*~*~*~*~*~** Vẫn là chuyên mục gờ tờ nờ vờ đây *~*~*~*~*~**
- Võ Mạnh Nguyên: ngoại hình ưa nhìn. Cậu là cô nhi, một lần đói quá mà ngất xỉu ngay trước cửa nhà bà nội của Diệu Linh sau đó được bà nhận nuôi, từ đó đến tận bây giờ vẫn luôn làm theo lời của bà nội Diệu Linh. Cậu chuyển trường về học cùng thời gian với Diệu Linh cũng vì là mục đích của bà nội cô. Cậu ta chuyển về và học chung lớp với Minh Huy, Chính Duy và Thu Lan.
*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
- Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?_ sau khi cậu đi được một đoạn thì Mạnh Nguyên liền hỏi Diệu Linh
Flash Back
- Cô cũng ghét con nhỏ Bảo Khánh kia sao?_ Vương Diệu Linh chờ không có người mà đi đến chỗ Thu Lan
- Đâu liên quan tới cô_ Thu Lan cau mày
- Chúng ta liên thủ có được không? Tôi biết là cô rất ghét nó mà_ Vương Diệu Linh cợt nhả cười cười
- Ý cô là gì?_ thực sự thì Thu Lan định trả thù Bảo Khánh mà chưa có cơ hội
- Tôi và cô bắt cóc cô ta rồi sẽ dựng hiện trường là cô ta bắt cóc chúng ta để Gia Khánh ghét cô ta, không quan tâm tới cô ta nữa và cô ta sẽ đau khổ_ Vương Diệu Linh đổi sang điệu cười nham hiểm
- Cô chắc chắn sẽ thành công chứ?_ Thu Lan nhìn cô ta vẻ nghi ngờ
- Chắc chắn, cô cứ tin ở tôi_ Vương Diệu Linh bày bộ mặt chắc chắn thành công nhìn Thu Lan
- Được
- Hợp tác vui vẻ
- Hợp tác vui vẻ
End flash back
- Em chơi cho cô ta một vố. Em sẽ không làm lỡ kế hoạch của bà đâu, anh yên tâm_ Diệu Linh nói với Mạnh Nguyên xong rồi cũng bỏ đi trước để lại Thu Lan và Mạnh Nguyên đứng đó mỗi người một tâm trạng.
Ở một nơi khác
- Các người mau nói sự thật_ cậu dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn từng tên một đang đứng ở đó, mỗi người đều không rét mà run một trận
- Dạ... là cô gái tên Khánh đó lấy tiền đến nhờ chúng tôi xử hai cô gái kia_ một tên trong số đó mạnh dạn mở lời
- Ý tôi là sự thật_ cậu gằn giọng xuống tới âm ℃, cậu cũng không phải tên điên mà không nhận ra là không phải cô làm. Hỏi cậu lí do ư? Thứ nhất là nếu cô thích thì cô sẽ ba mặt một lời chứ không phải dùng thủ đoạn làm gì còn thứ hai là cậu đã cảm thấy không đúng lắm khi cậu tháo dây trói cho Diệu Linh thì thấy không đúng lắm tại sao bắt người mà dây buộc lại có phần lỏng lẻo, nếu mấy tên đang đứng ở đây to con thế này mà buộc không nổi cái dây trói thì cũng đừng làm giang hồ gì nữa. Lúc đó cậu phát hiện ra như vậy liền đen mặt lại.
- Đó...đó là... sự thật_ tên vừa nãy lắp bắp nói, người này cũng quá ghê sợ rồi
- Các người muốn thế nào mới nói đây, hay là tôi gọi cho anh Nam Sẹo
Khi nhìn thấy vết xăm trên cổ tay bọn họ biết là người của Nam Sẹo, cậu và người này cũng là chỗ quen biết trong giới hắc đạo nên liền lấy ra hù dọa bọn họ một trận.
Bọn họ nghe tên Nam Sẹo mà giật bắn mình, lão đại nhà bọn họ rất hung tợn đó có biết không, nhưng người đứng trước mặt đây quen biết với lão đại hẳn là không phải người tầm thường nên không dám đắc tội.
- Ha ha, tôi sẽ nói thật mà
- Là cái cô gái tóc dài đó thuê chúng tôi làm việc này, cô ta bảo chúng tôi bắt cóc cô bé Khánh kia mang đến đó để làm gì đó mà lừa người yêu cô ta, tôi cũng không rõ lắm
Cậu càng nghe càng đen mặt, ném một cục tiền lại cho bọn họ rồi xoay người đi về, suy nghĩ xem sẽ giải thích cho cô thế nào rồi còn phải từ chối Diệu Linh thế nào, thật mệt đầu mà.
Về đến nơi dựng lều vẫn không có ai biết chuyện gì xảy ra trừ mấy người bọn họ, mọi người chỉ thắc mắc không biết chị Khánh của bọn họ có bị sao hay không mà để Duy Long cõng về, nhưng cũng chưa thấy Gia Khánh, Thu Lan với Diệu Linh đâu cả tạo ra một trận bàn tán xì xào
- Lúc nãy sao mày lại không cho tao nói chứ_ vừa vào bên trong lều Như Anh không chần chừ mà cằn nhằn chuyện lúc nãy nhỏ đang định nói mà bị cô ngăn lại
- Nói cũng không được gì cả_ cô nhàn nhạt đáp
- Nói để thông não cái tên kia ra_ nhỏ bực thay cô luôn mà, không chỉ nhỏ mà còn có anh và tụi Minh Huy nữa.
- Để em một mình, anh với bọn này không được đi theo_ cô nói vậy rồi đi luôn để lại mấy người kia ở đằng sau tâm trạng đầy lo lắng.
Cậu về đến nơi thì thấy cô đang đứng ở bên cạnh dòng suối, tấm lưng nhỏ bé trông rất cô đơn làn váy mỏng bay bay trong gió, tóc cũng bị thổi bay tứ tung, bình thường cậu không để ý đến nhưng hiện tại trông cô mỏng manh yếu đuối lắm, làm cậu có cảm giác muốn che trở cho cô, bảo vệ cô.
Cậu nhấc chân không tự chủ mà bước đến bên cô, lúc cậu nhận ra thì đã đứng trước mặt cô rồi
- Xin lỗi_ cậu ngoại trừ hai từ này ra cũng không biết nên nói với cô điều gì cả
- Không phải tớ đã nói là không việc gì phải xin lỗi sao_ cô mặt không cảm xúc mà nói chuyện với cậu
- Bây giờ cậu không phải là nên ở cạnh người yêu cũ của cậu sao, à không, chắc tớ nhầm rồi phải là người yêu hiện tại của cậu chứ nhỉ_ cô phải cắn răng mà nói những lời này, tim cô hiện giờ nó đau, nó đau lắm
- Tớ là người đã bắt cóc cô ta để đe dọa cô ta không được đến gần cậu đấy cậu vừa lòng chưa_ nói xong lời này mắt cô đã đỏ hết cả lên
- Tôi, không phải...
Cậu định nói gì đó nhưng chưa kịp nói hết thì cô đã bỏ đi rồi, cô không muốn cậu nhìn thấy cô khóc nhưng cô cũng không thể ngăn lại nước mắt của mình để nó đừng rơi xuống chỉ đành chạy đi chỗ khác mà thôi.
- Các em chuẩn bị đồ một chút, chúng ta ăn trưa xong rồi sẽ về kết thúc chuyến đi hai ngày một đêm ở đây, tôi biết các em còn muốn ở lại chơi thêm nhưng chúng ta đành để lần sau vậy. Nhà trường sẽ còn tổ chức nhiều đợt đi chơi khác nữa, lúc đó nhớ giành giải mà đi đấy nhé_ thầy chủ nhiệm 12A3 lên tiếng căn dặn và động viên các học sinh ở đây.
Lên xe đi về thì cậu cũng không ngồi chung với bất kì ai, một mình một chỗ. Cô vẫn ngồi với tụi đàn em nhưng tâm trạng tồi tệ hơn lúc sáng. Vương Diệu Linh không được ngồi với cậu mặc dù có chút bực dọc trong lòng nhưng vẫn phấn khích khi nghĩ cậu đã hoàn toàn không còn tin vào Bảo Khánh nữa. Hai người có tâm trạng ủ rũ không kém cô chính là Võ Mạnh Nguyên và Thu Lan.
~~~~ Hết chương 18 ~~~~
#Chán_quá_các_bồ_nhỉ_hết_cmn_chuyến_đi_rồi_mà_tâm_trạng_ai_cũng_buồn_trừ_Vương_Diệu_Linh_vậy_ta.