Cảm ơn em đã để anh yêu em

Chương 4

"Để tôi giúp cô mang xe sửa."

Giọng nói này nghe quen nhỉ. Cô ngước lên. Bắt gặp khuôn mặt của anh.

Trông khá quen. Cô nhủ thầm.

Hình như là anh chàng hôm trước đã bị cô làm xì lốp xe đạp đây mà, sao tự nhiên là đến giúp cô?

Hay anh ta có ý đồ muốn trả thù cô?

Haizz, tại cô gây thù chuốc oán với người ta trước mà, giờ bị người ta trả thù cũng đáng thôi.

Thấy cô im lặng hồi lâu không lên tiếng, anh ta sốt ruột nói

"Tôi không có ý định trả thù cô về vụ hôm trước đâu, để tôi giúp cô sửa xe,"

"À...ờ...cảm ơn."

"Cô không cần phải như vậy, tôi không có ý định trả thù cô chuyện lần trước đâu."

"À...ờ."

Cô lắp bắp đáp, sau đó nhìn anh ta mang chiếc xe đạp của cô đến một tiệm sửa xe gần đó. Cô mang giùm anh ta chiếc xe đạp của anh ta theo.

"Bác ơi, vá lốp xe giùm cháu ạ."

Phi Bảo nhìn anh ta đưa chiếc xe của cô cho người sửa xe và ngồi đợi bên ngoài, cô dựng xe đạp của anh ta ở một chỗ gần đó rồi ngồi xuống một chỗ gần anh ta.

Hồi lâu sau, cô mới lên tiếng

"Sao anh giúp tôi, tôi đã phá anh như vậy mà? Anh không giận tôi à?"

"Không, tôi đã không còn để bụng chuyện đó nữa."

"Anh đúng là một người khoan dung mà." Rồi cô im lặng, không biết phải nói gì nữa.

"Cô tên gì?" Anh ta hỏi

"Tôi tên Phi Bảo. Còn anh?"

"Tôi tên Nhật Nam, có trên phù hiệu đấy."

Phi Bảo cúi đầu nhìn lại cái phù hiệu của mình, nó không được ủi phẳng phiu như mọi người, cô thường lấy kim băng gài lên. Vì vậy ai nhìn cũng bảo cô, con gái gì mà luộm thuộm.

Phi Bảo chưa bao giờ bận tâm đến điều đó, nhưng hôm nay ngồi trước anh, cô quả thật có hơi xấu hổ vì cái phù hiệu không được gắn tươm tất của mình.

Sao lạ vậy nhỉ?

"Xe vá xong rồi cô cậu ơi." Tiếng người sửa xe vang lên kéo cô khỏi dòng suy nghĩ. Cô lắp bắp hỏi

"Bao nhiêu ạ?"

"..."

Trả tiền xong, Phi Bảo lên xe. Trước khi đi, cô quay lại nói với Nhật Nam

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi sửa xe."

Phi Bảo cúi đầu đạp xe về. Trời dù sao cũng đã tối lắm rồi, nếu không về sớm e là sẽ chết vì lạnh mất.

Vài giọt mưa rơi xuống đầu, áo cô. Mưa rơi ban đầu thì ít, dần dần to và sau đó thì ào ào xuống như mấy thác nước lớn. Cô không còn cách nào là phải trú vào một mái hiên gần đó, thầm nghĩ sao bản thân lúc nào cũng xui xẻo vậy.

Phi Bảo lấy điện thoại, nhắn tin cho mẹ

[Mẹ ơi con đang trú mưa ở ngoài, mưa lớn lắm.]

Nhắn xong, Phi Bảo nhìn ra bầu trời bên ngoài, tối đen như mực, lại nhìn đồng hồ trên điện thoại, mới sáu giờ kém.

Haizz, mới sáu giờ kém mà trời đã tối đến như vậy, xem ra cô không mắc kẹt một lúc rồi.

Ngó quanh, Phi Bảo nhìn thấy một cái áo mưa tiện lợi có vẻ đã được sử dụng, cô núp dưới mái hiên, bước đến và với lấy chiếc áo mưa, sao đó vẩy hết nước mưa ra mà mặc lên, lên xe và cúi đầu chạy về nhà.

Đạp được một lúc thì về đến nhà. Cô dựng xe bên ngoài, cởi cái áo mưa đang mặc trên người phơi lên xe, sau đó bước vào nhà. Mẹ cô đang ngồi phòng khách xem TV.

"Thưa mẹ con mới về."

"Đồ ăn ở dưới bếp, con ăn đi, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm."

"Vâng ạ."

Phi Bảo xuống bếp rồi quay ra nhìn mẹ, mẹ cô có vẻ khác so với mọi ngày.