Blue Butterfly

Chương 24: Past

Em chỉ biết tên mình là Audrey, thậm chí còn không biết họ của mình là gì. Mẹ thì mất năm 3 tuổi vì tai nạn giao thông. Sau cái chết của mẹ thì cha hiện hình là một kẻ nghiện rượu và hám gái. Thường xuyên đem bạn gái về nhà và đánh đập em, nhốt em vào tầng hầm hôi hám và khi lên cơn giận dữ, người đó lại cầm chiếc roi da đánh em không thương tiếc.

Họ đã hành hạ em tàn nhẫn và khi thấy em không còn cử động nữa, họ vui mừng đem bỏ em giữa một khu rừng và lúc đó hắn đã đi ngang qua và cứu lấy em. Cho em cảm nhận hơi ấm của riêng hắn mà em chưa bao giờ nhận được.

Lần đầu gặp hắn, em cứ ngỡ hắn là một vị thần chết đến để đưa em đi nhưng mà thần chết có bàn tay ấm áp như thế sao? Hắn tựa như một vị thánh trong con mắt em, hắn che chở em, chỉ em biết chữ và dạy cho em rất nhiều thứ.

Hắn có thể là một kẻ sát nhân bệnh hoạn, biến thái, điên khùng và không có gì gọi là tốt đẹp cả ở con người này. Nhưng mà... hắn hoàn toàn khác biệt giữa những tên giết người nghiệp dư khác, hắn đã cứu người, hắn đã cứu em.

- Em thật sự vẫn không biết ngài ấy là ai sao?_ Evan hỏi đập tan suy nghĩ của em.

Audrey lắc lắc đầu, sự thật thì em không biết gì về hắn cả.

- Ngài ấy từng là một giáo sư tâm thần học cực kỳ nổi tiếng và là thần tượng của tôi!

Evan vừa nói xong làm em ngạc nhiên không ngớt. Giáo sư tâm thần học? Ngài Tom sao? Tại sao một giáo sư có tương lai rộng lớn lại trở thành như vậy? Bàn tay cầm ly trà chợt nắm lại.

- Tôi biết em sẽ ngạc nhiên mà. Phải, ngài ấy cực kỳ nổi tiếng và từng làm viện trưởng tại bệnh viện tâm thần Thánh Micheal. Bệnh viện đó là bệnh viện dành cho tội phạm tâm thần và trí tuệ cao. Đó cũng là lúc tôi xuất hiện!

Ngài E nhắc đến mình có trong câu chuyện liền trở nên sôi nổi.

- Tôi vẫn còn nhớ đó là sáng thứ 7 âm u, bệnh viện tâm thần Thánh Micheal gọi điện nhờ giúp đỡ vì có một bệnh nhân tự làm thương mình, lấy dao đâm vào bụng và tôi là một bác sĩ thực tập được cử đến. Khi bước vào bệnh viện, nơi đó đối với tôi vẫn còn rất ám ảnh. Bệnh nhân lên cơn gào thét, van xin, một số người còn bị các y tá trói lại trên giường bằng còng. Mọi thứ rất là hỗn loạn.

Ngài E nói đến đó tự cười một mình.

- Bệnh nhân mà tôi phụ trách ở bệnh viện đó là một người đàn ông 50 tuổi mắc chứng hoang tưởng. Gã ta nói là chúa sai gã đâm vào bụng mình để thoát khỏi quỷ dữ. Nghe nhức đầu thật! Tôi đã theo lệnh bác sĩ phụ trách chính tiến hành chụp xét nghiệm nhưng gã vẫn chưa bất tỉnh hẳn, nhảy lên người tôi nói đầy lời thoái mạ làm tôi rất hoảng sợ. Đến giờ này khi nhắm mắt lại, tôi vẫn còn nghe thấy nó! Dù là gã đã bị khống chế, nhưng những lời của gã không thể nào thoát khỏi đầu tôi.

- Ngài có bị làm sao không?_ Em hỏi

- Ôi cục cưng, nếu là người bình thường còn sẽ khóc thét lên chứ, lúc đó tôi còn bị tâm lý rất nặng nề về những bệnh nhân mình phụ trách chết trên bàn mổ. Phải, sau vụ đó, tôi đã bị trầm cảm ở một khoảng thời gian rất dài! Tôi tin là mình không phù hợp với nghề y này!

Em vẫn tiếp tục lắng nghe câu chuyện từ quá khứ này.

- Tôi thử mình ở ngành nghề khác mà không biết bệnh trầm cảm ngày càng trở nặng, đỉnh điểm là tôi giết đồng nghiệp trong lúc mâu thuẫn và bị tòa kết án 18 năm tù và sau khi tòa phát hiện bệnh của tôi, tôi lại trở về nơi khởi nguồn căn bệnh - bệnh viện thánh Micheal, đó cũng là lần đầu tôi gặp ngài Tom.

- Tôi vẫn còn nhớ bóng dáng lúc đấy, ngài Tom đứng trước phòng giam như một bức tượng hoàn mỹ được tạc, lạnh lùng quan sát tôi rồi bỏ đi. Nếu lúc đó tôi không bị bệnh thì tôi có lẽ yêu ngài ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi!

- Yêu?

Em đập bàn đứng dậy, đôi mắt chợt nảy lửa làm Evan kinh hãi nuốt nước bọt. Ánh mắt của Audrey muốn nói rằng "Ngài ấy là của tôi!"

- Chúng ta có thể là tình địch đấy, cô bướm bé nhỏ!

- Thử đi, ngài không muốn đâu!_ Em cảnh cáo

Ngài E mỉm cười đầy thách thức nhưng quả thật không muốn làm đối thủ của em một tý nào.

- Tôi sẽ kể tiếp nếu em muốn nghe!

Audrey trở về lại chỗ cũ, quả nhiên ai nhắc đến ngài Tom đều làm em nhảy dựng lên. Em chưa bao giờ nghĩ đến ngài Tom sẽ được yêu thích bởi người khác. Em ghét điều đó!!

Biết rằng em vẫn muốn nghe tiếp, Evan liền tiếp tục kể lại câu chuyện quá khứ

- Tôi ở trong bệnh viện đó được 3 năm cho đến khi tôi được đến một căn phòng màu trắng, và ngài ấy xuất hiện với tư cách là bác sĩ chữa trị. Khác với những tên khác, lúc đó ngài đã hỏi tôi.

" Cậu từng là một bác sĩ sao?"

"Phải, và đừng hỏi câu hỏi như mấy tay bác sĩ tâm thần nhàm chán khác được không? Tôi đã kể hết rồi, ông có thể hỏi những người khác!"

" Cảm giác cứu sống người và giết người như thế nào?"

- Tôi đã ngẩng đầu lên, đó là người đầu tiên hỏi tôi câu nói đấy! Tôi đã rất bối rối trước câu hỏi đó.

" Giết người rất đau đớn, nhưng cứu người cũng rất khổ sở. "

" Cậu có thể làm 2 việc cùng lúc mà, đừng chọn một con đường. Hãy làm việc cho tôi"

- Chọn 2 việc?_ Em sửng sốt

- Lúc đầu tôi không hiểu câu nói đó lắm, nhưng rồi tôi chợt nhận ra công việc bác sĩ có thể vừa hội tụ đủ yếu tố đó!

" Vừa giết người, vừa cứu người. Cảm giác có lẽ là khác hẳn"

- Người đó chỉ dùng một câu mà đã cứu rỗi linh hồn tôi, mở rộng cho tôi trở thành bác sĩ trong đó, vừa làm vừa được ân xá tội danh giết người. Ngài đã cứu tôi!

- Chúng ta đều có điểm chung là được ngài cứu rỗi nhỉ?_ Em chống cằm nói

- Đừng tỏ ra quá thân thiết, tình địch!_ Evan búng vào trán em làm em ôm trán phụng phịu - Dù vậy, trước ngày được ra tù 1 tuần, tôi nghe tin ngài Tom đã xin nghỉ việc. Lúc đó tôi không biết vì sao và đã hỏi khắp nơi, nhưng họ cũng đều không biết. Tôi bước vào phòng làm việc của ngài ấy, tất cả đều trống không, như có một cơn gió quét sạch căn phòng vậy. Ngài ấy chỉ để lại một mẩu giấy ghi địa chỉ dẫn đến thị trấn này.

Lúc đầu, thị trấn này đối với ngài Evan Carrow không có một chút gì gọi là tốt đẹp cả. Chỉ là một thị trấn u buồn, quanh năm luôn mây mù phủ lối như sắp mưa đến nơi, con người thì buồn chán, ủ rũ. Tại sao ngài ấy lại ở đây chứ?

- Sau khi ra tù, tôi đã bắt xe lập tức đến địa chỉ ngài ấy đưa, cũng là lúc thị trấn đang chìm trong hỗn loạn bởi số người mất tích và bị giết hại không tìm được xác. Em cũng đoán được hung thủ là ai rồi phải không?

Audrey im lặng để không đề cập đến vấn đề đó.

- Lúc mới đến đây, tôi cũng bị lạc như hôm nay vậy, khi tôi tìm thấy ngôi nhà ở giữa khu rừng này liền lập tức chạy đến gõ cửa liên tục cho đến khi cánh cửa tự mở ra, khá là ớn lạnh đấy!

- Ngài thật nhát gan!_ Em trêu chọc Evan

- Ta đã giết người đấy, ta không ngại giết em đâu!

- Ngài sẽ không dám đâu. Ngài yêu ngài Tom thì sẽ không giết em, phải không?

- Xì, cô nhóc lắm mồm! Tôi có bạn trai rồi! Tuyệt hơn ngài Tom nhiều!

- Hửm? Vậy tại sao ngài vẫn còn giữ tình cảm đơn phương với người ta vậy?

- Con nít như em thì biết gì về tình yêu chứ?

Evan thật sự rất muốn bóp cổ con bé nhiều chuyện này. Nhìn bộ dáng tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra trong lòng lại lo lắng tột độ.

Ngài Evan không muốn bắt bẻ em liền ho khù khụ cho qua chuyện.

- Trở về với câu chuyện, cảnh tượng tôi đã thấy trong ngôi nhà là xác của những người mất tích! Thật sự làm tôi rất kinh hãi đấy!

Evan quan sát em nãy giờ, em không hề có hành động nào bất ngờ chứng tỏ em đã biết quá nhiều về vụ này.

Để xác khắp nhà luôn sao? Cho đến khi em xuất hiện thì em chỉ biết ngài làm việc ở tầng hầm. Ngài đúng là biết nghĩ cho người khác mà luôn giấu. Audrey khẽ cười thầm.

- Khi đó, tôi thấy ngài trên tay cầm con dao nhuốm máu đỏ tươi, bước ra khỏi bóng tối và trên đầu đeo mặt nạ trở thành bộ dạng ngày hôm nay.

Nghe đến đó, Audrey biết rằng Evan đã thấy được khuôn mặt thật của ngài Tom.

- Ngài đã thấy khuôn mặt sau mặt nạ của ngài Tom sao?

- Ừ! Nhưng lâu lắm rồi, tôi vẫn không nhớ rõ. Nhưng tôi chắc rằng nếu tôi định yêu ngài từ cái nhìn đầu tiên thì đẹp trai lắm đấy!

Tên này, rốt cuộc đang nói thật hay trêu chọc em nhỉ?

- Vậy ngài có thể nói lý do vì sao ngài Tom lại... trở nên như hôm nay?

- Audrey! 

Ngài Tom đột nhiên bước vào đứng bên cạnh em, liếc nhìn Evan.

- Cậu vẫn còn ở lại đây sao?

- Để ở bên cạnh ngài nhiều mà! Tôi còn chưa uống xong tách trà. Nếu ngài đã nói vậy thì tôi sẽ về đây!

Evan Carrow đứng dậy, mỉm cười ẩn ý với em rồi ra về. Có vẻ hôm nay ngài ấy đã tận hưởng được một ngày của mình vì đã được kể mọi khúc mắc trong lòng mình.

Ngài Evan đã ra về được một lúc, hắn đặt tay lên vai em, giọng nói như mang âm thanh của mùa đông đến.

- Em... đã nghe tên đó kể hết rồi sao?

Em không dám trả lời, đó là lỗi do em vì quá tò mò quá khứ của hắn.

- Hãy nghe đến đó thôi, đó có thể điều lương thiện duy nhất ta dành em cho em. Chỉ cần đừng biết lý do ta trở thành một con quái vật.

Tối đó, em ngồi trên giường, trên tay quyển nhật ký em viết về những ngày sống ở đây. Quyển nhật ký là thứ duy nhất giúp em bình tĩnh khi đối mặt với mọi thứ, nhất là với hắn bởi vì em đã thổ lộ bao nhiêu bí mật thầm kín ở đây.

Em cầm cây bút lên đặt lên đầu trang giấy

"Nhật ký thân mến,

Lần đầu mình gặp ngài Tom, ngài ấy tựa như một vị thần chết đẫm mùi máu tanh, nhưng khi ngài ấy bế mình lên, mình biết thần chết không thể nào có bàn tay ấm áp như vậy được. Mình biết rằng, bàn tay ấm áp chỉ để dành cho riêng mình.

Ngài ấy không phải là con người hoàn hảo, còn có thể gọi ngài ấy là một gã sát nhân biến thái, bệnh hoạn, không bao giờ tôn trọng không gian riêng tư. Nhưng ngài ấy khác hoàn toàn những tên sát nhân khác bị chứng rối loạn cưỡng chế, ngài ấy đã cứu người.

Đối với mình, ngài ấy là một vị ân nhân, một thầy giáo, một tên sát nhân. Tình cảm trong mình đã thay đổi, nếu trước khi đó, mình xem ngài ấy là một đối tượng lợi dụng để trả thù tên cha ruột khốn khiếp, thì bây giờ mình... yêu con người này.

Mình không cần biết ngài ấy đã từng có quá khứ như thế nào, bị người đời ghẻ lạnh, sống trong cô độc, nhưng mình chỉ cần ngài ấy biết rằng, khi ngài cần phải đối mặt điều gì đó, mình sẽ luôn ở bên cạnh ngài ấy và giúp đỡ ngài ấy"

Ngay khi em viết xong dòng cuối cùng, em ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng đối diện, nhìn thấy hắn đứng đó tuyệt đẹp như một bức tranh khắc họa lộng lẫy con người này.

Giây phút đó, em đã biết rằng em... thuộc về ngài ấy.

2 năm đã trôi qua, ngài Evan Carrow mỗi tháng đến một lần để làm phiền hai người, đồng thời cũng đem tin tức từ bên ngoài để nói cho họ biết.