*Chương 3:
Quán này đã in dấu bao kỉ niệm của bọn họ, có thể nói là không nơi nào có thể thay thế nó. Ngày trước, lúc quán mới khai trương, cũng là lúc ba người họ ghé vào đầu tiên, vì thế chủ quán rất nhớ mặt, từ đó, họ thành khách hàng thân thiết. Quán không to nhưng có không khí rất đầm ấm, những ngày đông lạnh giá, cô hay đến đây uống trà sữa một mình, không vì thế mà cô cảm thấy cô đơn mà khi ngồi đây, cô cảm giác như có anh bên cạnh. Cô thong thả đi bộ ung dung đến quán cũ, bất chợt xem đồng hồ trên tay thấy muộn đã 5 phút rồi, cô vội đi nhanh hơn. Vừa đến, cô thấy anh từ xa đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt có chút phiền muộn. Cô đến gần, chào thật to khiến nhiều người quay lại nhìn:
- Anh Đình Dương!!!
Lúc này, anh đột ngột nhìn thấy An Tuệ đang chạy từ xa, càng ngày càng gần anh hơn. Cảm tưởng như có thứ gì đó, đang tan chảy trong lòng anh…
- Phù, phù, mệt quá!
Cô thấy anh cứ lặng im nhìn cô, cô mới khua tay trước mặt anh mà nói:
- Anh! Anh à!
Anh như tỉnh lại:
- Ồ, em đến rồi à…
- Anh đứng ngoài này làm gì? Sao không vào trong?
- Anh chờ em mà.
- Hi hi, chúng ta vào đi.
Hai người họ cùng đi vào quán, cô thấy Linh Lam đang ngồi một góc chờ sẵn, mắt thì ngó ngó ai đó rất thận trọng. Thấy cô đi đến, Linh Lam lại tươi cười như không có chuyện gì, nó như đang hờn dỗi:
- An Tuệ đến rồi à, tao với anh Đình Dương chờ mày mà sốt cả ruột. Anh Dương còn định đến nhà mày tìm đấy!
- Này, tao đến muộn có 2 - 3 phút thôi đấy. Mà mày đang dòm anh nào thế?
Trong khi cô đang soi về phía lúc nãy Linh Lam nhìn thì Linh Lam ngại ngùng trách:
- Vớ vẩn, làm gì có ai!
- Để xem anh nào may mắn lọt vào mắt xanh của công chúa nhà mình nào… hi hi
Ánh mắt cô lướt qua cả gian phòng tìm kiếm, chưa thấy người mà nghe tiếng nói đàn ông rất quen:
- A haha, tao mà đấu thì chỉ có thắng thôi, tao mà nhì thì chẳng ai nhất cả nhé!
Cô bất giác đưa mắt về phía phát ra giọng nói ấy. Vừa nhìn người, cô đã giật mình và nghĩ: “Hừm, Nhật Luân? Lại gặp hắn ở đây! Ăn nói thì chẳng đâu vào đâu, lúc nào cũng vô duyên như thế à!”. Đình Dương thấy vẻ mặt cô hơi khó chịu liền hỏi:
- Sao thế em? Anh gọi trà sữa em thích rồi này, sao không uống đi?
Anh thấy cô không trả lời mà cứ nhìn chăm chăm về một hướng, anh nhìn theo hướng đó thì thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi, chắc là sinh viên, trông dáng vẻ trẻ trung năng động, nét mặt cũng đẹp trai sáng sủa, mất điểm mỗi cái là ăn nói hơi “hồn nhiên”.
- Người em quen à?
Cô giật mình bởi câu hỏi của anh, trả lời hơi thiếu tự nhiên:
- À à không phải đâu ạ, em thấy họ nói to quá nên khó chịu chút thôi.
- Ừm, thế đã tìm thấy “người đàn ông lý tưởng” của Lam chưa. Hì hì. Anh cũng tò mò lắm đây này.
Anh trêu đùa Lam, Lam đánh nhẹ vào anh giận dỗi:
- Hu hu, anh phải theo phe em chứ…
Anh cười, véo má cô em gái đáng yêu. Hỏi nhẹ:
- Anh nào làm em gái anh đổ qua một ánh nhìn thế này, nói đi, anh hứa sẽ mang cậu ấy về cho em hihi
- Thật ạ?
- Thật mà!
Linh Lam bẽn lẽn nhìn về phía anh chàng trong mộng của mình. Anh nhìn theo. Ồ, là cậu thanh niên đó sao. Ừ thì trong căn phòng này chỉ có cậu ấy trông được nhất nhưng trông vẫn trẻ con lắm. Thấy anh im lặng, Linh Lam giận dỗi:
- Anh lại định bảo là không hợp với em đúng không? Hứ
- Không phải, anh thấy cậu ấy rất được mà.
- Thế anh phải “bắt” anh ấy về cho em nhé!
- … ừm ừm… anh nói rồi mà.
Thôi vậy, trẻ con thì cũng sẽ lớn, nhìn vào cũng biết có tương lai sáng lạn rồi, anh thầm nghĩ và mong cậu ta có thể che trở cho cô em gái ngây thơ của mình. Anh liếc qua An Tuệ, thấy cô đang suy nghĩ, cô rất hay suy nghĩ, nhiều khi anh thấy mình vô dụng khi để cô nghĩ ngợi một mình mà không thể làm gì. Đôi khi anh rất sợ có ai đó có thể thấu hiểu cô hơn anh, khiến anh trở nên thừa thãi trong cuộc sống của cô. Ở bên cô, anh cảm thấy bình yên lắm, không có bon chen, cũng chẳng có lừa dối, cứ như anh đang lạc vào một thế giới khác. Em là ai, tại sao có thể dễ dàng bước vào thế giới của tôi như vậy? Em có phải cô gái của đời tôi không? Thỉnh thoảng anh lại mơ hồ như thế…
Tình yêu không thể nói hết bằng lời, nhưng không nói thì ai thấu cho anh đây. Dù cả đời này không chiếm được tình cảm của cô thì anh vẫn cứ chờ. Kiếp sau, anh vẫn đợi. Cô không hoàn hảo nhưng cô là duy nhất, của anh!
- Chúng ta về thôi, muộn rồi. - Anh nói.
Tối đến, An Tuệ rảnh rỗi ngồi online mạng xã hội, chờ Linh Lam và Đình Dương online để nói chuyện mà mãi chẳng thấy. “Tinh! Tinh!” thông báo lời mời kết bạn mới. Cô xem nick đó nhưng không hề có ảnh đại diện mà chỉ có hình con mèo màu cam rất đáng yêu với nick name “Anh”, cô thấy là lạ, tò mò nên chấp nhận kết bạn. Vừa chấp nhận, người đó đã nhắn tin cho cô:
- Chào Tuệ! Cho mình làm quen nhé?
- Chào bạn, được thôi, tên bạn là gì?
- Cứ gọi mình là “Anh”!
- A ha ha, bạn hài hước quá, mình thích bạn rồi đấy.
- Vậy hả, mình chỉ mong người mình yêu cũng dễ cười như bạn thôi!
- Bạn… đơn phương à?
- …
- Mình cũng đang rất thích một người nhưng không dám thổ lộ…
- Vậy từ giờ chúng mình cùng nghĩ kế tán đổ người ấy nhé!
- Được thôi, hi hi hi.