Cảm ơn em đã để anh yêu em

Chương 3

Môn văn thật sự rất chán và buồn ngủ. Càng buồn ngủ hơn khi tiết đầu là văn.

Phi Bảo chăm chú chép bài, ghi từ đầu đến cuối không sót một thứ gì. Ghi vậy chứ cô biết trong đầu thật ra chẳng lưu được mấy chữ. Hai tiết học văn nhanh chóng kết thúc.

Giờ ra chơi, cô Hạnh, giáo viên chủ nhiệm của Phi Bảo gọi cô xuống phòng giáo viên.

"Phi Bảo, chắc em cũng biết em sắp được đi thi hùng biện tiếng Anh đúng không?"

Lời này từ chính miệng giáo viên chủ nhiệm thốt ra khiến cô sửng sốt. Cô nhủ thầm: Vậy là Bội Ân không lừa mình.

Không để ý đến vẻ sửng sốt của học sinh, cô Hạnh tiếp tục nói

"Nhưng căn bản em đi thi cũng không mang giải về được, nên cô đã để Thùy Lam đi thay em."

Thùy Lam là một học sinh giỏi trong lớp cô, và cái môn Thùy Lam giỏi nhất là tiếng Anh. Hơn nữa, cô ấy còn xuất thân từ một gia đình danh giá. Nên cô cũng không quá ngạc nhiên khi Thùy Lam được cử đi thay cô.

"Vậy đi nhé." Thấy Phi Bảo không trả lời, cô Hạnh sốt ruột lên tiếng.

"Bây giờ em có không chịu thì cũng vậy thôi." Phi Bảo đứng lên, ra ngoài. Cô thấy Bội Ân đứng trước cửa

"Tao biết thế nào con Thùy Lam đó cũng được đi thay mày." Bội Ân tức giận "Nhưng sao bà Hạnh có thể tùy tiện quyết định như vậy?"

"Thôi kệ, dù sao tao cũng không muốn đi thi. Mà chiều nay mày qua nhà tao chơi không?"

"Tao cũng muốn qua lắm nhưng chiều nay tao phải học thêm một đống" Bội Ân ngửa mặt lên trời "Học đến mức muốn phát điên luôn. Cuối tuần tao sẽ qua."

Họ đứng nói chuyện phiếm một lúc thì tiếng trống báo hết giờ ra chơi.

"Tiết này tiết gì vậy?"

"Vật lý kiểm tra 15 phút đó tụi bây ơi."

"Sao mày biết?"

"Mấy lớp khác kiểm tra đấy."

Nghe mấy đứa trong lớp nói chuyện với nhau mà Phi Bảo thấy buồn ngủ kinh khủng. Cô gục đầu xuống bàn mà ngủ.

"Bảo nè. Tao nghe nói bà Hạnh cho con Lam đi thi hùng biên thay mày á." Linh Chi nói.

"Ừ, bả nói với tao hồi nãy rồi."

"Mày không cảm thấy bức xúc hay gì sao?"

"Không, tao không thích thi."

Linh Chi thở dài, sau đó đưa mắt nhìn Phi Bảo đang gục đầu xuống bàn mà ngủ, rồi quay về chỗ.

Thầy Lân dạy Vật lý đi vào khiến cái lớp đang ồn ào như vỡ chợ bỗng chốc trở nên im lặng. Thầy đưa mắt nhìn cả lớp và cất giọng

"Các em chuẩn bị lên bảng kiểm tra bài cũ."

Là kiểm tra miệng đó trời ơi, so với kiểm tra giấy thì còn khó hơn gấp ngàn lần!!!

"Thầy gọi số ngẫu nhiên nha."

Cả lớp toát mồ hôi hột. Gọi số ngẫu nhiên, xui thì trúng thôi.

"Số 3."

Phi Bảo giật mình. Trời ơi! Sao không phải số khác mà là số 3 chứ, cô chưa học bài.

"Số 3 đâu?"

"Dạ em, thầy." Phi Bảo cầm cuốn tập lên. Kệ, nhớ chữ nào đọc chữ đó vậy!!!

Thầy Lân nhận cuốn tập từ tay cô, nhìn cô bằng cặp mắt sắc bén

"Chất rắn kết tinh là gì?"

"..."

"Chất rắn vô định hình là gì?"

Lại một khoảng trời im lặng!

"Rốt cuộc em không học chữ nào à?"

"Dạ." Cô lí nhí.

"Sắp thi đến nơi rồi mà cứ học hành kiểu này thì làm sao lên lớp được đây. Em nên nhớ, cấp ba không giống cấp hai, lơ là một cái là ở lại lớp. Về chỗ học đi, lát lên trả bài lại."

Phi Bảo mừng rỡ nhận cuốn tập từ tay thầy Lân rồi bước về chỗ ngồi.

"Sướng nha." Bội Ân quay xuống "Được thầy tha cho về học lại."

"Hì hì."

May mắn hôm đó được về chỗ học lại bài nên Phi Bảo lãnh ngay con 9 ngon ơ. Đối với cô, có con 9 là may mắn lắm rồi.

Chắc là do tâm trạng thoải mái nên Phi Bảo cảm thấy trời thật đẹp, mặc dù mây đen đầy trời báo hiệu sắp có mưa. (Không hiểu sao nhìn ra được trời đẹp hay thiệt)

Đang đi thì ngoài ý muốn, xe đạp của Phi Bảo cán phải đinh. Và tất nhiên sau đó là xì bánh.

Xui xẻo vậy trời! Cô nhủ thầm rồi nhìn lên trời. Mây đen che kín cả bầu trời, vài giọt mưa rơi xuống, phải tìm chỗ trú thôi, rồi đến bai giờ mới về được nhà. Phi Bảo bất lực nhìn chiếc xe, cô bỗng thấy má mình ươn ướt.

Chết tiệt, sao mình lại khóc chứ, không phải chỉ một cái bánh xe thôi sao. Từ lúc nào mà mình trở nên yếu đuối như thế?

Bỗng nhiên có một giọng trầm thấp vang lên

"Để tôi giúp cô mang xe sửa."