỏ".

...

Cả nhóm bây giờ hiện đủ 4 người tập trung ở nhà Vincent, trên khuôn mặt ai cũng chứa nỗi căng thẳng và sợ hãi khi nghe tin bạn mình bị bắt cóc.

- Có chắc là cậu đã nhìn thấy chứ?_ Bentley hỏi

- Tớ có thể là một tên nóng tính, nhưng không bao giờ là một kẻ nói dối!

- Tớ tin cậu ấy!_ Vincent nói, họ gạt đi những mâu thuẫn cá nhân và hướng đến mục đích giải cứu bạn của mình - Cậu hãy miêu tả tên đó như thế nào?

- Là một người đàn ông mái tóc đen xen lẫn bạc bù xù, ở độ tuổi trung niên, mặc đồ lao động có cái bụng phệ, cao cỡ 1m75, chân tay gầy nhẳng và có lấm tấm ria ở cằm. Lúc đầu gã ta dụ dỗ Audrey là có con gái không có bạn, nhờ Audrey đi theo về làm bạn nhưng Audrey vội chạy đi bị hắn ta giựt người lại và tiêm thuốc mê, ném vào cốp xe.

Cả 3 người cùng vuốt vuốt cằm suy nghĩ, hiện giờ trông họ chẳng khác gì những người thanh tra cảnh sát thứ thiệt bởi vì kinh nghiệm tích lũy từ việc tìm kiếm tên sát nhân đeo mặt nạ.

- Chúng ta có nên báo với cảnh sát? Báo với cha cậu ấy, Vincent!_ Harry bảo

- Chúng ta phải biết số điện thoại nhà cậu ấy, địa chỉ, thông tin cha mẹ để hỏi cậu ấy có về nhà hay không thì mới biết cậu ấy mất tích. Cảnh sát sẽ không tin lời 4 đứa trẻ 12 tuổi đâu! Họ nghĩ Audrey là trí tưởng tượng và chúng ta sẽ bị phạt mất!

- Chúng ta hầu như không hề biết gì về cậu ấy..._ Bentley cúi đầu xuống

Charlie tức giận nắm chặt tay thành hình nấm đấm. Cậu ấy đã cố gắng tìm kiếm thông tin nhưng họ tên Audrey là gì cậu vẫn không biết, không có một manh mối nào cả.

- Cậu ấy là... trẻ mồ côi sao?

Vincent ngạc nhiên trước câu nói đó của những người bạn mình và nhớ lại lời em đã nói em là một con người rất nguy hiểm. Cậu ấy ắt hẳn có tâm tư mới giấu mình và rời bỏ bọn họ sớm thế!

- Này Charles, có phải cậu đã từng nói nhìn thấy Audrey với một người đàn ông khác đeo mặt nạ trước cửa nhà 101. Có thể là cùng một người?_ Harry hỏi

Vincent ngạc nhiên, Charlie khôn hề nói với cậu điều này mà hình như cậu không để Charlie có cơ hội để nói, chỉ khiển trách bạn mình.

- Không! Không phải!_ Charlie lắc lắc đầu - Người lúc ấy gặp cao hơn, đeo mặt nạ màu trắng và có thân hình lực lưỡng.

Cả 4 người lại chìm vào suy nghĩ, Vincent sực nhớ gì đó rồi chạy xuống nhà đem tờ báo sáng nay lên phòng đặt lên bàn.

- Có thể là tên này!

" Vụ án kẻ bắt cóc, hiếp dâm và sát hại cô gái trẻ từ 12 - 18 tuổi. Nghi vấn hắn đang lẩn trốn về phía thị trấn Green Forest "

- Ôi khỉ thật!_ Bentley buông ra câu chửi thề

- Theo như nhân chứng, người đàn ông này cao hơn 1m7, người gầy và ở độ tuổi trung niên. Nhìn như một gã hàng xóm lười biếng với chiếc bụng phệ. Đầu tiên hắn dụ dỗ nạn nhân bằng cách nói mình có con gái ngại giao tiếp, cần tìm bạn bè để lừa các cô gái trẻ vào nhà rồi thực hiện hành vi đồi bại của mình. Số nạn nhân của hắn lên đến 17 và tiếp tục tăng. Hắn ta rất thông minh và biết cách lẩn trốn cảnh sát, nhìn bộ dạng rất bình thường như một tên viên chức quèn._ Charlie đọc từng dòng của tờ báo lên

- Đầu tiên hắn ta sẽ hiếp dâm một cách thô bạo rồi bỏ đói nạn nhân hay cho uống thuốc độc để từ từ giết nạn nhân và phanh thây nạn nhân ra phi táng xác đánh lừa cảnh sát. Không hề sát nạn nhân nào còn nguyên vẹn!_ Vincent đọc nối tiếp

- Lạy chúa!!! Chúng ta phải mau cứu Audrey! Cậu ấy sẽ chết mất!_ Bentley rú lên sợ hãi

Cả 4 người chìm vào nghiêm trọng, trời đã gần khuya và do gia đình Vincent đang thưởng thức nhạc hòa tấu ở rạp hát nên sẽ về muộn. Còn 3 người kia đánh lừa cha mẹ bằng cách nói ngủ sớm, chạy lên phòng khóa trái cửa và trốn bằng con đường cửa sổ.

- Chúng ta sẽ cứu cậu ấy! Bởi vì cậu ấy là thành viên trong nhóm chúng ta và đã từng cứu mình và Charlie!_ Vincent nói dõng dạc - Đầu tiên chúng ta sẽ xem lại hồ sơ gần đây có người chuyển đến. Hãy chuẩn bị đi!

Harry có cây gậy sắt nhét sau balo với các dụng cụ cắm trại cần thiết và kỹ năng làm trại viên của cậu.

Bentley giơ cây gậy bóng chày bằng sắt đã học tập từ Audrey lên.

Charlie mang máy liên lạc phát cho mỗi người một cái.

Vincent mở lấy tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng, lôi ra một hộp để giày đã cũ và mở nó ra. Trong đó là một cây súng nhỏ và đạn được đặt bên cạnh.

- Súng sao? Cậu đáng sợ thật!_ Harry đặt tay lên vai, cực kỳ kinh ngạc và chợt nhớ ra cha Vincent chính là cảnh sát trưởng.

Vincent lấy súng lục mini lên và lắp đạn vào, kiểm tra súng rồi cất vào balo.

- Cha mình tặng mình nhân dịp sinh nhật vì sự bảo vệ. Không quá sớm để có súng đâu nhỉ? Cha mình có dạy mình cách bắn rồi

- Cha cậu nên tặng lọ xịt hơi cay chứ cái này thì hơi quá!

- Có mà! Còn đồ để bẻ khóa nữa!

Vincent lại lôi ra gầm giường lọ xịt hơi cay nhỏ và con dao đa năng đưa cho Charlie không có đồ bảo vệ mình.

- Cha cậu lo xa thật nhưng mình đồng ý!_ Bentley nói

- Được rồi, bây giờ chúng ta không phải những kẻ thua cuộc mà là những đấu sĩ. Hãy đi giải cứu bạn mình nào!_ Vincent tuyên bố

- Mình nghĩ Audrey nói lời động viên hay hơn!_ Harry đáp khi nhớ đến lời động viên đáng sợ của Audrey khi chuẩn bị đi cứu Charlie và Vincent.

Cả nhóm liền chạy ra khỏi phòng, chỉ riêng Vincent còn đứng lại quay đầu về phía bàn học, nơi có bức thư được dán cẩn thận nằm trên đó. Cậu cầm bức thư lên, bỏ vào túi balo.

...

Nếu như là những nạn nhân khác sẽ khóc lóc, cầu xin một cách thảm thương thì Audrey dần cảm thấy chán nản khi nghe những lời khó hiểu đầy gợi dục của hắn. Em không hiểu gì hết bởi vì em còn nhỏ mà, và em còn nghe những lời độc ác hơn từ ngài Tom. Tên này chẳng là gì cả.

- Được rồi, cô bướm. Chúng ta hãy bắt đầu với công việc trước mắt nào!_ Gã nói thể hiện một phần tính cách biến thái lệch lạc của mình

- Để tôi đoán, ông sẽ làm nhục tôi và giết tôi? Mô tuýp quá cũ rồi!_ Audrey tỏ ra cực kỳ khinh bỉ

Gã ta cực kỳ ngạc nhiên khi thấy em không có chút nào sợ hãi. Thậm chí còn là ngáp một tràn dài buồn ngủ. Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây?

- Ồ, sau chuyện này cô bướm sẽ không còn mạnh miệng nữa đâu!

Gã ta còn có ý định lột hết đồ em để giải phóng ý nghĩa bệnh hoạn của em và hành hạ em như những bộ phim người lớn.

- Tôi vẫn còn đang suy nghĩ một chút, ông có thể cho tôi ý kiến được không? Tôi hy vọng Ngài ấy làm tôi y như ông đang làm vậy nhưng ngài ấy lại nói tôi quá nhỏ!

Phil sửng sốt. Trong thời khắc này mà còn đòi ý kiến từ một tên bắt cóc mình và hành hạ mình về tình dục sao? Mọi thứ dần đổi vị trí nó rồi sao?

- Ngài ấy sẽ hạnh phúc khi thấy ta làm em thôi!

- Ông biết ngài ấy sao? Tốt! Bởi vì tôi chỉ đang lo ngài ấy đang bị tìm con nạn nhân mà quên tôi thôi. Ông có thể nhắn cho ngài ấy là tôi về muộn được không?

Nạn nhân? Em mới chính là nạn nhân! Gã ta thật không hiểu lời em nói gì cả. Gã ta tin chắc rằng là em nói vậy để cố kéo dài thời gian có người đến cứu nhưng gã đã chắc rằng khi bắt cóc em đã không có ai ở đó chứng kiến.

- Không ai có thể cứu mày được đâu!_ Gã ta nổi giận quát tháo - Tao nhịn mày đủ rồi!!

Em nở một nụ cười, một nụ cười làm gã ám ảnh. Đáng lẽ gã phải là người làm em ám ảnh, thậm chí tự sát vì nhớ đến hình ảnh gã nhưng em là một người rất khác, làm gã nổi điên lên để mình không phải sa vào cái chết.

- Tao cóc cần quan tâm tên đó là ai! Mày không sợ khi tao sẽ cắt lưỡi mày sao?

Gã ta giơ chiếc kéo sắt đã được mài sắt bén với hy vọng sẽ đe dọa được em nhưng em chỉ đáp lại một ánh mắt nhàm chán. Phil nắm lấy gương mặt em, kéo mái tóc vàng của em xuống, đưa cây kéo sắt đó gần đôi môi màu đỏ của em.

- Nếu ta cắt bỏ chiếc lưỡi xinh đẹp này thì sao nhỉ? Hửm?? Không mạnh mồm nữa sao?

" Lộc..cộc..."

Bỗng nhiên, phía trên đầu vang lên tiếng động nhỏ làm cả 2 chú ý ngẩng đầu lên.

- Có người đến cứu sao?_ Gã nói câu đầy ghê rợn - Tao sẽ cho chúng nó nếm mùi máu trước!

Gã Phil đang chuẩn bị cắt lưỡi em nhưng lại dừng lại, ném cây kéo lên bàn.

- Hãy đợi đó, tao sẽ quay lại, và mày không còn nguyên vẹn như trước được đâu!

Cuối cùng gã ta cũng ra ngoài để em có thể rơi nước mắt hoảng sợ. Căn phòng này làm em nhớ đến quá khứ lúc nhỏ bị nhốt dưới hầm và bị hành hạ đau đớn đến mức nào. Nó làm em phát điên đến nơi.

Lúc nãy là em chỉ cố gắng tạo ra vỏ bọc nhưng thật ra trong lòng em rất sợ hãi, nhưng khi nghĩ về hắn, mọi sự sợ hãi đều biến mất.

Bây giờ, em chỉ muốn trở về ngôi nhà trong rừng, ngã vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn và cảm nhận hương vị ấm áp của riêng hắn làm em dịu đi sự sợ hãi.