Blue Butterfly

Chương 22: Lost

Bốn cậu bé đã cùng nhau đột nhập vào sở cảnh sát, tìm kiếm thông tin về những người đã chuyển đến thị trấn Green Forest gần đây. Có rất nhiều người nhưng chỉ duy có một người phù hợp với miêu tả.

- Phil Abmando. Nghề nghiệp: Thợ mộc._ Vincent ấn nút in tờ giấy hồ sơ và địa chỉ ra, cùng cả bọn chạy đi

Dù bị cảnh sát khác bắt gặp nhưng vì là con trai của cảnh sát trưởng nên được qua mắt, họ tưởng là Vincent đang tìm cha mình.

Cả 4 người cùng nhau đạp xe lần theo địa chỉ và hy vọng họ có thể đến sớm để cứu kịp Audrey.

" Két"

- Là nơi này phải không, Vincent?_ Charlie dừng xe trước một căn nhà tắt điện chìm trong bóng tối

Vincent nhìn vào tờ giấy rồi ngước nhìn địa chỉ liền chắc chắn đây là ngôi nhà của kẻ đã bắt cóc bạn mình.

Họ đứng nép vào tường nhà, vòng sang cửa sau và cẩn thận hết mức có thể vì sợ có thể bị phát hiện.

- Cửa sổ khóa rồi!_ Bentley cố gắng cậy cửa sổ nhưng không được

- Lạ quá, tại sao nhà lại tối om vậy? Tên bắt cóc đâu rồi?

- Theo như suy đoán của mình, có thể hắn ta đang dưới hầm!_ Vincent nói, bây giờ nhìn cậu ra dáng một người cảnh sát thực thụ như cha mình - Cố gắng khiêu khích con tin hoặc có thể tệ hơn!

- Chúng ta phải nhanh chân lên mới được!

Charlie cố gắng dùng cây dao đa năng mở khóa đã được học trên mạng, vô tình tạo ra tiếng động lớn làm cả bọn hết hồn.

- Tiêu rồi, không biết tên bắt cóc có nghe thấy không?

Cả 4 người nhón chân cố gắng không tạo ra tiếng động đi vào nhà bếp, tay cầm lấy vũ khí để bảo vệ mình.

Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ cũng như không muốn 4 người nghe thấy.

Vincent và Harry cùng chui xuống bàn ăn có tấm khăn trải bàn phủ xuống che mất họ, còn Bentley và Charlie thì núp vào bức tường bên cạnh lối ra vào, hít hơi thở thật sâu, át đi sự rung rẩy và nỗi sợ hãi.

" Cộp... cộp...cộp"

Tiếng bước chân ngày càng nặng nề hơn tiến về phía nhà bếp rồi dừng lại ở cửa ra vào làm tim cả bọn như muốn đứng lại.

Charlie và Bentley đưa mắt trợn tròng nhìn nhau, họ không hiểu điều gì sắp xảy ra cả.

Tiếng bước chân như lùi lại và nhỏ dần cách xa nhà bếp làm họ hoài nghi cho đến khi tiếng bước chân kia dừng hẳn, Charlie từ từ thò đầu mình ra và nhìn thấy dãy hành lang trong nhà trống rỗng, không có ai cả. Một màu đen huyền ảo và không gian lạnh ngắt.

- Ra đi các cậu!_ Bentley nhỏ giọng xuống hết mức có thể ra hiệu cho Vincent và Bentley núp dưới gầm bàn

Harry lôi ra cây đèn pin từ trong balo và bật nó lên, bám theo bạn mình từ từ đi trên dãy hành lang với tinh thần tràn đầy sự cảnh giác.

- Rốt cuộc, Audrey có thể ở đâu?_ Charlie xoay người khắp nhìn với hy vọng tìm được cánh cửa bí mật

Vincent nằm xuống áp tai lên sàn hòng tìm ra tiếng động dưới đó. Bởi vì theo như cậu được biết, kẻ sát nhân luôn có tầng hầm để hành sự.

- Chúng ta có ai đây?_ Có một giọng nói rùng rợn vang lên làm 4 cậu bé quay đầu về phía sau

Nhờ ánh sáng từ đèn pin của Harry, họ rốt cuộc cũng nhìn thấy của tên bắt cóc này. Cả 4 người cảm thấy hắn xấu xí, dơ bẩn, bệnh hoạn như chính tính cách của gã.

- Là bạn của cô bướm đó sao?

Vincent lập tức đứng dậy, dù cả 4 người chỉ cao bằng tới ngực gã nhưng không hề một chút sợ hãi.

- Thả bạn ấy ra!

- Ồ..._ Phil bật tràn cười lớn - Tụi bay thật là ngu ngốc khi bước vào đây.

Gã giơ lên cây rìu màu đỏ, lắc lư nó trên tay mình một cách thích thú.

- Tao không nghĩ vậy đâu! Tụi bay đã bước vào đây thì tụi bây sẽ trở thành nô lệ cho tao!

Charlie nhanh tay lấy lọ xịt hơi cay xịt vào mắt gã làm gã rú lên đau đớn, không ngừng quát tháo, lấy tay dụi mắt và là cơ hội cho bọn họ tẩu thoát

- Lũ khốn! Tao đã nhớ mặt chúng mày rồi! Đừng để tao bắt được tụi bay!!!

- Chia nhau ra mau!_ Charlie ra lệnh

Bentley và Harry đi cùng nhau chạy vào phòng khách, còn Charlie và Vincent chạy xuống tầng hầm nơi giặt quần áo.

Sau khi hơi cay hết tác dụng, gã phẫn nộ cầm rìu chém vào khắp tường làm nhiều bức tranh trên tường rơi xuống tạo nên tiếng động loảng xoảng

- Tụi bay đang ở đâu???

Gã hốt hoảng chạy đuổi theo 2 đứa trẻ xuống tầng hầm, sợ là hai đứa nó sẽ phát hiện chỗ nhốt con nhãi đó mất!

- Audrey! Lên tiếng đi!!!_ Vincent hét lên làm em nghe thấy

Em nghe thấy giọng Vincent như vị cứu tinh liền trả lời lại

- Mình ở dưới này! Cứu mình với!

Cả 2 người họ đã nghe thấy tiếng của em ở dưới nền đất, nhưng họ vẫn chưa xác định được cửa ra vào để cứu em ra.

- Ồ, tụi bay không thể tìm được đâu!

Gã đã đuổi kịp 2 cậu bé, Charlie và Vincent nuốt nước miếng đứng lại coi xem gã định làm gì.

Gã cầm cây rìu lên, nhào tới về phía hai người làm Vincent và Charlie liền né ra chạy vòng ra phía sau.

- Không còn né được nữa đâu!

Trong một giây phút, mọi âm thanh liền mất đi, Vincent đứng thẳng dậy đứng trước Charlie, lôi ra cây súng lục mini đã được nạp đạn giơ về phía gã Phil Abmando.

- Vincent! Đừng!

"PẰNG"

Một tiếng nổ lớn vang lên, đạn bay ra khỏi ghim vào tay của gã tội phạm tâm thần kia làm gã đánh rơi cây rìu xuống đất, đau đớn ôm lấy bàn tay rỉ máu.

- Phải tin mình chứ!

Charlie vẫn chưa hết bàng hoàng trước cảnh tượng trên, ngẩng đầu nhìn lấy người bạn của mình. Cậu cảm thấy người bạn của mình đã thay đổi, không còn là một tên mọt sách hay bị bắt nạt nữa

- Audrey!_ Vincent gọi tên em và phát hiện ra tiếng kêu nằm dưới chiếc máy giặt

Cả 2 cùng nhau đẩy chiếc máy giặt ra và thấy chiếc cửa dẫn xuống tầng hầm, nơi người bạn của mình bị nhốt ở đó.

Charlie rút ra con dao đa năng cởi chiếc còng ra cho em, em sờ sờ hai cánh tay bị còng đến mỏi nhừ, ngồi dậy cảm ơn hai người bạn của mình.

Ba người liền chạy lên lầu thì nhìn thấy gã Phil Abmando không còn ở đó nữa. Gã có lẽ đã bỏ trốn.

- Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!

Khi họ chạy thoát lên khỏi tầng hầm đáng sợ đó thì cũng là lúc Charlie ngã xuống nền đất lạnh cóng.

- Charlie!!!_ Em và Vincent đều đồng thanh hét lên

Có con dao cắm sau lưng cậu làm máu từ đó úa ra ướt đẫm lấy chiếc áo đang mặc, và thủ phạm là gã tội phạm ấu dâm đó.

- Không! Không! Charles! Nghe mình nè! Tỉnh lại đi!!!

Vincent ôm lấy bạn mình, khóc thét lớn. Audrey chợt run rẩy khi nhìn thấy máu của người bạn đã cứu lấy mình. Nó còn đau hơn khi em bị hành hạ, bị tra tấn dã man bởi người cha vô nhân tính. Em đã từng nghĩ mình đã mất đi phản ứng của con người khi thấy người chết trước mặt mình nhưng hôm nay lại khác, cả thế giới của em như vỡ vụn. Dù cậu ấy đã luôn tỏ ra khó chịu, thậm chí là ghét em nhưng Audrey không thấy đó là vấn đề gì. Chỉ là em biết bạn bè là luôn ở bên nhau, giúp đỡ nhau.

Và Charlie đã cứu em, dù điều đó đã giết lấy cậu ấy...

- Charlie...?_ Em vươn tay lên gạt mái tóc bị che ra khỏi khuôn mặt bạn mình

Phil cảm thấy thỏa mãn vì công việc mình vừa làm, liền thô bạo nắm lấy tay em, đánh vào bụng em và tát vào má em.

- Chúng ta cùng bỏ trốn nào! Đến nơi tao có thể giết mày con hỗn láo này!

- Không... không!!!

Em hoàn toàn kinh hãi trước cảnh tượng trên, lời của ngài Tom bỗng nhiên lướt qua em

" Em chính là thiên thần đối với ta"

- Em xin lỗi, ngài Tom!_ Audrey cất lên tiếng làm gã Phil sửng sốt

Em ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nheo lại đầy tức giận ẩn chứa sự hận thù. Gã ta đã thả ra con quỷ đã ngủ yên trong em.

Audrey dùng nắm đấm đấm thẳng vô mặt gã tội phạm này làm hắn ôm mũi lùi lại dựa vào ghế sofa ở phòng khách.

- Mày! Con khốn! Mày định làm gì???

Em tiến về phía lò sưởi, cầm lấy cây gậy sắt dùng để cho cũi vào lò, vuốt ve lấy thanh sắt một cách mân mê.

- Giết mày chứ làm gì?

Em nói, đi đến vươn cây gậy lên đánh vào bụng gã làm gã ôm bụng khuỵu xuống sàn, tiếp đến đánh vào lưng gã tới tấp cho đến khi chiếc gậy nhuốm lấy máu đỏ tươi.

Em đứng trước mặt gã, dùng cây gậy nâng cầm gã lên, khuôn mặt đầy lạnh tanh của kẻ trừng phạt.

- Hãy cầu xin một cô bé 12 tuổi mà mày muốn làm tình đi! Đó là điều mày e sợ nhất phải không?

Audrey dẫm lên tay gã làm gã hét lên đau đớn.

- Mày chỉ bị như thế này làm các nạn nhân mày giết không thỏa mãn đâu!

- Audrey...

Phil quá sợ hãi và bị mất nhiều máu liền ngất đi. Em liền chán ghét ném cây gậy sắt qua một bên, em không thể để cho Vincent thấy em là một kẻ giết người.

- Vincent, mình đã bảo cậu rồi. Mình xấu xa hơn cậu nghĩ! Đáng lẽ cậu không nên cứu mình...

Khuôn mặt đầy xinh đẹp của em dính máu tỏa sáng dưới ánh trăng được chiếu ngoài cửa sổ.

- Aud..Audrey..._ Charlie thều thào gọi lấy tên em làm em đi đến ngồi xuống đỡ lấy cậu

- Charlie, cậu phải mở mắt! Đừng ngủ! Đừng rời xa bọn mình!

Khuôn mặt Charlie tái dần đi, máu tươi chảy từ miệng xuống, nước mắt không ngừng ứa ra.

Charlie đảo mắt về phía Vincent, mỉm cười.

- Cậu mãi mãi là bạn thân mình!

- Không! Charles! Đừng nói thế! Đừng rời xa mình! Mình xin lỗi! Mình xin lỗi về tất cả mọi thứ! Làm ơn...

Audrey rơi nước mắt đau khổ. Hắn cũng đã từng nói rằng em sẽ phải chịu nhiều đau đớn trong cuộc đời. Em ghét tại sao những lời hắn nói luôn đúng.

- Và...

" Phập"

Vincent trợn tròng bởi hành động của bạn mình. Charlie đã giấu chiếc kim tiêm trộm được từ dưới tầng hầm, dùng hết sức mình có thể đâm vào ngực em làm em hoảng hốt lùi ra khỏi cậu

- Cô ta... là kẻ giết người!

Charlie dùng ánh mắt cuối cùng là ánh mắt thù hận của những nạn nhân cho kẻ đã giết mình. Cậu đã nhìn thấy trong tương lai Audrey đã có thể giết người vì bản thân mình, và giết đi những người biết đến bí mật của cậu ta dù là người thân nhất. Chỉ trong giây phút cuối cùng, cậu muốn bảo vệ người bạn thân khỏi ả sát nhân này.

Audrey đau đớn nằm xuống nền đất, cả người co giật, hơi thở trở nên loạn đi.

Tại sao?

Tại sao vậy?

Tại sao cậu ta lại...?

Ngoài kia đã có tiếng xe cảnh sát vang lên. Bentley và Harry đã lợi dụng thời cơ trốn thoát và báo cho cảnh sát.

" Cộc...cộc...cộc..."

Có tiếng bước chân tiến về phía em, Audrey cố gắng dùng hết sức lực để nhận biết đó là ai.

- Ngài... Tom...?

Hắn đã đoán trước được rằng tên Phil Abmando này sẽ bắt cóc em. Hắn đã có ý định cứu em nhưng hắn muốn cho em hiểu rõ thế giới này tàn nhẫn ra sau, để cho em hiểu rằng em không thể rời xa khỏi hắn. Dù vậy, hắn đã không ngờ rằng có 4 đứa nhóc mà em đã kể lại cứu em. Hắn đã biết và theo dõi tất cả, và cuối cùng dẫn đến kết cục đáng thương này.

Hắn quỳ xuống bế lấy cô bướm bị gãy cánh bé nhỏ này. Cô bướm áp mặt vào lòng ngực hắn, từ từ nhắm mắt lại.

Vincent nhớ đến lời Charlie đã từng nói, đã từng nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước ngôi nhà 101. Nó trùng hợp với cuộc truy tìm kẻ sát nhân đeo mặt trong thị trấn mà nhóm cậu tổ chức điều tra.

Mọi câu trả lời như hiện lên trước mặt cậu. Thì ra mọi câu trả lời, cậu đã có sẵn bên cạnh mình mà cậu đã ngu ngốc không nhận ra.

- Ông là tên sát nhân đó đúng không? Tên Tom?_ Cậu hỏi

Hắn im lặng không đáp, quay lưng về phía Vincent.

- Khoan đã! Audrey... cậu ấy sẽ ra sao?

- Cậu sẽ không bao giờ thấy... người con gái này nữa đâu!

Hắn bước đi, bế em ra khỏi chốn địa ngục này trước khi cảnh sát ập vào.

Vincent bật khóc, gào lên đau đớn. Chỉ trong một đêm, cả thế giới của cậu đã tan biến đi. Người bạn thân nhất, cô gái đơn phương, và sự hồn nhiên của một đứa trẻ.

Nói đến kết cục của nhóm này, đó là cả một nỗi đau không thể nào nguôi được.

Charlie đã mất vào năm 12 tuổi, gây ra bao nhiêu đau khổ cho gia đình và họ đã không ngừng oán trách Vincent.

Cả 3 người cắt đứt liên lạc kể từ sau đám tang người bạn mình.

Sau một thời gian, gia đình của Harry được coi là gia đình thượng lưu nhưng đã bị đồn là đánh đập con cái rất nặng nề. Họ đã nhốt Harry vào trong tầng hầm, chỉ duy nhất có một bà vú đến để chăm sóc con trai mình và dùng tiền bịt đi tội ác của mình.

Gia đình Bentley chuyển ra khỏi thị trấn vì họ nghĩ rằng đó là điều tốt cho con trai họ.

Còn Vincent đã ở lại thị trấn, người bị ám ảnh bởi bóng dáng kẻ sát nhân hôm đó dẫn đến chứng rối loạn tâm lý tạm thời. Cậu mở ra lại bức thư đã từng viết để gửi người con gái ấy, đọc lại từng chữ rồi dán nó lên tường.

Bao nhiêu bức ảnh về cái chết của nạn nhân được dán chi chít trên chiếc bảng trong phòng tạo thành một màu đỏ thẫm.

Cậu mở cửa sổ ra để không khí lùa vào, nhìn xuống phía dưới nơi trước cổng nhà.

Trước đó đã từng có cậu bạn tóc đen vui vẻ gọi tên cậu hối thúc đi học hoặc rủ nhau đi chơi, nhưng giờ người đó không còn trên cõi đời này nữa.

Vincent quay lại lưng vào trong phòng, rút ra cây súng lục từ hộc tủ, rồi ngước lên ngắm nhìn khuôn mặt của nạn nhân, cảm nhận được mọi thứ dần chìm vào tội ác.