Cô Nàng Phù Thủy

Chap 7 - Cuộc Chiến Tay Đôi (Phần Đầu)

✡Kỳ 1-Ngày tuyệt vời nhất của Fuiko✡

Tốc độ rơi xuống mặt đất chỉ còn tính từng giây, cô trấn tĩnh tinh thần lại không để hoảng loạn nghĩ ngay giải pháp. Khi độ rơi của cô sắp còn một thước nữa, cô gào lên:

_Phi Hành thuật ! - Thân thể cô trở nên nhẹ nhàng hơn, giữ thăng bằng bay lên cao cách mặt đất vài mét ngang tầm đối diện với đối thủ. Ánh mắt như muốn quở trách nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương.

_Giỏi đấy ! Vậy mới xứng đáng là phù thủy thật sự chứ ! - Yako mát lời khen với giọng ngang ngang.

_ Được đấy ! Cô làm tôi thấy phấn khích rồi đấy ! - Jane bẻ các ngón tay kêu răng rắc. - Bây giờ tôi sẽ chính thức đấu với cô một trận ra trò. - Cô nhìn đối thủ đáp chiến, thủ thế chuẩn bị hành động.

_ Ồ ! Xem ra cô đã sẵn sàng rồi nhỉ !?? - Yako hơi ngửa người ra sau những lời mát mẻ, hai tay thõng xuống bàn tay ngửa lên ngọn lửa bùng lên trong hai lòng bàn tay cô. - Được thôi ! Tôi cũng muốn xem thực lực của cô thế nào, chắc chắn sẽ rất thú vị đây. - Yako khúc khích cười.

_ Được ! - Jane đáp dứt khoát.

Cùng lúc bà Mana rời đi thì tại tòa lâu đài của Hội phù thủy, trời đã về chiều giáo chủ ở một mình trong hội đường để suy ngẫm về một số việc cho buổi họp Hội đồng phù thủy sau nửa giờ nữa. Như đoán trước điều gì xảy ra ngài bấm độn ngón tay rồi bước khỏi hội đường, dừng lại trước cửa ra vào hội đường nhìn lên nền trời trong xanh chỉ chút nhỏ gợn mây. Những làn gió nhẹ thổi làm mái tóc và bộ râu bạc trắng như cước tung bay trước những cơn gió thoảng. Cụ khoác trên mình bộ áo khoác dài màu bạc quét đất.*Xem ra ta cần phải nhờ người đó vậy, cô ấy là một tinh linh*. -Cụ nhìn lên cao với tâm trạng bồn chồn.

_ Hỡi Akina ta cho gọi nhà ngươi. - Giáo chủ ngả tay ra hóa ra cây quyền trượng giương lên cao. Lập tức tia sáng hiện ra trước mặt ngài. Một cô gái mái tóc nâu bạc thả dài xuống chấm lưng, tóc hai bên tết sam vòng tròn phía sau đỉnh đầu và hai vòng phía dưới. Akina quỳ một chân xuống kính cẩn:

_ Con xin kính chào ngài, người có gì chỉ gọi.

_Ừm ! Ngươi là một Tinh Linh đã tôi luyện ngàn năm, giờ ta muốn ngươi đến thế giới người một chuyến. Tất nhiên ngươi cần thay đổi một chút trước khi gặp người đó, cô ấy hiện đang rối ren trong chuyện tạo thuật vì phản tác dụng. Sự cố đó liên quan việc trục trặc đường không gian mà ra. Bây giờ, tạm thời ta hóa trang cho ngươi thành một cô bé và tên ngươi sẽ là Hanaa. Đây cũng là điều kiện Hội đồng công nhận thực lực, khi nào xong việc ngươi sẽ được trả lại trạng thái ban đầu. - Giáo chủ thu lại cây quyền trượng và hóa ra cây đũa thần ngàn năm. Đây là cây đũa phép báu vật trong ba vật báu chỉ dành cho truyền đời các giáo chủ. Ông đưa đũa phép hướng thẳng vào Akina lập tức cô hóa thân thành cô gái tuổi 13 tóc xanh nước biển dài chấm vai, để mái bằng hai nhánh tóc hai bên trán chấm mắt có vương miện diện áo choàng trắng viền xanh nước biển có nơ trước ngực. - Ngươi không được tiết lộ thân phận của mình, ngươi hãy giám sát cô bé và phải để cô ấy tự hành động như vậy mới phát huy hiệu quả khả năng tiềm ẩn thực sự..... - Giáo chủ tiếp tục.

_ Dạ ! Rõ ! Thưa ngài ! - Hanaa đứng dậy đáp. Giáo chủ đưa tay chỉ ra phía trước đám mây trắng gần nhất trên nền trời, cô bé quay người nhìn lên bầu trời. Hanaa nhìn lên nền trời xanh thẳm: Đó là một người phụ nữ trẻ đầu đội vương miện màu đen diện bộ áo dài màu nâu sẫm cầm cây quyền trượng đứng trên mây đang mỉm cười nhìn xuống.

_Kìa ! Phù thủy không gian đang đợi con kìa ! Cô ấy sẽ đưa con vượt không gian đến thế giới khác gặp người đó. - Giáo chủ ngả bàn tay sang ngang hình ảnh của Jane hiện ra ngay bên cạnh ngài. Hanaa quay đầu lại xem hình ảnh ba chiều để biết về người mình sẽ gặp.

_ Đó là người mà con sẽ gặp, chúc con lên đường bình an ! - Giáo chủ vẫy tay chào.

_ Dạ ! Con cảm ơn ngài ! - Hanaa đặt tay lên ngực cúi người đáp lại, Phù Thủy Không Gian phẩy nhẹ tay, một ngọn gió lớn từ trong tay cô phóng xuống bao quanh vây lấy Hanaa đang đứng trước mặt giáo chủ. Cơn gió đưa cô lên đám mây mà phù thủy không gian đang đứng. Giáo chủ vuốt bộ râu dài của mình nhìn cô với ánh mắt trìu mến và dõi theo hai người cho đến khi cả hai người hóa thành tia sáng vụt mất.

_ Con kính chào cô Yuuko, con rất vinh hạnh được gặp Người. - Tinh Linh Hanaa cúi chào kính cẩn.

_ Ừm ! Chào con ! Ta được lệnh của Hội đồng sẽ đưa con băng qua cánh cửa không gian, giờ ta sẽ đưa con vượt không gian. Con đã chuẩn bị tinh thần chưa? - Nữ phù thủy nhìn Hanaa với ánh mắt hiền từ đặt tay lên vai cô.

_ Dạ ! Con đã sẵn sàng. - Tinh Linh đặt tay lên ngực đôi mắt nhìn vào mắt vị nữ phù thủy tươi sáng đáp lại.

_ Tốt lắm ! - Nữ phù thủy nhắm mắt một lát nói. - "Hỡi không gian màu nhiệm hãy mở ra cánh cổng, mở ra lối đi ánh sáng" - Nữ phù thủy giương cao cây quyền trượng, các luồng sáng từ hồng ngọc trên cây trượng phát sáng trắng xoay quanh làm khoảng không chói lòa. Con đường không gian trở nên mềm mại hơn và di chuyển nhanh hơn dẫn qua cửa ra dù xa cách mấy năm ánh sáng. Nữ phù thủy tiễn chân Hanaa cho đến khi cô qua khỏi cánh cổng không gian rồi nói:

_ Con đi đi ! Con đã đến thế giới con người rồi đấy, thôi giờ ta phải về cấm địa đây !

_ Dạ ! Con cảm ơn cô. - Hanaa đáp lại. Hình ảnh của phù thủy không gian mờ nhạt dần rồi biến mất.

Cũng lúc này ở Hắc xứ phù thủy, tại Thánh địa trụ sở chính của Tổng hành dinh tháp ngôi sao đen, tháp chính văn phòng tối cao:

_ Hắc phù thủy chúng ta sẽ có một số chuyện cần quan tâm. - Đại Thủ Lĩnh Voremo đứng trên bục cao đan hai tay sau lưng.

_Dạ ! Đó là......- Aoi để tay bàn tay lên miệng chân thấp chân cao.

_ Ừ ! Người ta cử đi tìm tung tích phù thủy huyền thoại cuối cùng đã tìm ra chỗ ở kiếp này của cô ta. - Giọng đại thủ lĩnh vui ra mặt.

_ Thật ạ !??- Aoi ngạc nhiên sững sờ.

_ Phải ! Cô có biết đường không gian bị trục trặc không? - Đại thủ lĩnh hỏi.

_ Dạ ! Thưa đại nhân, chuyện đó tôi cũng có nghe qua. Nhưng nghe đâu phù thủy không gian giải quyết ổn cả rồi. - Aoi đáp. Cô có hơi lúng túng nhưng không thể hiện ra ngoài.

_ Chính xác ! Điều đó đã giúp người của chúng ta nhận biết, tìm ra vị trí thật sự ! - Đại thủ lĩnh chỉ tay xuống chỗ cô đang đứng. Lúc này cô cảm thấy như muốn bật tung lên vì sung sướng. - Đồng thời, người đó đến nhà của cô ta không ai biết, ta nhận định rằng cô ta có cảm thấy sự hiện diện này.

_ Ồ ! - Cô chu môi lại. Đại thủ lĩnh tiếp tục bước thêm mấy bước:

_ Ta rất muốn đưa cô ta về hắc địa, sức mạnh và trình độ của cô ấy làm ta rất nể phục vượt xa các phù thủy khác dù còn nhỏ tuổi. Tuy biết là chuyển thế của phù thủy huyền thoại, ta thực sự cảm thấy phấn khích. Ký ức tiền kiếp của cô ấy đang trong quá trình tỉnh thức làm ta đặc biệt quan ngại, vấn đề khác nữa là ngại sự ảnh hưởng của Hội phù thủy trắng sẽ gây bất lợi mà lực lượng chúng ta hiện giờ chưa ổn định nên ta cần thêm thời gian. - Đại thủ lĩnh nhìn ra bên ngoài tháp xa xăm.

_ Dạ ! Vâng! Chuyện đó...đúng là phức tạp. Nhưng ngài cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng củng cố và cải thiện để Hắc xứ chúng ta sớm trở lại như trước. - Aoi đặt hai tay lên ngực giọng chắc chắn đôi má chớm đỏ, Đại thủ lĩnh nhìn với ánh mắt tin tưởng:

_ Ừm ! Ta mong đợi tin này từ ngươi, chúng ta phải nắm lấy lợi thế và phát huy tối đa thực lực sớm muộn cũng dằn mặt được Hội phù thủy trắng. Đây sẽ là cơ hội tìm kiếm phù thủy mạnh, nhưng cũng đừng quá chủ quan mà "Rút giây động rừng". - Đại Thủ Lĩnh nhấn mạnh.

_ Dạ ! Rõ, thưa đại nhân ! - Aoi đặt tay lên ngực cúi đầu.

_ À ! Còn vấn đề này nữa, ngươi hãy đến đưa chỉ thị của ta cho người cai quản Thiên Đường Địa Ngục của chúng ta tại Hắc địa. Ta thấy dạo này có nhiều vấn đề còn tồn đọng ở đó, cần phải sớm giải quyết vẹn toàn. - Đại thủ lĩnh lấy tờ giấy da màu trắng trên bàn làm việc đưa cho cô trịnh trọng.

_ Dạ ! - Cô nhận lấy tờ giấy da mà đại thủ lĩnh đưa cho.

_Thôi ! Ngươi lui đi ! - Đại Thủ Lĩnh quay người mặt nhìn ra ngoài tháp.

_ Dạ ! Rõ ! - Aoi để tay lên ngực cúi xuống rồi cô hóa thành cơn gió biến mất.

Phía bên ngoài Tổng hành dinh, các cây chổi và thảm bay bay đi qua lại nhộn nhịp cùng những tiếng cười nói.

Tại thế giới người ở khu phố 5, đường Mitan tỉnh Namas. Bên trong kết giới giăng sẵn, hai phù thủy là Jane và Yako đang đối mặt nhau.

_ Tốt lắm ! Khả năng của ngươi làm ta thấy rất thích mắt, ngươi có thể đáp trả mọi đòn đánh của ta. Nhưng, lúc này đây ta sẽ thực hiện các chiến thuật và tạo mới làm cho không khí thêm phần sôi động. - Yako lấy làm phấn khích thích chí, một tay cô để lên miệng còn bàn tay kia hướng xuống mặt đất gió xoáy xung quanh làm mọi thứ như muốn bị nhấc bổng. -Từ giờ cô hãy phát huy toàn lực, hãy đấu hết mình nhé ! - Yako chỉ tay thẳng vào đối thủ nói lớn.

_ Được ! Tôi đồng ý ! - Jane đáp lại. Ánh mắt Yako thêm phần hưng phấn, nói:

_Được rồi ! Chúng ta bắt đầu thôi ! Giờ tôi ra đòn trước nha !

_ Tùy cô ! - Jane nghiến răng nhìn thẳng đối thủ.

_ Gió Lốc ! - Yako đưa bàn tay ra trước, một luồng gió từ bàn tay cô hướng thẳng vào Jane.

_ Khiên Chắn ! - Jane đưa bàn tay phải tới trước, bàn tay hóa thành tấm khiên ngăn sự tấn công của cơn lốc. Nhanh như cắt, cô thực hiện ngay chiến thuật:

_Khí Từ ! - Jane nhắm mắt đưa khủy tay trái ra sau dồn mọi khí nén vào lòng bàn tay, ngón cái và trỏ để thẳng đứng các ngón khác nắm hờ. Không khí vây quanh cô, cô đưa bàn tay ra trước trả đòn. Luồng khí xung quanh vút thẳng vào đối thủ. Bị bất ngờ, Yako bị đẩy ra xa một đoạn. Nhanh thoăn thoắt, ả biến mất rồi hiện ra phía sau lưng Jane. Ả chưởng đòn sấm sét từ phía sau lưng lúc Jane không chú ý.

_Tia sáng sấm sét !

_....Á....Á....Á..... - Tiếng la thất thanh của Jane. Dòng điện chạy khắp người, cô cảm thấy tê tái khó chịu hét vang lên.

Về phần Fuiko, cậu bị đưa đến không gian bên trong núi Tami khi vừa bước lên gần nửa cầu thang để về phòng mình. Cậu đã ngủ được mấy tiếng từ lúc bị đem đến rồi chợt tỉnh giấc*Đã 10h đêm rồi sao?* - Cậu nghe tiếng chuông xa xa.

_ Không rõ mọi việc thế nào nhỉ? Rõ ràng mình đang đi lên cầu thang mà, mình đang ở đâu đây? - Cậu ngó nhìn quanh tự hỏi rồi dạo quanh căn phòng nhưng không thể nào ra khỏi được, vì không gian đã bị đóng kín.

_ Bây giờ hai chị đang làm gì nhỉ? Mà ở đây chẳng có cái cửa nào cả ! Lạ thật ! Xung quanh chỉ là các bức tường. - Cậu đi lại sờ xung quanh. Rồi cậu nhìn thấy cái bàn và ghế đá trong góc, cái gương nằm ngay ngắn trên bàn.

_ Không lẽ....? - Cậu tỏ ra nghi ngờ. Cậu nhìn vào gương thì thấy hình ảnh hoạt động của mọi thành viên trong gia đình. Cậu theo dõi mọi hoạt động bên trong tấm gương như đang xem trên màn hình ảnh. Quan sát thấy bố cậu đang làm việc trong phòng, mẹ(Nhân Bản) sửa soạn mọi thứ cho ngày mới. Đặc biệt với Jane là cậu lưu tâm nhất cuộc đấu tay đôi này, riêng Anne không hiển thị trên màn hình. Nhìn kĩ hơn, người đối diện với chị cậu thì cậu không hề quen. Vắt óc ngẫm lại, nhớ lại lời mẹ nói lúc cậu vào phòng cùng mẹ lúc bà mới về. Đặc biệt là lời nói kì lạ lúc rời đi.*Mình hiểu rồi ! Thì ra ẩn ý của mẹ liên quan đến vấn đề này, tuy nhiên câu trả lời thực thì mình phải tự đi tìm. À ! Còn một điều nữa, người mà Hội đồng cử đến thật ra là ai!* - Cậu tỏ ra nghi vấn nhưng vẫn rồi tiếp tục nhìn vào màn hình, cuộc tranh đấu ngày càng quyết liệt hơn.

_ Phong Ba ! - Cơn gió lớn vụt qua lao tới do Yako tạo ra nhằm đánh lạc hướng. Ả bay phía trên tạo ra những người tương tự rồi phản đòn.

_Phân Thân thuật ! Lốc xoáy vũ trụ ! - Jane đưa hai tay xoáy tròn hình quả cầu rồi xếp tay lại. Cô phân thân làm sáu người vây quanh đối thủ, lấy thân thể làm trung tâm để tạo ra cơn gió xoáy này ép đối tượng vào giữa vòng xoáy. Cơn xoáy lớn tạo ra cái vòi rồng với sức hút mãnh liệt cuốn đối thủ vào trong.

_ Trò trẻ con ! - Yako ngó nhìn qua. - Bật tung ! - Một lượng khí lớn bùng ra như quả bóng bay bị nổ bật ra. Các phân thân tan biến thành cát bụi, cơn xoáy vỡ tan.

*Ả quá mạnh ! Không biết mình còn đủ sức để tiếp tục không?* - Jane lấy tay lau mồ hôi trên mặt tự hỏi. Đột nhiên cô cảm thấy thân thể tự nhiên rùng mình một cái như bị điện giật và choáng váng.

*Gì vậy nhỉ?* - Cô lo lắng.

Fuiko nhìn qua chiếc gương cậu thấy rợn cả người.

_ Cuộc chiến ác liệt quá ! Coi vẻ chị mình không chịu nổi mất. - Fuiko để tay lên miệng cắn ngón tay dán mắt vào tấm gương.

Yako cách cô một đoạn sau khi lấy lại ổn định, ả theo dõi mọi hoạt động của cô.

_Thủy Vũ ! - Jane triển khai chiêu thuật của cô. Cơn mưa đổ xuống cùng cơn gió mạnh.

_ Lưỡi Tầm Sét ! - Yako hét lớn đưa hai tay lên đầu hai lòng bàn tay hướng vào nhau, cái lưỡi sét màu vàng hiện ra giữa hai lòng bàn tay.

_ Thành Đất ! - Lập tức đất được hình thành và tạo ra bức tường bảo vệ rồi rút hết tia sét.

Nhác nhìn qua Jane, ả cười thầm*Đòn tấn công vừa rồi có vẻ làm nó ngày càng mệt hơn, nhất là vụ Tia Chớp kia*.

_ Hừ ! Hoả Ngục ! - Yako xòe bàn tay hướng với mặt đất, ngọn lửa bùng lên vây quanh ả. Không khí xung quanh đột ngột nóng lên rồi bốc lửa và ngày càng mạnh hơn. Ả cau mày nhìn Jane giọng đanh thép ánh mắt rực lửa.

Không khí nóng vây quanh Jane làm mồ hôi của cô chảy dài.

* Nhỏ mạnh quá, nếu không vì vụ sự cố cánh cửa không gian hôm qua thì ta đã có thể thắng ả trọn vẹn, mình đã dùng quá nhiều sức và năng lượng khi đối chọi với các tia năng lượng không gian rồi cả hạ cánh lúc đó nữa*. - Jane cay đắng nhìn vào ánh mắt rực lửa của Yako.

_ Hà ! Ngươi đang nghĩ ngươi dùng nhiều sức và năng lượng khi đối chọi với các tia năng lượng không gian rồi cả hạ cánh phải không? - Yako chống hông giọng đanh đá.

_ Hả ! Ngươi nghe thấy ta nghĩ gì? - Jane mặt mày nhễ nhại nói.

_Hừ ! Ta cũng là ngươi mà, ngươi quên rồi sao? Khi được tạo ra ta ngươi có phần biến động linh lực nên chắc ta sẽ có thể sẽ trội hơn ngươi ! Rõ chưa!!!?? - Yako vòng tay nhìn thẳng vào mắt Jane. - Ta sẽ cho một đòn tấn công này và đảm bảo ngươi sẽ phải rơi xuống đất. Đây sẽ là đòn cuối cùng của ta cho hôm nay, nếu ngươi cho ta là ác thì tùy. - Yako giọng điệu ác độc với ánh mắt đỏ rực, luồng khí quanh cô bốc lên ngùn ngụt.

_ Lốc xoáy ! - Yako đưa thẳng hai tay ra trước, hai cổ tay chạm nhau bàn tay hướng về trước.

Đúng lúc cái "lưỡi hái" đó chạm tới Jane, một luồng sáng nhỏ sướt qua rồi biến mất.

_ Ha ha ha ha ha ! - Yako cười khoan khoái.

Tiếng bịch xuống đất làm ả để ý, nhưng khi ả lại gần xem thì hóa ra là hình nhân như người thật.

_Ai xen vào chuyện này? - Ả ngồi quỳ nhìn quanh tay phải để lên con hình nhân, làn tóc đen của ả thõng xuống che một phần má phải. Ả tức khí rồi biến mất vào đêm đen.

Ở không gian bí mật, Jane đã được một cô gái đưa vào một không gian trú ẩn an toàn và đồng thời chữa trị cho cô. Cô gái trẻ ấy thực sự là ai vậy....

Jane ngủ thiếp đi trong lòng cô gái. Cô ấy diện bộ đầm màu xanh da trời, tóc màu xanh nước biển chấm vai - vì cô đã thay trang phục.

Đã vài canh giờ trôi qua, bình minh đã lên trời sáng hẳn. Jane thức dậy và cảm thấy bất ngờ có người ở cạnh mình. Cô choàng tỉnh và lách người cô gái một đoạn.

_ Cô là ai? - Jane há hốc mồm ngờ ngợ.

_Thành thật xin lỗi bạn đã làm bạn sợ, tôi là Hanaa là một Tinh Linh. Hôm qua mẹ bạn đã nói với các bạn là Hội đồng sẽ đưa đến một người mà. Bạn thứ thứ lỗi tôi..... - Hanaa giọng nhẹ nhàng ánh mắt tội lỗi.

_ Được rồi ! Cũng may nhờ bạn, nếu không thì... - Jane đưa bàn tay ra trước ngăn lại.

_ Mà ả đó là bản sao của bạn à, ả công nhận nhẫn tâm thật. Đầu tiên tôi sẽ làm bạn ổn định lại nguyên thần và công năng của bạn. Rồi, sẽ bàn kế hoạch tiếp chiến con nhỏ đó. - Hanaa đứng dậy vắt tay lên nắm chặt.

Trong không gian bí mật, Jane tiếp tục ngủ thêm vài canh giờ cho hồi sức. Hanaa thức qua đêm chăm sóc cho Jane, cô vuốt nhẹ tóc bạn với ánh mắt quan tâm.

Cuộc chiến đã kết thúc trước 2h sáng, không gian chìm vào màn đêm tĩnh lặng. Mưa bắt đầu rơi, những cơn gió tiếp tục thổi giữa đêm hè ấm áp. Những gợn mây cứ bị gió đẩy nhẹ nhàng trên nền trời đen. Sau khi cuộc chiến giữa các phù thủy tạm dừng, Yako về lại núi Tami. Ả uốn mình vươn vai nhìn quanh.

_ Đúng là một đêm thú vị. - Ả nhắm nghiền mắt gạt tóc ra sau sải rộng hai tay. Đi qua cái giường đá đặt sẵn khi đêm cậu bé đến, ả nhìn cậu bé đang ngủ ngon lành với ánh mắt hiền hậu. Tiếp đó, ả đi lại gần góc tường nơi để cái bàn đặt gương chải chuốt mái tóc của mình.

Riêng ở một không gian khác đối với Anne - cô trúng phải nhãn băng thuật của Yako làm cho toàn thân cảm thấy lạnh giá, tuy sau đó đã hóa giải cơn lạnh nhưng cô vẫn trong tâm thế thôi miên mất ý thức. Cô ngồi trên chiếc giường phòng mình trong trạng thái vô thức. Trong lúc Yako và Jane giao đấu thì cuốn sách phù thủy ở phòng cô ở thế giới thật hiện ra bên cô, cuốn sách phát sáng lên rồi giở ra từng trang hóa thành một người đàn ông đội nón phù thủy tóc hoa râm để lưng chừng diện bộ áo choàng màu tối nhạt dài chấm đất, trong tay cầm cây đũa thần.*Ồ ! Hóa ra cô ấy trúng phải một loại nhãn thuật à, đúng như dự tính của ngài giáo chủ sẽ có chuyện như vậy ! Vậy thì thế này đi* - Ông để tay lên miệng nhìn Anne đang ngồi thẫn thờ ủ rũ trong tâm thế thôi miên, ông liền gõ đũa vào đầu cô làm cô thức tỉnh như sau cơn ngủ dài. Cô dụi mắt nhìn bên cạnh mình ngạc nhiên hỏi:

_ Chào ngài ! Xin hỏi ngài là... !??

_ Vâng ! Tôi là Nitama - hóa thân của cuốn sách phù thủy. Tôi đến đây để giúp cô tập luyện nâng cao khả năng của mình. - Người đàn ông đặt tay lên ngực cúi chào nghiêm nghị nói.

_ Dạ ! Con chào ngài ạ ! - Cô đặt tay lên ngực cúi chào đáp lại.

_ Từ giờ cô hãy rèn luyện kỹ năng của mình nhé, tôi sẽ chỉ cho cô hướng tới sở học nhanh nhất với kết quả tốt nhất !!! - Ông Nitama điềm đạm.

_Dạ ! Thưa ngài ! - Anne đáp lại.

_Tốt ! Cô hãy bắt đầu từ bây giờ đi ! - Ông Nitama trầm giọng nói. - Ừm ! Các câu chú và cách thức thi triển trong sách đúng là rất đầy đủ không thiếu. Nhưng, tôi nghĩ không nên dựa vào sách mà phải tự mình tìm ra câu thần chú ngắn gọn mà vẫn phát huy tốt vai trò của nó là tốt nhất, như vậy là tự mình đã sáng tạo hơn rồi đấy trở thành sở học thật sự. - Ông tiếp.

_ Dạ ! Điều đó thì con hiểu rồi ạ ! Con sẽ thực tập thực tập thật tốt để tiến bước, con tin mình sẽ đến được mấu chốt (trọng tâm) của ma pháp thức. - Toàn thân cô như sáng lên cùng niềm tin thể hiện trên khuôn mặt cô rạng rỡ. Lời nói này làm ông Nitama thêm phần phấn khởi và vui mừng. - Cô chợt nhớ ra:

_ À ! Thưa ngài ! Con có một chuyện cần hỏi?

_ Được ! Cô cứ nói đi. - Ông đưa tay ra như mời cô.

_ Dạ ! Khi con trước khi rơi vào mất ý thức con vẫn còn ở phòng của mình cùng em gái con rồi người tên Yako xuất hiện từng là một búp bê của em con. Cô ta muốn em con và cô ta đấu tay đôi với cô ta, con phải làm gì để giúp em ấy ! - Cô kể sơ qua câu chuyện vung tay rồi xòe ra.

_ Ừm ! Chuyện đó thì... - Ông Nitama vuốt râu cười thầm không để lộ ra nét mặt.

_ Còn chuyện Hội đồng sẽ gửi một người nào đó đến thì...- Cô chúi người ra trước nói lớn hơn.

_ À ! Cô ấy đã đến rồi, đó là một tinh linh. - Ông nói xen vào đáp.

_ Tinh linh ! - Cô ngỡ ngàng.

_ Cô cứ yên tâm, mọi việc đã đâu vào đấy ! Giờ cô hãy yên tâm đi nhé. - Ông nói.

_ Dạ ! - Cô nhìn ông với gương mặt tràn trề tôn kính.

_ Được rồi ! Giờ chúng ta ra bên ngoài để thực hiện công việc, cô bắt đầu bài học của mình đi. - Ông hơi khom lưng xuống.

_ Được ạ ! - Cô đáp. Sau lời đáp, cả hai người biến thành tia sáng biến ra khỏi phòng ra ngoài đường. Ngoài trời đang là ban đêm nên tối tăm, ông búng tay một cái toàn khu vực trở nên sáng rõ.

_ Cô thử các động tác điều khiển nguyên tố tự nhiên với câu chú ngắn gọn nhưng phải hiệu quả không có sai sót cho ta xem. - Ông dõng dạc đưa ra yêu cầu.

_ Vâng ! - Cô đáp chắc nịch. Cô ngả bàn tay ra trước niệm chú:

_ Hỡi lửa thiêng ! Lửa thiêng hãy bùng cháy ! - Ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay cô. Cô đưa bàn tay ra trước tiếp tục:

_ Hỡi cơn gió nhẹ hãy nghe ta trỗi dậy ! - Một luồng khí nhẹ phóng ra từ bàn tay cô làm thành cơn gió xoáy vừa phải.

_ Hỡi thủy linh ! Thủy linh tuôn chảy ! - Cô đưa hai tay ra trước, nước phóng ra từ hai bàn tay.

Ông Nitama theo dõi cô thực hiện nhẹ vuốt râu tỏ vẻ hài lòng.

*Xem ra, hầu hết các vấn đề điều khiển nguyên tố tự nhiên cô ấy đều nắm bắt rất tốt. Mình cần xem thêm chút nữa xem.*

_ Hỡi lôi linh ! Lôi linh giáng xuống. - Một tia chớp đánh xuống trước mặt. Ông cười rồi ngước nhìn lên bầu trời một lúc rồi tiếp tục nhìn cô thực hiện. Lúc cô dùng đến thổ thuật, cô đã làm nền đất chuyển mình mọi thứ xung quanh biến đổi chóng mặt hóa thành những cây cầu và tạo nên ngôi nhà và nhiều điều khác. Mặt đất nứt ra hóa thành những hạt cát bay lượn quanh hóa thành những gì cô muốn.

Bốp ! Bốp ! - Tiếng vỗ tay của ông Nitama. Chứng tỏ ông rất thích thú với những gì cô thực hiện. Cô ngoảnh lại nhìn ông mừng rỡ bước lại

_ Con làm tốt lắm, ta thấy con đã hoàn thành bài học điều khiển các nguyên tố tự nhiên rồi ! Giờ ta sẽ chỉ cho con các thủ thuật khác nữa để con có thể hoàn thiện khả năng ma thuật của mình. - Ông Nitama nhìn cô nghiêm giọng nói. Cô thầm lặng nhìn ông bước lại gần đứng đối diện hai tay thõng xuống đan vào nhau gương mặt chớm nở. - Tối nay chúng ta sẽ tập luyện qua đêm luôn, ta đảm bảo với con đến khi mặt trời lặn ngày mai con sẽ thông thạo các kỹ thuật ta truyền cho.

_ Dạ ! Con cảm ơn ngài ! - Cô cảm động đáp. Ông Nitama vuốt cằm nhìn cô trìu mến.

Đêm đã về khuya, không khí trở nên trầm lặng và yên tĩnh hơn. Các cơn gió thổi nhẹ nhàng, những hạt sương sa xuống nền đất bay bay trễ xuống. Những vì sao lung linh trên nền trời cao cùng ánh trăng mờ nhạt sau những áng mây trôi. Trăng chưa được tròn vẫn sáng rõ giữa màn đêm tĩnh lặng.

✡✡✡✡ Sáng hôm sau ✡✡✡✡

Mặt trời hửng sáng ở phía Đông, ba chị em Anne do gương thần tạo ra đã bắt đầu công việc đi học đầu tuần còn bà Mana được tạo ra bởi thuật phân linh làm mọi việc như hàng ngày.

Khi mặt trời lên đến lưng chừng, thì Jane ở không gian bí mật tỉnh dậy thấy người khoan khoái và khỏe hơn bao giờ hết. Cô ngồi dậy nhìn sang bên Hanaa.

- Bạn đã chữa khỏi cho mình à ? - Jane gương mặt tươi.

- Ừ ! Đó là phép Trị Liệu, vậy là bạn có thể bình thường rồi, nhưng tôi nghĩ bạn cũng nên thư giãn thoải mái để nguyên khí trở lại ban đầu. - Tiểu tinh linh Hanaa nhẹ nhàng khuyên.

Hai người đứng dậy, dạo quanh trong không gian bí mật.

Đường phố ngày đầu tuần rộn ràng nhộn nhịp, mây đã tan bầu trời dần dần trở nên quang đãng.

Gió đã ngưng, trên những cành cây vẫn còn một vương những hạt mưa còn đọng lại. Những đàn chim bay lượn trên bầu trời đón chào ánh dương ngày mới.

Trong không gian núi Tami, cậu bé đã thức giấc rồi đi đi lại trong phòng. Nhìn lên cao, cậu vô cùng ngỡ ngàng khi nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình diện bộ trang phục phù thủy đang ngủ trên sợi dây hoa bắc ngang qua nối giữa hai bức tường. Cậu không muốn đánh thức cô dậy liền lại chỗ chiếc giường đá mà cậu đã từng nằm ngủ rút ra cây đũa phép để tiếp tục thực tập bài học, Yako vươn hai tay cao ngáp dài làm cho cậu chú ý nhìn lên.

_ Ô ! Cô đã dậy rồi ! - Cậu giọng thanh thanh. Nghe thấy giọng nói cô ngồi dậy nhìn xuống sàn.

_ Ồ ! Cậu tỉnh rồi hả? Dậy sớm zậy !!? - Cô chống hai tay lên sợi dây hoa mắt chăm chăm nhìn cậu bé.

_ Ừ ! Bình thường thôi mà ! - Cậu nhìn lên gãi đầu đáp lại. -Mà cô là ai vậy!?? - Cậu bé hỏi.

_ Ừ ! Tôi quên chưa giới thiệu, tôi tên Yako - từng là búp bê của chị Jane của cậu. - Yakovẫn ngồi trên sợi dây hoa, cô đặt tay lên ngực nhìn cậu bé với ánh mắt sáng long lanh đáp lại.

_ Ồ ! Raaa...a là... - Cậu chỉ tay sững sờ rồi nhìn kỹ cô. - Hình như lúc tối qua cô đấu với chị Jane của tôi. - Cậu nhìn cô tròn mắt hỏi.

_ Ồ ! Cậu xem qua gương của tui hả? - Yako vòng tay lại nhìn xuống.

Cậu bé gật đầu.

_ Ra vậy ! Chiếc gương đó có thể xem được mọi thứ dù bất cứ ở đâu. - Yako mở to hai mắt cúi xuống hai tay chống hai bên dây nhìn cậu bé chằm chằm.

_ Lúc tối qua, cô hơi căng với chị tôi đấy ! - Cậu bé nhìn Yako nói lớn.

_ Ừm ! Biết vậy ! Nhưng đây là thử thách thực sự của cô ấy, cô ấy phải tự tìm ra cách cho mình. Cho nên cậu khỏi phải lo, tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu tiến nhanh nhất có thể để đạt kết quả thực sự. - Yako xua tay rồi co tay lại nắm chặt gương mặt kiên quyết. Nói xong, cô nhảy từ trên dây xuống đất đứng đối diện với cậu tiếp tục:

_ Cậu bằng lòng chứ!? - Cô nhìn cậu chăm chú.

_ Được rồi ! - Cậu bé gật đầu.*Riêng chuyện của chị ba thì có lẽ để chị ấy lo, phù thủy phải vậy mà*. - Cậu bé liếc mắt nghĩ qua lời nói của Yako và gạt bỏ những vấn đề không thực sự cần thiết.

_ À ! Lúc tối qua cậu tự ý xem màn ảnh qua gương của tôi, tôi phải phạt cậu. - Yako nghiểng đầu nói ghẹo.

_ Hả? - Cậu bé giật nảy.

_ Hi ! Tôi đùa tí thôi mà ! - Cô dí ngón tay vào trán cậu cười. - Tuy nhiên tôi cần cậu chấp nhận điều kiện của tôi. - Cô vòng tay lại nhìn cậu.

_Cô muốn điều kiện gì, cô cho tôi biết đi !????? - Fuiko tò mò.

_ Được ! Tôi sẽ hóa cậu hay buộc cậu làm điều gì đó, cậu đồng ý chứ? - Yako nhìn cậu hỏi nhỏ.

_ Chuyện đó..... - Fuiko lưỡng lự. - Tùy cô ! Nhưng đừng quá tay là được, không phạm luật của Hội. - Fuiko lúc đầu có vẻ không chấp nhận nhưng cũng cho xuôi.

_ Ừ ! - Yako để tay lên miệng liếc mắt sang một bên nghĩ ngợi. - Giờ tôi sẽ hóa ra cái giàn se chỉ dệt trang phục phù thủy cho cậu, các sợi chỉ được làm bằng nguyên liệu pháp thuật, kể cả đôi giày.

Yako vừa nhìn cậu vừa hóa ra giàn se chỉ ma thuật. Giàn se dài hai mét, rộng ba thước trông hệt như một chiếc giường nhỏ gọn. Bốn góc giàn được gắn bốn thanh tre thẳng đứng, tiếp là bốn thanh ngang đặt lên nối tiếp nhau thành hình chữ nhật song song với khung giàn bên dưới. Ba sợi dây hai bên cách nhau một thước, ba thanh tre được nối vào giữa từng sợi dây. Giàn se chỉ có bốn chân có đế, thân giàn cao mét rưỡi thanh ngang trên cùng hình chữ nhật. Yako rút ra cây đũa thần vung vào bên trong chiếc giàn se, chìa khóa chính là đây. Ánh sáng bảy sắc cầu vồng hiện ra đi qua từng thanh tre hóa thành những sợi chỉ để đan lát.

_ Ồ ! Giàn se chỉ ma thuật, các sợi chỉ được làm từ bảy sắc cầu vồng. Chiếc giàn nhỏ gọn và vừa vặn. - Fuiko ngắm nhìn.

_ Đúng rồi ! Trang phục của các phù thủy sẽ được may qua sắc cầu vồng nhiệm màu này đấy. Giờ cậu hãy xem tôi đan lát nhé, chìa khoá khởi động là chiếc đũa thần, tất nhiên chiếc đũa đó phải đúng với chủ nhân của nó. - Yako đứng thẳng người co tay phải lên cằm còn tay kia nắm chặt cổ tay phải nghiêm chỉnh.

Fuiko nhìn ả không chớp mắt.

_ Được rồi ! Bây giờ tôi sẽ thay đổi trang phục của tôi ! - Cô búng nhẹ, lập tức cô đã mặc vào bộ đầm màu tím nhạt.- Tôi sẽ se chỉ tạo nên bộ trang phục vừa vặn, nó sẽ giúp cậu trong việc trở thành phù thủy. - Ả nhìn cậu tươi cười.

Yako vung tay lên, các đốm sáng lượn quanh chiếc giàn. Tiếp đó, đảo hai tay lên xuống thẳng mười ngón về phía trước. Mười ngón tay phát ra quả cầu trắng mờ ảo phóng tia sáng như laze từ các đầu ngón tay vào giàn se chỉ.

_ Cậu nhìn đi sợi chỉ dài vô hạn. Mỗi lần lấy đi chừng nào thì cũng chừng đó hiện ra trong ống chỉ. - Ả vừa se sợi vừa nói.

Giàn se ma thuật tự hoạt động và nhanh nhạy, các luồng sáng thay nhau vây quanh giàn các sợi chỉ hoà với nhau đan vào nhau tạo thành các tấm vải. Các sợi chỉ từ các sợi đơn dần dần liền vào nhau và hóa thành tấm vải màu tím cùng những tia sáng vây quanh và chuyển động không ngừng nghỉ.

_ Yako này, cuộc chiến giữa cô và chị Jane tôi vẫn tiếp tục !?- Fuiko hỏi thẳng.

_ Ừ ! Tuy thắng chị cậu nhưng tôi chưa thực sự thấy hài lòng. - Yako ngả tay sang hai bên nhắm mắt lại lắc đầu. - Lần sau tôi sẽ đấu tiếp trận cuối nữa, cô ấy sẽ phải hợp thể với tôi ! - Ả co tay lại với nắm đấm vẻ quyết tâm. - Nhưng tôi không rõ có một tia sáng nào đó lại lướt qua, tôi cũng không rõ đó là cái gì. - Yako giọng ngờ vực.

_ Cô muốn hợp thể với chị Jane của tôi !???? - Fuiko tỏ ra bất ngờ.*Mình biết tia sáng đó là ai rồi* - Cậu cười thầm.

_Phải ! Tôi và cô ấy là một, sức mạnh tương đương. Chỉ cần nguyên thần và năng lực hồi phục hoàn toàn. Tôi và cô ấy sẽ quyết đấu trận quyết định, tất nhiên tôi sẽ không nương tay đâu, mà có thể như một linh hồn vô cảm ấy ! - Yako gương mặt vô định. - Nguyên thần là khởi thủy của linh hồn, có thể tôi sẽ trở thành.... - Cô nghĩ đến một luồng sáng trắng trong tâm trí tựa hình bóng con người với gương mặt trầm ngâm.

_ Cô sẽ trở thành.... - Fuiko chỉ vào mặt Yako há hốc mồm.

_ Thôi ! Ta chuyển chủ đề khác đi, nghe !!! - Yako gạt đi.

Cậu nhìn Yako một lúc lại nhìn cái giàn se thấy cái áo gần như hoàn thành.

_ Mấy phút nữa hãy đợi đi ! Chỉ còn chút chi tiết nhỏ nữa là xong. - Yako nhác nhìn cậu bé đang tròn mắt chú ý đồng thời vỗ hai tay vào nhau.

_ Đành vậy ! - Cậu bé nhìn lần nữa chiếc giàn se rồi nhìn Yako và ngồi xuống chiếc giường đá.

_ Fuiko này ! Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ ra câu đố về các câu chú và các kỹ năng mà cậu đã học một cách nhanh nhất. Nếu trả lời không đúng hay chậm thì tôi sẽ phạt nha ! -Yako đi lại bên chiếc giường đá ngón tay chỉ lên trời đề nghị.

_ Hay đấy ! Tôi cũng muốn thử kiểm tra trí nhớ của tôi. - Cậu bé nhận lời không chút do dự mắt ngước lên nhìn Yako đang đi tới.

_ Được ! Câu hỏi đầu tiên: Câu thần chú Tayat Migat có ý nghĩa là gì? - Yako ngồi lên chiếc giường đá ngay trước mặt cậu.

_ Đó là câu chú làm tăng kích thước vật thể. - Fuiko tự tin.

_ Tốt ! Cách thi triển thuật biến đổi vật thể thể hiện thế nào?

_ Ừm... ! - Cậu chống cằm nhìn lên ngẫm nghĩ.*Chà ! Cô ấy hỏi bất ngờ quá, mình không thể nhớ ra ngay được.

Yako theo dõi cậu một chút rồi nói:

_ Tôi chỉ cho cậu ba phút thôi đấy, nếu quá cậu sẽ bị phạt.

Sau một hồi suy nghĩ cậu đáp tắc lự:

_ À ! Đó là tay trái nắm cổ tay phải chỉ vào vật thể rồi hô câu chú của nó.

_ Thật thú vị ! - Yako nhoẻn cười. - Câu thứ ba: Câu chú không gian là gì ?

_ A rô ta miga ! - Cậu nhanh nhảu đáp.

_ Sai bét ! Tôi chắc chắn trước khi cậu nhập môn, các chị cậu có nói qua. Phải là A mi ru migan cơ ! - Yako nhắm mắt đưa bàn tay ra trước ý phản bác.

_ Vậy à ! Tôi không nhớ rõ lắm ! - Cậu bé hai tay xòe ra thơ thẩn.

_ Theo như lời tôi nói ban đầu trước khi bước vào cuộc chơi, tôi sẽ phạt nhé ! - Yako đập nhẹ vào bàn tay cậu bé lông mày hai bên hơi nhíu lại. Cậu bé nhìn cô bạn miễn cưỡng, nhưng ánh mắt cậu chứng tỏ cậu chấp nhận. Yako chỉ tay ra phía trước hóa ra cái bàn cùng cái ghế tựa như cái bàn học nhỏ ở tận bức tường, đồng thời hóa ra một cuốn vở trắng kẻ ngang độ dày vừa phải.

_ Bây giờ, cậu hãy ghi lại những gì cậu đã từng học từ trước đến giờ. Tôi cũng giúp cậu ghi nhớ lại và viết nhanh hơn. - Ả vừa nói vừa chỉ tay vào cậu bé, tia sáng từ ngón tay cô bắn vào người cậu. Cậu tự động đứng dậy đi tới bên chiếc bàn ngồi xuống giở cuốn vở ra ghi chép nhanh như thổi, mà không thể cưỡng nổi. *Hi ! Đó là phép sai khiến đấy* - Yako hai tay chống hông nhìn cu cậu, cô nhìn thấy các trang sách giở lia lịa mà muốn phì cười.

Cùng lúc cậu bé viết vào cuốn vở, chiếc áo choàng và chiếc mũ phù thủy màu tím đã hoàn thành. Yako nhìn ra trước để tay trước ngực đảo lên xuống, rồi đưa bàn tay trái thẳng ra trước tia sáng phóng thẳng vào giàn se. Sự hoạt động chấm dứt, chiếc áo bay vào tay cô. *Tốt rồi ! Công việc đã hoàn thành* - Ánh mắt cô hí hửng ôm lấy chiếc áo vào lòng. Cô cầm chiếc áo đặt trên chiếc giường đá đang ngồi gấp chiếc áo lại gọn gàng. Trong lúc đó, cậu bé vẫn tiếp tục viết nhanh như gió mà không thể dừng lại đến khi viết xong.

Ít phút sau, cậu bé ngồi dậy rời khỏi chiếc bàn đưa cuốn vở lại cho Yako. Ả giở ra xem trầm trồ khen ngợi:

_ Tốt đấy ! Cậu đã hoàn thành toàn bộ các phép về cơ bản mà không bị lỗi dù là nhỏ nhất. Mà cậu viết cũng đẹp gọn gàng nữa chứ. -Cô điềm nhiên nói. - Hì ! Viết đẹp hay không hay nhớ là tùy ở cậu, tôi chỉ kích một chút về nhanh và nhớ các phương thức thôi. Công nhận trí nhớ cậu tốt thật. - Yako híp mắt cười. - À ! Chiếc áo đã may xong rồi nè, cậu mặc vào đi. Không phải chiếc áo bình thường đâu được làm bằng các vật liệu ma thuật đấy. - Yako trao chiếc áo cho cậu.

Cậu giở ra xem đó là một chiếc áo chùng phù thủy kèm theo chiếc mũ chóp nhọn thực sự. Cậu reo lên: - Tuyệt quá ! Tuyệt quá ! - Cậu nhảy cẫng lên vui sướng.

_ Cậu thấy thế nào? - Yako hỏi.

_ Thật tuyệt vời ! Tôi không ngờ khả năng của bạn hay đến vậy ! Thời gian hoàn thành chiếc áo chỉ tầm 10 đến 15 phút thôi ! - Cậu hai tay giơ chiếc áo lên nhìn từ trên xuống dưới, một bộ áo chùng dài màu tím. Tiếp đó, cậu khoác chiếc áo vào người thật vừa vặn, nhìn từ trên xuống dưới chiếc áo dài chấm chân cậu. Cậu đội mũ vào rồi quay người lại nhìn chiếc giàn se cách mình hơn năm bước chân sải dài sau lưng mình.

_ Chà ! Trông cậu như là một phù thủy thứ thiệt vậy ! - Yako đưa hai tay lên ngực đan vào nhau trầm trồ.

_ Cảm ơn cô ! - Đôi má của cậu ửng hồng.

_ Cậu khoác vào đi, chiếc áo này có nhiều công dụng đặc biệt. Sau này trở thành phù thủy thực sự nó sẽ giúp cậu nhiều điều thú vị khác. - Yako gương mặt vui vẻ. Rồi ả đi lại chiếc giường hóa ra quả cầu phép thuật ngắm nhìn xung quanh. Tung lên cao, quả cầu phát sáng chói lòa hiện ra những khung cảnh ở thế giới khác.

_ Đó là điều thú vị gì !? - Cậu bé thộn mặt ra hỏi.

_ Bí mật ! - Yako để một ngón tay lên miệng ra vẻ bí ẩn. - Tự cậu sẽ trải nghiệm, nhưng nếu cậu lạm dụng nó thì những điều đó sẽ trở nên mất tác dụng. - Yako nhìn cậu nháy mắt ti hí.

Khung cảnh thiên nhiên kỳ thú, các cây chổi, thảm bay trên không, những sắc màu thảo nguyên cùng những dòng sông suối trong vắt kỳ diệu. Nền trời xanh thẳm chỉ vài gợn mây trắng nhỏ. Rộn ràng những tiếng chim và những hào quang tươi hồng.

_ Đẹp quá đi ! - Fuiko vắt hai tay lên ngực nắm chặt thích thú.

_ Cậu muốn đi đến đó không, tôi sẽ đưa đến bằng cách đi qua quả cầu này. - Yako chỉ tay vào quả cầu nhìn Fuiko.

_ Tôi có thể đi qua quả cầu này được à? - Fuiko tò mò chỉ tay vào quả cầu nhìn cô kinh ngạc.

_ Được chứ? - Yako đáp.

- Ối ! Quên mất ! Hôm nay tôi phải đi học đầu tuần. - Fuiko chợt nhớ ra, cậu liền đưa hai bàn tay áp sát hai thái dương ngoảnh đầu hai bên hoảng hốt.

_ Cậu khỏi lo ! Chị cậu nhờ gương thần giúp cậu chuyện đó rồi ! - Yako nói.

_ Vậy thì tốt quá! - Cậu bé đưa mắt lên nhìn liền hiểu ra vấn đề, đưa hai tay lên trước ngực đôi mắt tươi sáng. Yako gật gù.

_Ừ ! Với khả năng của tôi, tôi sẽ dựa vào địa điểm trong quả cầu để đưa chúng ta đến đó nhanh chóng. - Yako tự tin.

Yako nhắm mắt lại vắt tay lên nắm chặt. Vòng tròn ma thuật hiện ra bao quanh hai người, quả cầu bay lên cao ánh sáng chói loà bao phủ. Hình ảnh hai người mờ nhạt dần và biến mất.

Giây lát đã tới thế giới cần đến chỉ trong chớp mắt.

_ Cậu đã từng đến đây qua đường không gian cùng các chị cậu rồi mà. - Yako nhắc lại.

_ Ừ ! Mình đã tới, thế giới phù thủy thật kỳ diệu chỉ có điều mình chưa đi hết vào hôm đó chỉ vì không có thời gian. - Fuiko tiếc nuối. Cậu bé ngắm nhìn mọi cảnh vật và những người đi lại trên không. Những chiếc chổi bay qua lại, những chiếc thảm bay nhẹ nhàng lướt qua.

_ Thì tôi sẽ đưa cậu đi vào cả ngày hôm nay. Với khả năng bay lượn của tôi thì muốn bay khắp'vương quốc' này khó gì. - Yako để tay lên ngực tự hào. - À ! Mà cậu chưa biết bay à dù là cưỡi chổi ! Chán quá đi ! - Yako nhìn cậu mặt rầu rĩ, giọng eo éo.

Fuiko cảm thấy cụt hứng.

_ Được rồi ! Tôi sẽ đưa cậu ngao du sơn thủy đồng thời dạy cậu môn bay lượn luôn nhé. Mà môn cưỡi chổi là môn bất kỳ phù thủy nào cũng phải biết qua. - Yako vừa đi vừa nhìn cậu khẳng định.

_ Cô dạy tôi hả!!???? - Fuiko trong lòng như muốn nhảy cẫng.

_Ừ ! Đi ngao du chút đi, tôi sẽ bay lên đây tất nhiên cậu cũng có thể vì tôi sẽ dùng khả năng của tôi giữ cậu. - Yako đưa hai tay sang hai bên chùng xuống đồng thời bắn tia sáng vào Fuiko.

_ Cậu tự bay lên đi, tất nhiên đó không phải cậu bay được mà tôi muốn cậu cùng dạo quanh với tôi. Sau đó, tôi sẽ chỉ cho cậu môn Thăng thuật (còn gọi là thuật Phi Hành)này. - Yako để tay lên miệng mắt đăm đăm nhìn Fuiko.

_ Lên ! - Yako hô. Cả hai người đi lại trong không trung, bay qua những hàng cây đạp vào những cơn gió lướt nhẹ nhàng ngắm toàn cảnh bốn phương.

_ Thiên nhiên thật hữu tình cây cỏ hoa lá tốt tươi. Không gian êm dịu. - Yako sải hai tay ra.

_ Ừ ! Mình rất thích, đây cũng là điều mình mong muốn. - Fuiko tỏ ra sảng khoái.

_Chúng ta cứ dạo chơi trên không thế này, tôi sẽ đưa cậu lên đám mây gần nhất và rộng rãi nhất. - Yako nói.

_ Yako à ! Các đám mây theo như mình đọc trong các sách khoa học thì được hình thành từ hơi nước bốc lên, không thể đứng trên được. - Fuiko lắc đầu.

_ Cậu nói đúng, nhưng tôi sẽ làm điều đó thành hiện thực. - Yako cười tươi đồng thời phẩy tay nhẹ bây giờ có thể đi lại thoải mái rồi.

_ Tôi sẽ hóa ra ngôi nhà nhỏ trên này nè, thêm chút phong cảnh nữa. - Yako búng tay các tia sáng bay đi khắp. Các hàng cây, sông suối hình thành cây cỏ mọc xanh muôn hoa đua nở.

_ Ôi ! Đúng là Thiên Đường, mình cảm thấy thích rồi đấy ! - Fuiko nhảy cẫng.

_ Ừ ! Nhưng khi nào mình không ở đây nữa phải trả lại như cũ không thì các thành viên Hội đồng sẽ dị nghị. - Yako cân nhắc.

_ Chắc chắn rồi ! - Fuiko am hiểu.

_ Chúng ta ở đây chơi một lúc thôi nhé ! Hãy dạo quanh vùng mây tươi đẹp này. Tôi sẽ chỉ luôn cho cậu thuật Truyền Âm hay Xuyên Thấu đây ta. - Yako phân vân. Cả hai người đứng trước dòng sông trước nhà trên mây. Chiếc hồ chiều dài 4m, rộng gần 3m.

_ Được ! Bạn à ! - Fuiko đáp.

_ Cậu hãy nhìn tôi nha ! - Ả để hai tay ngang bụng hai bàn tay nắm lại đảo chiều ngoài vào trong rồi đưa hai ngón tay của hai tay lên hai cái thái dương. Hai đầu ngón tay ả sáng lên.

* Fuiko, cậu có nghe tôi nói không?* - Yako dùng thuật Truyền Âm qua sóng não.

Trong đầu Fuiko nghe thoang thoảng tiếng gọi của ai đó.

Cậu bèn làm tương tự và trả lời:

*Tôi đây nè cậu !*

*Cô nói gì, tôi không nghe thấy gì cả. Có thể cậu chưa điều chỉnh được rồi !* Yako nhắm mắt cố gắng để lắng nghe nhưng vô vọng.

_ Vậy là cậu chưa làm chủ được công năng này rồi ! Nào ! Cậu hãy tập trung tâm trí vào và dùng ý nghĩ của cậu truyền qua tôi đi. Tôi tin chắc chắn cậu sẽ làm được. - Yako động viên.

_Cảm ơn cô ! - Fuiko cảm động, một vài giọt lệ vô tình rơi. - Tôi sẽ thử lại, lần này sẽ làm được. - Cậu bé nắm chặt hai tay.

*1 2 3 4 bạn Yako à !!! - Fuiko khởi động lại.

_ Tôi chưa nghe rõ ! Cậu nói gì mà 1 ý? - Yako để bàn tay hai bên thái dương.

Cậu bé cố gắng thêm nhiều lần nữa cũng nói bằng câu tương tự trên.

*Cậu làm rất tốt, chúc mừng cậu* - Yako đáp lại bằng ý nghĩ.

*Cảm ơn cô* - Fuiko cười nhẹ nhõm.

_ Nè ! Fuiko, cậu có muốn xem vài thủ thuật của tôi không? Như là Đi Trên Mặt Nước hay hóa thành Người Cá chẳng hạn? - Yako nhìn vào dòng sông trước mặt hai người.

_ Được ! Cậu làm đi ! - Fuiko đáp.

Yako bước xuống mặt nước mà nhẹ nhàng và đi lại như đi trên mặt đất.

"Bốp bốp bốp" - Cậu bé vỗ tay tán thưởng.

_ Cậu muốn làm thử không? - Yako hồn nhiên hỏi.

_À ! À.... - Cậu nhóc gãi đầu.

*Dòng sông có vẻ hơi sâu thì phải* - Cậu bé nhìn toàn bộ dòng sông từ đầu chí cuối như muốn nổi da gà. Cậu ngại khi nhìn thấy gần chỗ giữa trũng và hơi sâu.

_ Không sao đâu ! Tôi sẽ giới hạn lại kích thước như hồ bơi thông thường. - Yako nháy mắt nhìn cậu. Nói xong, ả đưa bàn tay ra trước vòng tròn ma pháp nhỏ biểu tượng mặt trăng chính giữa hướng vào dòng sông trước mặt.

_Được rồi ! Cậu làm đi, nó chỉ sâu khoảng đến vai cậu chứ mấy ! - Yako để thả lỏng hai tay xuống.

_Ừ ! - Cậu cởi áo ra bước xuống nước, đúng như Yako nói nước chỉ ngập đến ngang vai cậu mà thôi.

_ Được rồi ! Cậu hãy lên đây, rồi bước từ bờ rồi đi trên mặt nước thử xem. Tôi sẽ hướng dẫn cho cậu mà.- Ả vẩy một ngón tay như gọi cậu bé đi vào, cậu liền từ từ đi nhanh vào bờ.

_ Giờ tôi phải làm thế nào để có thể đi trên mặt nước được, cô hãy chỉ cho tôi. - Fuiko nhìn Yako đề nghị.

_ Ừm ! - Ả nhắm mắt lại. - Cậu hãy tập trung toàn năng lượng vào đôi chân của mình và đừng vướng tư tưởng khác, năng lượng sẽ tập trung toàn bộ vào chân. Bắt đầu đi ! - Yako chậm rãi nói.

Cậu bé đi từ bờ bước lên trên mặt nước nhưng lần nào cũng chìm xuống, làm nhiều lần nhưng kết quả vẫn về không. Yako lắc đầu.

*Phải dùng biện pháp mạnh thôi, kiểu này cậu ta có mà câu cá* - Yako liếc nhìn cậu bé và đồng thời che giấu ý nghĩ khỏi cậu bé nghe thấy.

Ả nhắm mắt lại đưa hai tay ra trước, kết giới bao quanh dòng sông. Đồng thời dòng sông có vẻ ấm lên.

_ Cô làm gì vậy? - Fuiko hỏi.

_Giờ cậu phải làm được mới được ra khỏi đó, tôi thấy cậu có vẻ chơi nước chứ tập luyện gì? - Yako chỉ tay mắng. - Tập nhanh lên, nơi đây gần mặt trời chói và nắng có thể nước sẽ nóng hơn đấy ! - Yako lớn tiếng dọa. Fuiko giật nảy mình.

Ả tàng hình theo dõi cậu từng ly từng tí.

*Dù sao ta cũng phải dọa cho cậu ta một phen chịu chơi, cậu ta sẽ phải phát động sức mạnh tiềm ẩn đâu đó trong thân thể cậu ta* - Ả cười phỉnh.

Ả bay lên cao toàn thân phát sáng mờ nhạt.

_ Thuật Hoang Tưởng - Ả nói lớn và bay vút qua.

*Từ giờ những thứ không tưởng sẽ diễn ra theo ý muốn của ta và nó sẽ hoàn toàn giống thực tế, hà hà*.

Đối với cậu bé, cậu ta chưa hiểu ý Yako nói gì. Cậu bước lên bờ nghỉ ngơi chút. Định đi thêm bước nữa thì bị kết giới chặn lại.

_ Cô ta giăng kết giới à ! Theo như mình đọc trong sách phù thủy thì nếu cố chống lại nó, có thể nó sẽ phản đòn hay xung điện cản trở. - Cậu bé nhớ lại. - Với khả năng mình thì không thể mở được nó. - Cậu nhìn ra bên ngoài kết giới.

*Úi ! Nước ngày càng nóng lên và tăng nhiệt độ, vậy là sao? Dù ở trên bờ cũng không thoát nóng*- Cậu bé lo lắng.

Lần này cậu có vẻ quyết tâm hơn, cậu bước chân xuống và cố gắng tập trung tinh thần vào đôi chân.

*Mình nhất định phải làm được*.

Mặt trời như nóng hơn bình thường, nước sông như muốn sôi lên và bay hơi không khí cũng nóng hơn nhiều lần. Nhưng không còn cách nào khác, cậu đành quyết định tiếp tục.

Cậu thử nghiệm nhiều lần nhưng kết quả có vẻ chẳng khả quan. Lần này lên lại bờ sông, cậu thả lỏng thư giãn để bình tâm.

..........10 phút sau.........

Cậu bước chân xuống dưới nước có vẻ như dễ dàng đi trên nước được, rồi đi được nửa chặng thì lại chìm xuống.

*Úi, nước sôi* - Cậu bước lên thành sông nhanh chóng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt cậu quệt đi.

_Hà hà ! Có thế chứ, một chút nữa thôi. Cậu có thể hoàn thành bài tập này. - Yako cười nhạt. Nhìn lên trời thấy mặt trời ngày càng lên cao và ngày một nóng hơn.

* Ừm ! Đã ba tiếng trôi qua rồi, chắc khoảng 11h trưa.*

Tiếp tục nhìn xuống dưới sông thấy cậu bé đã có thể bước đi dễ dàng sang bờ.

*Tốt lắm ! Cậu đã hoàn thành bài tập này, kết giới sẽ mở ra khi cậu chính thức hoàn thành bài tập*. - Yako dùng thuật Truyền Âm. Đúng lúc đó, kết giới mở ra cậu bé đi vào. Yako định hiện ra trước cậu, nhưng thấy cậu bé có vẻ không bình thường ánh mắt nhìn cô như trách móc và như muốn đấu một trận với cô.

_Đứng ! - Yako chỉ tay vào cậu, tia sáng từ ngón tay cô bắn vào người cậu bé. Cậu bé cảm thấy mình như cứng đờ như trời trồng. Yako hóa thành ngọn lửa đưa cậu vào trong nhà.

*Lát nữa, cậu bình tâm lại tôi sẽ giải cho cậu*. - Ả đưa tay lên xuống từ xa, cậu bé được nâng bổng lên rồi từ từ hạ xuống giường. Xong xuôi, ả quay người đi ra ngoài.

Yako nhìn lên trời thở dài.

*Biết làm sao được như vậy cậu mới có thể phấn đấu thôi*

_ Mình cần thay bộ đầm mới thôi. - Ả nhìn vào bộ đầm mình đang mặc.

Ả giang hai tay sang ngang rồi vòng tay lại bước sang trái chếch cùi trái lên, rồi sang phải làm tương tự. Tiếp đó, quay mấy vòng tạo thành vòng xoáy. Các tán lá từ các phía như bị hút vào trong vòng xoáy rồi phát sáng chói loà, một bộ đầm mới hiện ra. Bộ đầm màu nâu nhạt có đính nơ trên ngực. Mái tóc từ xõa ra giờ cột sam hai bên để mái. Ả cũng trả bờ sông trở lại như trước.

_ Tốt rồi ! Vào trong nhà thôi ! - Yako quay vào trong nhà.

Ả vừa bước vào, nhãn quang tự hoạt động và ả nhìn thấy một cái gì trắng mờ như một linh hồn. Đó là bản chất thực mà mắt thường không thể thấy.

_ Vậy là cậu ta đã bình tâm lại rồi ! - Yako nhẹ nhàng lại bên giường.

_ Giải ! - Fuiko ngồi dậy. Cậu nhìn vào mắt Yako.

_ Lúc nãy cô làm vậy để kích thích tinh thần tôi !

_ Phải ! Tôi buộc phải làm vậy tuy có hơi khắt khe như vậy cậu mới có thể phát huy toàn bộ khả năng thực sự. - Yako nghiêm giọng ánh mắt lạnh lùng.

_ Té ra cảm giác trời nóng nực như sa mạc và nước sôi sục lúc nãy là... - Fuiko bật ngửa người ra sau chỉ tay vào cô kinh ngạc.

_Phải ! Đó chỉ là một ảo giác do tôi tạo ra, nó xảy ra như thật và cảm giác cũng bị đánh lừa. Nhìn thì những tưởng nước đang sôi sùng sục và cảm giác rất nóng khủng khiếp nhưng không có chuyện đó. Dù nước có ấm lên cũng chỉ ấm mức độ nào đó là cùng, nhìn cậu lúc đó thật tức cười. - Yako để tay lên miệng cười khúc khích.

Cậu bé lặng nhìn cô mặt đỏ bừng.

*Vậy là mình....* - Cậu thẹn thùng hai ngón tay cái chập vào nhau.

Hai người cùng bước ra, Yako hóa thân thành con bướm vàng bay lượn đậu trên những bông hoa. Vui đùa giữa những bông hoa, cành cây một lúc rồi trở lại bình thường.

Tiếp đó, ả nắm tay cậu biến sang bên kia sông và ở đây có mấy cây lá phủ kín như cả một góc trời, một vài tia nắng nhỏ vẫn lọt qua các kẽ lá.

_Trưa rồi ! Chúng ta ăn cơm chứ ! - Yako hóa ra chiếc khăn dọn bàn ăn. Nhiều món ăn hiện ra trên chiếc khăn.

_ Ồ ! - Fuiko cảm thấy bất ngờ.

* Ồ ! Có bảy món ăn trong đó có ba món ăn ma thuật được ngụy trang bằng món ăn bình thường. Đố cậu tìm ra ba món đó.* - Yako nói bằng ý nghĩ.

*Xem nào, những món như sủi cảo, đậu, thịt, cá, hoa thiên lý, củ cải và trái cây ( món tráng miệng).* - Fuiko nhìn vào trong chiếc khăn dọn bàn ăn.

_Tôi đoán nhé: Xem nào đó là hoa thiên lý, thịt và trái cây. - Mắt Fuiko long lanh.

_ Cậu chắc chắn chứ? - Yako hỏi vặn gây ép.

_ Tôi đảm bảo ! - Fuiko khẳng định.

_ Cậu chỉ đoán đúng hai món thôi, món thịt bị loại phải là củ cải. - Yako nhận xét.

Lập tức ba món trở lại nguyên hình. Trái cây hóa lại món tăng trí nhớ và thực hiện ước mơ, hoa thiên lý thành món nhìn xa hơn thấu hiểu mọi thứ, cuối cùng củ cải là món làm nhanh nhẹn.

_ Việc ngụy trang này thú vị đấy chứ ! - Yako che miệng cười. Rồi, cả hai cùng phá lên cười vui vẻ. - Nào ! Bắt đầu ăn cơm trưa nào ! - Yako đề nghị.

_Vâng ! - Fuiko đáp.

_ Hôm nay cậu đã học được hai công năng là Truyền Âm và Đi Trên Mặt Nước, cậu làm tốt đấy! Lát nữa xuống dưới mặt đất tôi sẽ dạy cho cậu cưỡi chổi và Thăng thuật. - Yako khoan khoái.

_ Được, cảm ơn bạn ! - Fuiko đáp.

_ Chúng ta tạm nghỉ chút, khi trời về chiều chúng ta sẽ xuống mặt đất nha ! - Yako mặt tươi nhìn cậu. Vừa nói ả đưa tay lướt qua chiếc khăn dọn đồ ăn và mọi thứ biến mất. Hai người ngồi một lúc trò chuyện thêm chút nữa.

_ Cậu thấy bài tập hôm nay thế nào, thú vị đấy chứ? - Yako nhìn Fuiko.

_ Sao cô hỏi khách sáo vậy, nhờ cô mà tôi mới có thể nắm bắt tốt bài tập của mình. - Fuiko giọng biết ơn.

_ Lát nữa tôi sẽ dạy cậu cưỡi chổi và thuật bay, chịu không? - Yako đặt tay lên vai cậu nháy mắt.

_Vâng ! Tôi rất thích ! - Cậu bé tỏ ra thích thú.

_ À ! Từ lúc chơi với cậu đến giờ tôi thích cậu lắm, cậu vừa hiếu động lại dễ tiếp chuyện dễ mến. Giờ trở đi đừng xưng cô cậu hay tôi nghe nhạt quá ! - Yako nhìn cậu bé giọng nhẹ nhàng.

_ Được ! Tôi cũng thấy vậy ! - Cậu tán thành ngay không suy nghĩ.

Nói đến đây hai người nằm xuống nhìn lên trời.

_ Nhờ có bóng râm lại thoáng mát nữa chúng mình đánh một giấc đi ! - Yako đưa tay lên chỉ lên trời.

_ Ừ ! Mình đồng ý ! Gió còn thổi nhẹ nhàng nữa - Fuiko quay mặt sang nhìn đế thêm.

Hai người nhắm mắt lại ngủ ngon lành trên nền cỏ.

Cùng lúc Yako và Fuiko đến thế giới phù thủy thì ở không gian bí mật.

_ Cuộc chiến giữa cô và con nhỏ bản sao của cô có vẻ gay go nhỉ ? - Tinh Linh Hanaa nhìn vào mắt Jane quan tâm.

_Ừm ! Mình tạo ra nó từ con búp bê của mình và sao chép tất cả những gì từ mình cho nó. Nhưng chắc do vụ bất trắc ở không gian nên năng lực của mình bị ảnh hưởng. - Jane gương mặt khổ sở tay gãi đầu.

_ Ừm ! - Hanaa để tay lên miệng đăm chiêu. Cô suy nghĩ giây lát rồi nói:

_ Jane à ! Tôi nghĩ cô nên tập luyện kỹ năng của mình hơn để chuẩn bị tinh thần cho cuộc chiến cuối cùng vài ngày tới.

_Ừ ! Tôi hiểu ! Cần phải phát huy khả năng ma pháp của tôi hơn nữa. Đồng thời kết thúc chuyện căng thẳng này ! - Jane vắt tay lên nghiêm giọng hoả khí toát ra từ người cô làm cho một số thứ gần đó bốc lửa.

_ Ừm ! - Hanaa nhìn bao quát hớt hải gật gật.

_ Chà ! Nội lực của cô phát tiết ra ngoài lúc nổi giận. Nào ! Ăn uống gì đi rồi làm theo kế hoạch. - Hanaa điềm tĩnh. Cô tiện tay hóa ra luôn mấy món ăn cho cả hai người.

_ Giờ tôi tạo ra cho nhanh tiện lợi. Lát nữa cô hãy lấy cuốn sách Phù Thủy để bắt đầu nha !

_ Cảm ơn bạn nhiều ! - Jane cảm động. Cơn thịnh nộ của cô hạ nhiệt thì vòng tròn lửa luồng khí phát ra chấm dứt.

_Không có gì ! - Hanaa nhẹ nhàng.

Hai người bắt đầu ăn nhìn nhau cười, bắt tay vào bữa sáng.

15 phút sau, ăn điểm tâm xong, Hanaa làm mấy thứ trước mặt biến đi.

_Bắt tay vào việc thôi ! - Jane đứng dậy nặng giọng.

_ Bạn muốn làm ngay ư? - Hanaa trong tư thế ngồi xổm người nhìn lên ngạc nhiên hỏi.

_ Ừ ! Mình cần tham khảo chút các thủ thuật trong các cuốn sách Pháp Thuật, lát nữa tôi sẽ tập luyện luôn. - Jane gật gù hai tay chống hông.

_ Bạn muốn tìm cái cuốn phù thủy học thuật à, dù sao bạn cũng vào tầng thứ 8 giỏi đấy. Tầng này chưa có phù thủy thiếu niên nào đạt tới đâu. Mà tầng 10 là cao thủ rồi !!! - Hanaa vịn tay lên cằm mắt nhìn xuống vẫn giữ tư thế cũ.

_ Bạn quá khen ! Thôi mình chuẩn bị là vừa ! - Jane quay người bước đi, Hanaa cũng đứng hẳn dậy chú ý đến từng nước bước của Jane.

_ Ừ ! - Hanaa đáp. - Bạn đã học đến Học Thuật Phù Thủy à, bạn giỏi lắm ! - Cô nhìn Jane khâm phục. - Chỉ cần học hết cuốn học thuật này bạn có thể tiến đến trọng tâm của ma pháp thức. - Cô hóa ra cuốn học thuật màu xanh dương chính giữa cuốn có hình ngôi sao sáu cánh màu trắng.

_ Phải ! Mình hiểu ! Tuy nhiên qua vụ tai nạn đó thì mình phải củng cố thêm về năng lực bị biến động, dù mình đã chữa lành nhưng phải có thêm thời gian phục hồi hoàn toàn nên chưa chắc phát huy toàn lực được. - Jane rầu rĩ nói.

_ Chuyện đó...bạn khỏi lo. Mình sẽ cùng bạn tập luyện và sẽ hộ pháp cho bạn nếu thực sự cần. - Hanaa trầm ngâm nhìn Jane một lát nói lưu loát.

_ Thật hả bạn !?? - Jane chúi người ra trước bất ngờ gương mặt tươi hẳn lên.

_ Ừ ! - Hanaa giơ tay lên híp mắt cười. -Sau chuyện này, nếu tập luyện thành công thì năng lượng sẽ phát huy đáng kể đấy. Nhưng, bạn cũng phải lường trước các rủi ro, đặc biệt là năng lực của bạn chưa ổn định hoàn toàn. - Hanaa căn dặn với giọng đĩnh đạc.

_ Ừ ! Chúng ta bắt tay vào việc đi ! - Jane và Hanaa đập tay vào nhau.

Hanaa giơ bàn tay hướng thẳng lên trời, một mạng lưới phép thuật sắc vàng phủ toàn nền trời. Thời điểm bắt đầu cho kỹ thuật phù thủy tiến đến trọng tâm của ma pháp, trọng điểm của thần thuật. Hanaa vung cuốn sách lên cao, các trang sách hóa thành các tia sáng nhỏ bay thành vòng xoắn ốc trên cao. Cô chỉ ngón tay xoay vòng, các tia sáng từ ngón tay cô phóng thẳng lên chính giữa vòng xoắn ốc - trọng tâm của các tia sáng bao quanh.

_"Nhập Thức" - Jane để một ngón tay thẳng vào thái dương, còn một ngón tay kia chỉ lên trời. Tia sáng nhỏ từ ngón tay cô bắn lên vòng xoắn ốc màu sáng trên cao, những dòng chữ cùng các chiêu thức thể hiện hòa vào tâm trí của cô.

_ Tốt lắm ! Bạn đã đưa các dòng chữ trong cuốn sách vào trong tâm niệm, giờ tập thuật được rồi đấy ! - Tinh linh Hanaa nói xong liền hóa thành tia sáng phóng thẳng vào tâm vòng xoắn ốc, vòng xoắn ốc như sáng bừng lên chói lòa vút thẳng lên cao làm nên cầu vồng bắc qua.

Jane đứng thẳng người giơ thẳng tay phải lên cao, cô dậm chân trái một cái lập tức một luồng khí trong suốt bay lên trang phục đang mặc cũng thay đổi thành phục trang phù thủy. Nhưng trang phục này theo phong cách mới: Cô diện chiếc áo choàng màu tím có gắn nơ màu vàng trên ngực cùng bộ đầm chấm đầu gối màu sẫm, trên đầu đội chiếc mũ chóp nhọn màu tím có dải dây trắng cột quanh mũ gắn nơ màu vàng. Cô bay lên cao, các ảnh phân thân từ chính cô tách khỏi người cô hóa thành những con thiên nga bay vòng quanh.

_ "Áo Diệu Thiên Nga"! - Cô giang hai tay sang ngang, năng lượng thoát ra từ lòng bàn tay. Luồng khí xung quanh đã tạo thành một vòng xoáy màu trắng bên dưới, hai cánh tay cô hóa thành đôi cánh. Cô giang rộng đôi cánh bay vút lên tầm cao hơn, các con thiên nga từ ảnh phân thân của cô hóa thành những luồng khí cùng những cơn gió mạnh tạo nên cơn cuồng phong.*Chà ! Năng lượng của ma thuật này mạnh quá, cần phải điều chỉnh sự ổn định mới được* - Cô trở mình nhìn xuống bên dưới và mọi phía, tuy hơi lo lắng nhưng nhanh chóng định thần. Buông thả hai tay xuống nhắm mắt lại cảm nhận dòng khí di chuyển, đưa hai tay lên trước ngực nắm chặt. Dùng tâm trí điều chỉnh những dòng khí rối loạn và hỗn độn, tuy có khó khăn nhưng cô quyết không lùi bước. Các dòng khí và những cơn gió tạo nên những cơn lốc bất ngờ khó lường, nhưng cô dùng sự điềm tĩnh của mình để giải quyết vấn đề.*Quyết không né tránh, sợ hãi*.

Được một hồi sau, dần dần những cơn gió cùng các luồng khí trở nên hiền hòa hơn và dễ nắm vững sự hoạt động hơn. Rồi, cô cảm nhận thấy mọi thứ đã trở nên dịu dàng như trước và êm đềm hơn.

_ Tốt rồi ! Có vẻ như đã hoàn thành phép Áo diệu thiên nga, nhưng đây mới chỉ mới là dạo đầu chưa bước vào giai đoạn trọng tâm. Các bước kế tiếp chắc rằng còn khó khăn hơn nhiều, nên không thể không lưu tâm được. - Cô nắm chặt tay tự nhủ.*Mình sẽ tiếp tục bước kế tiếp của phép Áo diệu thiên nga, giờ chắc sẽ liên quan đến lửa và gió*- Cô thầm nghĩ.

Trên nền trời ánh nắng chói chang, nền đất trở thành cát trắng cùng làn gió nóng làm không khí trở nên gay gắt. Tứ phía là biển cát mênh mông của mùa hè, xa xa là những dãy núi đá mờ nhạt sau những hàng mây.

_ Chà ! Đây có lẽ là thử thách mới còn gọi là Hỏa Ngục, công việc là phải làm không khí trở nên dịu và nhẹ nhàng hơn. Cuốn sách phù thủy muốn thử thách mình đây, chỉ cần vượt qua sẽ qua được cơn nóng dữ dội này sẽ bước sang phần mới. - Cô bay bằng đôi cánh thiên nga nhìn lên nền trời chói chang còn nền đất thì nóng nực bốc lửa phân vân.*Chắc phải có biện pháp để giải quyết phần này, một phần của thực thuật này*. Không khí mỗi lúc một nóng lên làm cô cảm thấy thêm phần khó chịu và cảm thấy cần phải có biện pháp hóa giải.

_ "Thủy Vũ" - Cô đập cánh bay lòng vòng đưa hai tay lên cao hô lớn. Luồng sáng từ bàn tay cô phóng lên trời, các đám mây xám tụ lại tạo ra cơn mưa lớn cùng cơn gió nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề hiện tại.*Ngọn lửa không thể dùng nước, vậy thì thế này đi...* - Tia sáng vụt qua đầu cô. Cô dùng ánh mắt để rứt ra một vài sợi lông vũ trên vai rải xuống nền đất, điều đó làm cho việc bay của cô không được tự nhiên như trước nữa. Khi những sợi lông vũ vừa sa xuống hóa ra một tinh thể màu trắng xóa làm ngọn lửa tắt phụt, mọi thứ trở lại bình thường.

*Quả nhiên biết hy sinh chút lại là một giải pháp*. Những sợi lông vũ đã mọc lại trên vai cô như trước, thuật này chủ yếu dùng đến đôi cánh thiên nga.

_ Cuối cùng cũng qua được phần này ! - Trên trán cô nhỏ vài giọt mồ hôi xuống nền đất thở phào.

Thời điểm này ở một không gian khác nơi Anne đang tập luyện.

_ Con khá lắm, đã qua được các phép biến đổi hình dạng cùng kích thước lớn nhỏ. - Ông vuổt râu nhẹ nhàng tiếp tục:

_ Ừm ! Ta nhận thấy rằng con hình như phân thân thuật chưa được ổn, ta sẽ chỉ cho luôn nhé ! - Ông ân cần nói.

_ Dạ ! - Cô đáp.

_ Ta không lầm thì lần trước con từng thi triển thuật này, nhưng chỉ được một thời gian là nó biến mất, ta hiểu là khi có biến động năng lực thì có chuyện. Ta sẽ giúp cho con việc có thể giữ được nó tốt hơn dù xảy ra sự cố gì chăng nữa. - Ông khẳng khái nói.

_ Con cảm ơn ông ! - Cô đáp nhẹ nhàng.

_ Ừ ! Trong trường hợp xấu nhất dẫn đến tình trạng mất cân bằng, con hãy tập trung tinh thần điều hòa khí trong cơ thể làm cho khí được luân chuyển ổn định. Đừng xao động với bất kỳ lý do gì cả, ta tin rằng con sẽ điều khiển khí tốt nhất có thể. Khí hoạt động như một vòng tuần hoàn lúc hư lúc thực, hãy biến nó thành năng lượng cho mình. - Ông nhắm mắt dõng dạc nói. - Rồi ! Hãy thi triển thuật phân thân cho ta xem thế nào. Đảm bảo khi nào thực sự thu hồi nó mới được biến đi. - Ông chỉ tay ra trước như ra lệnh.

_ Rõ ! - Cô đáp rõ to rồi đặt hai tay vào nhau nhắm mắt lại tập trung hết tinh thần và năng lượng trong mình. Trong một thời gian ngắn, cô cảm thấy có một luồng khí đi khắp cơ thể mình. Lúc này cô mở mắt ra hô lớn:

_ Thuật Phân Thân ! - Một con người khác bước khỏi cô giống y hệt.

_ Ừm ! Được rồi ! Ta sẽ dùng thần nhãn kiểm tra xem nó thực sự ổn định không. - Hai mắt ông chuyển sang màu trắng sáng rọi vào phân thân. - Tốt đấy ! Không có vấn đề gì, con am hiểu đấy ! Con đã hoàn thành hết các khiếm khuyết rồi. - Ông vỗ tay khen. - Giờ con tiếp tục đi ! Hãy bước vào phần mới của bài học, ta sẽ giúp con tiến nhanh hơn trong tập sự mà con vẫn nắm vững kỹ thuật của bản thân. Tuy nhiên ta sẽ rất khắt khe trong việc học thuật đấy.

_ Dạ ! - Cô ân cần nhìn vào đôi mắt hiền hậu của ông, cảm thấy mến ông hơn. Cô quyết tâm hơn để có thể đạt tới mức đi xa hơn nữa.

Tại thế giới khác trên nền trời của Hội phù thủy, Yako và Fuiko đang có giấc ngủ trưa ngon lành trên một đám mây. Cô tỉnh dậy thấy cậu bé vẫn ngủ ngon lành, cô ngồi dậy gọi:

_ Dậy đi ! Chúng ta chuẩn bị tập cưỡi chổi nào !

Cậu bé mở mắt ra từ từ rồi choàng dậy gương mặt hớn hở.

_ Thật á? - Fuiko như không tin vào tai mình.

_ Ừ ! - Cô khẳng định. - Chúng ta sẽ xuống dưới nền đất tập chổi, còn mọi thứ trên đây nên dọn hết đi. - Cô nói xong rồi búng tay mọi thứ trên mây đã trở lại ban đầu. - Thời gian ở đây không giống ở thế giới con người đâu.

_ Ưm ! - Cậu ngồi dậy.

_ Chúng ta ở đây đã ở đây được gần hai tiếng rưỡi, túc bây giờ là đầu giờ chiều của ngày thứ ba của thế giới con người. - Cô thầm tính thời gian. cậu bé nhác nhìn Yako thấu hiểu. - Giờ hãy tập luyện vài thuật trước khi ra về nha. - Cô đề nghị.

_ Ừm ! - Cậu bé đáp. Hai người hóa thành luồng sáng rời khỏi đám mây trên bầu trời.

Trong chốc lát cả hai đã ở dưới mặt đất, cô chọn một vùng đất trống với thảm cỏ xanh rờn cây cối khá thưa ít người qua lại. Hai người nhìn nhau mà cười, Yako ngả bàn tay ra hóa ra hai chiếc chổi đưa cho cậu một chiếc, cười nói:

_ Giờ mình sẽ hướng dẫn cách cưỡi chổi cho bạn, đây là nét đẹp truyền thống ngàn năm của phù thủy chúng ta. Một phương tiện đi lại rất phổ biến nhất đấy. - Yako đặt tay lên ngực nhắm mắt ung dung tự hào. Cô nhìn cậu đồng thời ngồi lên cán chổi hô:

_ "Bay lên" ! - Chiếc chổi nhẹ nhàng lao vút lên cao, cô điều khiển cho chiếc chổi bay vòng quanh mấy vòng đưa một tay lên vẫy chào cậu bé rồi từ từ hạ xuống. Cậu bé nhảy cẫng lên cảm thấy sảng khoái và thích thú hơn bao giờ hết.

_ Bạn thấy thế nào? - Cô nhìn vào mắt cậu hỏi.

_ Mình nhất định sẽ làm được. - Cậu nháy mắt với Yako và ngồi lên chổi hô:

_ "Bay lên" - Cậu bay lao vút lên, cây chổi bay nghệch ngoạc lung tung, Yako chống tay lên trán lắc đầu. *Bay kiểu đó, tai nạn và nguy hiểm* - Cô búng tay, cậu đã có mặt nơi cô đang đứng.

_ Cậu bay ẩu quá, sao mà vội vàng vậy. May thay chỗ chúng ta không có ai qua lại vì là chỗ đất trống mà. Nếu cậu làm vậy nữa là không được. - Yako cau mày nhìn cậu trách móc. Nhìn cậu bé bí xị mặt, cô tiếp:

_ Tôi sẽ hướng dẫn cậu cách bay như thế nào, đầu tiên hãy bay là trên nền đất biết cách giữ thăng bằng rồi dần dần tăng độ cao. Phải tập quen dần cho đến khi thực sự thành thạo mới chuyển sang bay nhanh hơn tùy ý mình. Cậu hiểu chứ? - Cô nhắc nhở chi tiết rồi gạn hỏi.

_ Vâng ! Thưa cô ! - Thấy Yako nhìn mình chằm chằm cậu tỏ ra hơi e dè, đôi má chớm ửng hồng.

_ Tốt ! Hãy làm lại cho tôi xem đi, cậu nhớ là phải từ từ không được vội vàng và quá khích nhé ! - Cô chỉ tay lên căn dặn.

Cậu bé chú ý từng cử chỉ và lời nhắn nhủ của bạn rồi gật đầu. Cậu bé ngồi lên cán chổi, Yako đặt tay lên vai cậu bé nói:

_ Tốt lắm ! Làm lại cho tôi xem nào, nhớ phải chú ý và cẩn trọng nha !

Cậu ngoảnh đầu nhìn cô gật đầu rồi với ánh mắt thầm cảm ơn, cậu nhìn ra phía trước rồi hô lớn:

_ "Bay lên" ! - Cậu lái chổi là là trên mặt đất với tốc độ vừa phải tuy mới đầu không quen hơi lúng túng. Yako cưỡi chổi bay theo cậu nhưng cao hơn chút theo dõi cậu.

_ Bay thấp và chậm thế này lúc mới tập tuy an toàn rất tiện nhưng mình thấy thế này thì hơi chán ! - Cậu bé cảm thấy chán nản.

_ Thôi ! Cậu cố gắng thêm chút đi, rồi quen thôi. Nó giống như người ta mới tập đi xe đạp ấy mà lúc mới đầu nên từ từ. - Cô ngồi trên cán chổi đang bay giơ tay vẩy vẩy cười híp mắt.

_ Mình sẽ cố gắng, mình nhất định sẽ làm được. - Cậu niềm nở, từ phút này cậu đã điều khiển tốt hơn nhanh hơn. Chỉ sau mười phút cậu đã có thể bay cao ngang tầm với cô bạn điều khiển tay lái cũng tốt nữa.

_ Bạn làm tốt lắm, mình công nhận bạn tiếp thu tốt đấy. Chúc mừng bạn. - Yako nhìn sang đập vào vai cậu chúc mừng. Hai người cùng cưỡi chổi bay lượn thêm mấy vòng nữa.

_ Giờ chúng ta bay đi tiếp rời khỏi khu đất trống này là ra ngoài thị trấn. Mình cá rằng bạn không những gặp người cưỡi chổi mà thậm chí cưỡi thảm nữa cơ, hay nhiều người dùng nhiều cách thức di chuyển khác. - Cô lưu loát nói trong cơn gió.

_ Ừ ! Mình cũng nghĩ vậy đó. - Cậu đáp. Hai người lái chổi bay nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy phía trước là một thị trấn nhà cửa san sát. Những chiếc chổi bay và thảm bay có người lái bay đều trên những mái nhà. Trong đó, có cả thảm bay chở khách hay chở hàng hóa.

Cả hai bay đúng làn đường bay dành riêng cho người cưỡi chổi, người đi bộ đi dưới mặt đất hoặc di chuyển bằng nhiều cách khác nhau. Cậu bé chợt nhìn thấy ngôi nhà cao nhất chính giữa thị trấn được sơn màu phấn trắng, lợp ngói màu đỏ tươi. Cậu chỉ tay ra trước nói với bạn:

_ Nhìn kìa ! Kia là học viên ma thuật đấy, mình đã từng cùng mẹ và các chị từng ghé thăm. Mẹ mình bảo một ngày nào đó mình và các chị mình sẽ vào học ở đó.

_ Ồ ! Ngôi trường đó... - Yako cắn móng tay nhìn kỹ hơn.

_ Chuyện gì vậy bạn? - Cậu bé đưa đầu ra trước nhìn mặt cô tò mò hỏi.

_ À ! Không có gì ! - Cô híp mắt cười gạt đi.

Cậu nhìn thấy mấy em nhỏ hơn tuổi mình đang tập cưỡi chổi ở khu vực trống trải, có số lại tổ chức cuộc đua cưỡi chổi làm cậu thích thú muốn xuống dưới xem.

_ Mình 'hạ cánh' xuống đất nhé ! - Fuiko đề nghị.

_ Gượm đã ! Chúng ta hãy dời khỏi đường bay này để tránh ảnh hưởng mọi người qua lại, đồng thời hãy ẩn mình để xem bọn trẻ tập chổi chút xíu. Bạn đưa tay cho tôi nào ! - Yako nói. Cậu bé liền đưa tay cho cô, cả hai hòa mình vào không gian tiện theo dõi bọn trẻ tập dượt mà không để họ biết.

_ Chúng ta bắt đầu thôi ! - Giọng nói vọng lên dưới mặt đất, một cậu bé tầm 12 tuổi phất cờ hiệu lệnh. Hai người chú ý bọn trẻ tập chổi một lúc lâu, bất chợt Yako nhìn lên trời nói:

_ Muộn rồi ! Chúng ta hãy tập tiếp Thăng Thuật thôi, tôi đảm bảo cậu có thể tự bay được sau cuộc diễn tập này.

_ Ừ ! Nhưng mình muốn xem các em ý... - Fuiko chỉ rỉ rỉ tay nơi các em nhỏ tuổi hơn đang tập.

_Thôi ! Một giờ ở đây bằng một ngày ở thế giới người đấy, tập một chút đi cậu còn về nữa. Chúng ta lại khu đất trống lúc trước đi. - Yako phẩy tay gạt đi.

_ Được ! - Cậu xòe tay làm dấu với cô. Hai người hóa thành tia sáng vụt qua bầu trời quay lại vùng đất trống. Cả hai tia sáng sa xuống nền đất hóa lại thành người, Yako đứng cạnh cậu sau khi hạ xuống ngỏ lời:

_ Bạn đã chuẩn bị tinh thần chưa, chúng ta bắt đầu thôi !

_ Rồi ! - Cậu đĩnh đạm nói.

_ Tốt ! Bạn hãy thả lỏng tâm trí và thân thể thư giãn chút đi để tinh thần thoải mái, lúc đó chúng ta mới có thể vào việc được. - Cô quay người đặt tay lên vai cậu với ánh mắt long lanh.

_ Ừm ! - Cậu nghe lời cô bạn lập tức cho thân thể và tâm trí thả lỏng, hít thở thật sâu cho tâm hồn thư thái hơn. Cậu đưa tay lên tập vài động tác trước khi vào bài học. Yako nhìn cậu mà muốn tức cười.

'Bộp bộp !' - Cô vỗ tay bước tới trước nói:

_ Được rồi ! Cậu hãy bắt đầu thực hiện theo chỉ dẫn của mình nha.

Cậu bé gật đầu.

_ Bây giờ cậu hãy đứng thẳng người duỗi hai tay thẳng xuống, nhắm mắt lại tập trung tâm trí dồn mọi năng lượng vào phần thân thể của cậu, nghĩ rằng mình đang bay lên. - Yako đứng đối diện cậu bé chỉ ngón tay chỉ dẫn.

Theo lời cô nói, cậu liền thực hiện nhưng kết quả không như mong muốn. Tuy vòng tròn ma thuật có hiện ra cùng các vòng xoáy tròn lúc cậu thi triển, thân thể cậu chẳng thấy nhúc nhích gì.

_ Đừng nản ! Mới đầu chẳng có gì là theo ý mình đâu, nhưng tôi tin cậu sẽ có thể thực hiện được thôi. - Cô động viên.

_ Ừm ! Mình sẽ cố gắng hết mình. - Cậu đáp rồi đi ngay vào thực tập liền. Mấy lần đầu không có kết quả khả quan, sau nhiều lần thất bại cậu đã có thể tự thực hiện.

_ Tốt đấy ! Chỉ sau 15 phút ngắn ngủi mà cậu thực hiện tốt đấy. Tuy nhiên đó chỉ là cậu đã nhấc được mình, quan trọng là cậu có thể đi lại giữa không trung. - Cô vòng tay lại nói.

_ Ừ ! Mình thử lại lần nữa nha. - Cậu quay đầu nhìn cô tý lại tiếp tục thực hiện. Với phi hành thuật được thể hiện kỹ càng cùng tập trung cao độ, điều khiển khí trong cơ thể tạo độ cân bằng vừa phải cậu bé đã có thể thực hiện đi lại trên không một cách tốt nhất.

_ Giỏi lắm ! Bạnđã hoàn thành tốt thuật bay rồi đấy ! - Yako nhìn lên cao đập tay.

_ Cảm ơn bạn ! - Fuiko cảm động rơi nước mắt, cậu từ từ đáp xuống đất thật nhẹ nhàng. Hai người đập hai tay vào nhau rạng rỡ thích thú nhảy tưng tưng.

_ Tốt lắm ! Cậu đã được tôi truyền dạy các thuật cần thiết trong cuộc sống, nó sẽ giúp ích cho cậu trong mọi chuyện. - Cô nhìn cậu nói. - Nhưng khi ở thế giới người bình thường cậu chớ dùng tới kẻo sẽ rắc rối đấy, hội đồng phù thủy biết được điều đó chắc sẽ không vui đâu. - Cô căn dặn.

_ Ừm ! Mình biết rồi ! - Cậu cân nhắc rồi ngước nhìn lên trời than:

_ Giá như tất cả mọi người biết đến những kỹ năng thú vị này có phải tốt hơn không?

_ Mình cũng nghĩ vậy ! Cuộc sống có nhiều điều thật khó diễn tả hết nổi cậu bé ạ ! - Cô suýt xoa, lắc nhẹ cái đầu ngả hai tay ra hai bên. - Giờ chúng ta về nhà thôi nhé, lần sau mình nếu có dịp mình và bạn lại đến đây lần nữa ! Chịu không !? - Cô cúi người ra trước co hai tay lên tiếp.

_ Ừm ! - Cậu gật gật. Cô đưa tay lên cao, bàn tay hướng lên trời gương mặt nhìn lên cao:

_ "Hỡi quả cầu thủy tinh huyền nhiệm hãy đưa ta trở lại chỗ của ta ! " . - Cô niệm xong, quả cầu thủy tinh tại chỗ ở của cô trong không gian núi Tami ở thế giới người phát sáng rạng rỡ phóng thẳng lên trời cao, hai người hóa thành luồng sáng đi xuyên qua quả cầu trở lại chỗ của mình. Khi hai người trở về thế giới người thì ở đây cũng đã gần hết ba ngày, vài tiếng nữa là đến nửa đêm. Tiếng ve và gà gáy ban đêm đã vang lên đâu đây mà văng vẳng giữa nền trời tĩnh mịch.

_ Về nhà rồi ! Cậu thấy chuyến đi thú vị chứ !?? - Cô chăm chú nhìn cậu.

_ Vâng ! Đã lâu lắm mình mới được đến đó thỏa thích đến vậy ! - Cậu tỏ ra phấn khích. - Lần sau mình sẽ đi đến đó tiếp nhé bạn ! - Cậu hỏi.

_ Ừ...Ừ ! - Cô đáp không chắc chắn.*Không biết có lần sau không, vì chỉ sợ lúc đó mình sẽ thực sự biến mất mãi mãi* - Cô phân vân một tay vòng lai một tay chống cằm đăm đăm suy nghĩ.

_ Bạn sao vậy!?? - Cậu thấy gương mặt cô hơi nhợt nhạt tái nhạt.

_ À ! Không có chuyện gì đâu !!! - Cô xoa hai tay. -Thôi khuya rồi ! Bạn ngủ đi nhé, tôi còn một số chuyện cần lưu tâm. - Cô nhìn xuống sàn với đôi mắt nặng trĩu.

_ Ừ ! - Cậu bé đứng lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi đến bên chiếc giường đá của mình ngồi xuống nhìn bao quát căn phòng rồi nằm xuống chìm vào giấc ngủ.