Hôm nay Lục Trác Duật cũng không đi học. Đối với mọi người trong lớp, việc hắn có nghỉ học hay không cũng chẳng ai quan tâm. Chỉ có Thẩm Đình là luôn để ý.
Hết buổi học, Tiêu Mẫn có buổi học thêm nên đã về trước, Thẩm Đình dọn dẹp sách vở bỏ vào cặp rồi đến bàn của Lụ Trác Duật cầm cặp của hắn ra về.
Từ trên hành lang Thẩm Đình loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Lục Trác Duật đang ngồi dưới gốc cây sau sân bóng rổ, cô nhanh chóng chạy xuống.
Lục Trác Duật ngồi tựa đầu bên gốc cây, an tĩnh ngủ. Bộ dáng ngủ say của hắn lúc này trông thật hiền lành vô hại, tựa như nam sinh với đôi mắt u tối quần áo thì lúc nào cũng lết ta lết thết hằng ngày chẳng phải cùng một người. Tóc mái dài của hắn rủ xuống trán, che khuất gương mặt say xưa, trong một giây thoáng qua, Thẩm Đình nghĩ muốn đưa tay vuốt lại tóc mái có chút lộn xộn của hắn, thật khó hiểu.
Chỉ khi hắn như vậy cô mới cảm thấy hắn không còn dáng vẻ đáng sợ nữa. Gò má hắn hơi xưng, khóe môi còn vương chút máu, quàn áo vẫn như cũ xộc xệch. Ánh mắt cô bị thu hút bởi một vết thương trên mu bàn tay của hắn, nơi đó vẫn còn đang rỉ máu. Thẩm Đình thở dài, chắc hẳn hắn lại vừa mới đi đánh nhau xong.
Từ trong cặp xách, Thẩm Đình lấy ra miếng băng cá nhân, chậm rãi bước gần đến chỗ hắn, cố gắng xé miếng băng một cách cẩn thận để không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng nâng lên mu bàn tay của hắn lên, bàn tay to lớn hơi thô ráp và đầy vết thương. Không hiểu sao cô lại có cảm giác đau lòng.
Một nam sinh như hắn, ở tuổi này nên là vô lo vô nghĩ mới đúng. Hằng ngày ở lớp chăm chỉ học tập, cùng bạn bề chơi đùa, tan học thì tham gia các câu lạc bộ, tối về thì làm một đứa con ngoan. Vì lý do gì lại chọn cuộc sống như hiện tại.
Lục Trác Duật như cảm nhận được có ai đó chạm vào tay hắn, giật mình vội rụt tay lại, đôi mày anh tuấn nhăn lại nhưng sau đó lại nhanh chóng dãn ra.
Thẩm Đình đã kịp kéo tay hắn lại, cẩn thận dán miếng băng cá nhân lên rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống như cũ. Cô đặt chiếc cặp của hắn bên cạnh rồi nhẹ nhàng đứng dậy rời đi. Cô không gọi hắn dậy, không hỏi hắn bất cứ điều gì mặc dù trong lòng cô có hàn vạn điều thắc mắc nhưng cô biết, cho dù có hỏi thì hắn cũng sẽ không trải lời.
Có lẽ cô không thể hiểu được con người hắn, hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì vì cô căn bản không phải hắn, cô có cuộc sống của sô, hắn có cuộc sống của hắn, cô không trải qua những gì mà hắn đã trải qua. Mỗi người đều có nỗi khổ riêng lý do riêng.
Với tư cách là một lớp trưởng cô hy vọng hắn sẽ đi học thường xuyên, đến lớp đúng giờ, là một học sinh tốt, nhưng đây là cuộc sống của hắn, là điều mà hắn lựa chọn thì với tư cách là một người bạn, cô ủng hộ hắn, mong hắn là chính mình, buôn thả và không bị bất cứ quy tắc nào ép buộc cả.
Trong lòng chợt nhớ đến những lời Tiêu Mẫn từng nói. Chẳng ai bắt ép hắn cả, đây chính là cuộc sống mà hắn lựa chọn. Một con người lạnh lùng và ngông cuồng như hắn chắc chắn sẽ chẳng bao giờ mở miệng nói lời nào cùng ai.
Sau khi Thẩm Đình đã đi xa, đôi mắt đang khép kín kia từ từ mở ra, đôi mắt vẫn mang vẻ u tôi thường ngày nhưng giờ đây lại xen lẫn những tia cảm xúc phức tạp.
Lúc nãy hắn không phải là không muốn mở mắt chỉ là hắn cảm chẳng cảm thấy một chút nguy hiểm nào từ cô nên cứ để mặc cô thích làm gì thì làm. Hành động của cô thật làm hắn một phen bất ngờ. Đã lâu lăm rồi, lâu đến nỗi hắn cũng không nhớ rõ lần cuối cùng mẹ hắn được một người nào đó quan tâm lo lắng là lúc nào.
Một người bị cả trường lãng quên, xa lánh, bị xem như một người vô hình như hắn, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày được người nào đó quan tâm, chăm sóc bởi vì khi nếm được mùi vị ấy như thế nào rồi sẽ khó lòng mà buôn xuống được. Nhìn xuống miếng dán nhỏ ở mu bàn tay, không biết nhìn đến khi nào chỉ biết là hắn đã nhìn miếng băng ấy rất lâu. Có lẽ hắn tìm được rồi, người sẽ thay cha mẹ yêu thương hắn chăng?
-------------------------
Những tiết học chậm rãi trôi qua, người chăm học sẽ cảm thấy vô cùng thú vị, bổ ích, cẩn thận ghi chép từng chút một không bỏ sót lời nào của giáo viên.
Ngược lại, những người lười biến xem nhẹ việc học sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán, khô khan. Điển hình cho loại người này không ai khác ngoài Lục Trác Duật.
Tiết Quốc ngữ, Triệu chủ nhiệm thao thao bất tuyệt trên bản, còn hắn thì lại nằm ngủ một cách ngon lành, không để ý đến ai. Không quá khi nói tất cả thầy cô trong trường đều không làm gì được hắn, hay đúng hơn nữa là không dám đụng vào hắn.
Hắn mệt mỏi ngủ say trên bàn học, bên tai là bản nhạc du dương từ headphone.
REENG…REENG…
Tiếng chuôn nghỉ giải lao đã điểm, học sinh nhanh chóng cất sách vở xuống căn tin bổ xung năng lượng cho buổi chiều.
‘’ Đình Đình, cậu có muốn xuống căn tin ăn sáng hay không?’’
Tiêu Mẫn đi xuống bàn cô, ân cần hỏi hang.
Thẩm Đình suy nghĩ một chút, rồi nói:
‘’ Tớ còn phải thu bài tập để nộp cho cô Triệu nên sẽ xuống trễ một chút, cậu giữ chỗ giúp tớ nhé, được chứ.’’
Tiêu Mẫn cười tinh nghịch, ừm một tiếng rồi bước ra khỏi llớp.
Thẩm Đình lần lược đi đến từng bàn thu vờ, khi đi qua bàn của Lục Trác Duật, ánh mắt không tự chủ được mà quan sát hắn nhiều một chút.
Lục Trác Duật vòng tay lên bàn làm chỗ dựa gối đầu ngủ, chiếc áo đồng phục vì thế mà bị kéo căng ra ôm lấy nửa thân trên tráng kiện của hắn, cơ bắp săn chắc dưới lớp áo mỏng manh ẩn hiện nước da màu lúa mạch khỏe khắng. Đôi mắt u tối bị mái tóc rũ xuống che khuất làm bớt đi vài phần lạnh lùng, nhưng đôi long mày không vì thế mà mất đi sự kiêu ngạo, ngông cuồng vốn có.
Hắn ngủ say như vậy có lẽ rất mệt mỏi, cô tự hỏi tối qua hắn làm gì mà thức khuya như vậy, có phải hắn cũng đi làm thêm như các bạn khác hay không, hay là đi đánh nhau. Cô thật sự rất tò mò về con người này.
Khi đã cầm trên tay cuốn vở cuối cùng, cô rảo bước nhanh xuống phòng giáo viên, Triệu chủ nhiệm chắc chờ cô lâu lắm rồi.
Sau khi ăn trưa xong cùng Tiêu Mẫn, trước khi về lớp cô mua thêm một chai nước lọc, người mới ngủ dậy hẳn sẽ rât khát đi.
Lúc đi ngang qua bàn hắn, cô nhanh chóng đặt chai nước lên bàn một cách cẩn thận, cố găng không gây ra tiếng động để tránh sự chú ý của các bạn học trong lớp và để không đánh thức hắn dậy. Khi chai nước đã yên vị trên bàn hắn, cô vui vẻ thong thả bước về bàn của mình.
Nhưng cô không hay biết rằng, trên hành lang người qua kẻ lại tấp nập kia, hành động nhỏ nhặt của cô đã không thoát khỏi ánh mắt của một người.
Lục Trác Duật ngủ dậy khi gần đến giờ ra về, vừa mở mắt ngồi dậy đã thấy một chai nước lọc mới mua yên vị trên bàn của mình. Hắn khó hiểu đưa mắt dò xét một lượt quanh lớp học.
Thấy ánh mắt của hắn đang dần nhìn về phía này, cô ngồi thẳng người, đôi mắt chăm chú nhìn vào sách, cố gắng trở nên tự nhiên nhất có thể nhưng lòng bàn tay không nhịn được mà run lên.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đó lướt qua người mình, người cô bất giác run lên, thầm cầu nguyện trong lòng hắn không để ý đến sự khác thường nhỏ nhặt này của cô.
Cuối cùng ánh mắt đó cũng đã dời khỏi người cô, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Cả một lúc lâu cô không dám quay đầu lại nhìn hắn. Đến khi cô ngẩn đầu nhìn về phía hắn thì đã kết thúc tiết học cuối cùng.
Cô ngạc nhiên khi không nhìn thấy chai nước trên bàn đâu nữa. Tuy khó hiểu nhưng cô không dám nhìn lâu hơn, nhanh chóng thu dọc sách vở rồi đến lớp học thêm.
---------------------------------
Tan học
Vì cô phải giúp thầy Ngụy thu lại bài tập của cả lớp và đem đến văn phòng để nộp, nên khi cô ra về thì cổng trường cũng đã vãn người.
Cô thong thả bước từng bước chậm rãi ra cổng trường.
Khi gần đến cổng trường, cô chợt thấy Lục Trác Duật. Hắn đang đứng nói chuyện với Lôi Thừa Khanh, lớp trưởng lớp một bang tự nhiên.
Cô thật bất ngờ khi thấy hắn cùng ai đó đứng nói chuyện, cô còn nghĩ hắn không có lấy một người bạn nào ở trong trường nữa cơ. Xem cách nói chuyện nhiệt tình và thân thiết giữa hai người bọn họ thì chắc họ là bạn thân của nhau. Hắn có bạn ở trường cũng tốt.
Lôi Thừa Khanh trong lúc lơ đãng nhìn đi nơi khác chợt thấy cô đang đi tới, thì gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục quay lại cuộc đối thoại với hắn.
Cô cũng gật đầu tỏ ý chào hỏi lại với Lôi Thừa Khanh. Cô và Lôi Thừa Khanh kể ra cũng xem như là có quen biết tuy là không thân, hơn nữa phòng học hai lớp lại nằm chung ở tầng ba, lớp một ở giữa trong khi lớp ba ở cuối hành lang, đi qua đi lại chạm mặt nhau cũng không ít lần đương nhiên đối với đối phương cũng có chút quen biết để tiện trao đổi thông tin. Nên khi gặp cô thì chào hỏi đôi chút cũng là điều thường tình dễ hiểu.
Cô cũng không để ý nhiều đến hai người bọn họ bước ra khỏi cổng trường.
---------------=---------------
Lớp học thêm hôm nay kết thúc khá trễ, tuy cô không ngại việc học nhưng là thời gian đã không còn sớm, nhà cô lại cách lớp học thêm khá xa, tầm hai mươi phút chạy xe.
Cô là con gái nên đi một mình trong đêm tối thật sự rất nguy hiểm. Cô cố gắng bước thật nhanh để kịp chuyện xe buýt sẽ đến vào mười phút nữa, vì cố gắng tiết kiệm thời gian nên cô đã đi con đường tắt.
Con đường này khá vắng vẻ, có chút nguy hiểm nếu đi vào ban đêm, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, nếu muốn đến bến xe buýt đúng giờ cô buộc phải làm như vậy.
Ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ ra chính bản thân lại gặp phải bọn lưu manh khi đi gần hết con đường.
‘’ Ồ, em gái, đã trễ như vậy sao lại đi một mình, em không đi cùng bạn hay sao, có cần bọn anh đưa em về một đoạn hay không.’’
Thẩm Đình thất kinh nhìn ba người đàn ông cao to vạm vỡ đang đứng trước mặt. Nhìn những khuôn mặt dữ tợn kia khẳng định không phải hạng người tốt đẹp gì. Cô là lần đầu gặp phải tình huống như vậy có chút bất ngờ không biết phải làm thế nào.
Trong lúc cô đang suy nghĩ nên làm thế nào thì một trong ba tên đã lao đến nắm lấy cổ tay của cô. Cơn đau buốt từ cổ tay truyền lên cô thất thanh la một tiếng, muốn rút tay ra nhưng nam nữ khác biệt cô làm sao có cơ hội.
Giọng nói pha với điệu cười man rợ phát ra:
‘’ Tiểu yêu tinh không cần ngại, chúng ta sẽ chăm sóc em thật tận tình.’’