Cô Nàng Phù Thủy

Chap 8: Cuộc Chiến Tay Đôi (phần tiếp)

✡Kỳ 2- Yako ở thế giới trong gương✡

Cơn gió cùng tiếng ve râm ran, những vì sao rung rinh làm màn đêm không còn ảm đạm và lạnh lùng. Thành phố ánh sáng đèn chiếu rõ, một vài chiếc xe băng qua đường, những chiếc đèn pha của các làn xe rọi sáng qua lại làm phố xá về đêm thêm phần nào nhộn nhịp. Cách núi Tami về hướng mặt trời mọc một đoạn đường là vòng xuyến phân đường gồm những vườn cây nở hoa rất đẹp, chính giữa vòng xuyến là tháp đồng hồ màu trắng cao dài thẳng 2,5m. Hai kim đồng hồ chĩa thẳng lên số mười hai rồi vang lên tiếng chuông báo nửa đêm.

- Reeeeeenng...... Reeeeeenng...... Reeeeeenng........

Nền trời đêm không chút gợn mây nào chỉ hiện diện những tinh tú lấp lánh lung linh, phía tây bầu trời là ánh trăng nửa vầng với quầng sáng mờ nhạt. Những cảnh vật và hình bóng được soi rõ, không gian trở nên dịu nhẹ sau một ngày dài đã qua. Trong không gian núi Tami chỉ riêng mình Yako vẫn còn thức, cô đang ngồi ở chiếc ghế đá mà cô đã tạo ra ngay góc chiếc gương thần sát chiếc giường đá mà cậu bé nằm ngủ. Trong đầu cô đang suy tư về kỷ niệm mười năm trước và cố nhớ lại khoảnh khắc từng diễn ra nhưng hơi mơ hồ. Rồi ! Như tỉnh giấc mộng, cô đứng dậy bước qua căn phòng đến bên chiếc giường đá mà cậu bé đang say sưa ngủ, cô che miệng cười thầm. Quay người đi đến bên chiếc gương thần chỉnh đốn lại đầu tóc và trang phục đang mặc thành diện phục trang phù thủy rồi ngồi xuống ghế.

_ Hatako ơi ! Hatako !

Bỗng, một tiếng nói cất lên làm cô ngỡ ngàng ngó quanh không rõ điều gì với cái tên hoàn toàn lạ mà thấy rất thân quen. Cô cố lắng nghe tiếng gọi xuất phát từ đâu thì trên mặt gương hiện ra một dáng người với trang phục phù thủy với diện mạo trông rất giống cô tuy hơi mờ nhạt. Bao quanh người ấy được bao trùm bởi ánh sáng màu trắng. Yako để tay lên miệng trông rất lạ lùng với điều mình nhìn thấy, lạ hơn là có nét giống cô sau chiếc mạng che mặt.

_ Cô...là ai !?? Mà sao lại gọi tôi là Hatako? - Yako chỉ tay vào gương lắp bắp.

_ Ô !!! Cô không nhớ ra tôi sao, đã lâu rồi không gặp? Hatako là tên cũ của cô trước kia rồi sau cô ẩn mình trong con búp bê cũ của cô bé phù thủy Jane và chìm vào giấc ngủ sâu cho đến bây giờ. - Giọng người trong tấm gương tỏ ra hơi thất vọng. Vừa nói người trong gương vừa cởi chiếc nón phù thủy ra và mạng che mặt tự biến mất lộ ra khuôn mặt. Điều làm cô ngạc nhiên người này giống cô như hai giọt nước. Cô đứng dậy đăm chiêu lại nhưng chẳng có gì, riêng người trong gương thì ló người ra khỏi tấm gương với nụ cười trên môi. Thấy Yako có vẻ rối rắm người từ trong gương nói:

_ Được rồi ! Cô không rõ cũng phải thôi, lúc đó cả hai chúng ta đều là một thể tinh thần như những con đom đóm phát sáng thôi. Cũng như cô, nhân dạng này là khi tôi gặp gỡ một phù thủy và bà ấy đã giúp tôi có được thân hình này. Xin giới thiệu tên mới của tôi là Yatoka, là yêu linh cai quản thế giới trong gương.- Người trong gương kể chuyện về mình.

_ Ra vậy ! - Yako chống hông cúi gằm xuống đất. - Vậy ra cô là đối thủ của tôi mười năm trước, khi tôi còn là một thể ý thức trong cơ thể con búp bê cô luôn tới quấy rầy, giờ lại muốn gì đây. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu !!! - Yako với vẻ hùng hồn chỉ tay vào mặt đối thủ lớn tiếng nói.

_ Ồ ! Khuôn mặt giận dữ cũng vẫn vậy, cô chẳng thay đổi gì cả. - Yatoka liếm môi cười nhạt. - Ừ ! Lúc trước tôi gặp cô, lúc đó cô chỉ là một thể tinh thần thôi. Tôi và cô đã có cuộc giao đấu bất phân, giờ cô đã có hình dạng nhất định. Tôi muốn xem xem khả năng có hơn xưa kia không ấy mà ! - Yatoka che miệng ngửa mặt lên cười ha hả.

_ Được thôi ! Xin mời ! - Yako một tay vòng ngang ngực, tay kia đưa ra ngửa bàn tay ra phía trước. Cô liền trở lại hình dáng con búp bê với mái tóc màu trắng trong trang phục đang mặc, cô tiếp: _ Tôi đã sử dụng hóa thân đó mấy hôm rồi, giờ trở lại là tôi đây, được không?

_ Cũng được ! Cô hãy vào thế giới trong gương và hai ta sẽ hội ngộ lại như trước đây, hãy đến với tôi ! - Yatoka vừa nói vừa mờ nhạt đi trước mắt Yako. Yako liền gật đầu hóa thành luồng sáng bay xuyên vào gương, chiếc gương thần lóe lên rồi vụt tắt. Khi cô bước vào tấm gương thần của mình, cô ngỡ ngàng nhìn vào thế giới trong gương hoàn toàn một màu trắng xóa. Không tin vào mắt mình, cô nghĩ thầm*Điều này có thể do Yatoka bày ra*.

_ Đã ba ngày trôi qua thật thú vị ! - Cô ngoảnh đầu nhìn ra sau một lát để lại nụ cười trên môi. Cô nhìn ra trước nhắm nghiền mắt lại suy ngẫm:*Mình phải dùng nhãn quang để tìm ra điểm chốt ở đâu mới có thể giải quyết, đây có thể là một kết giới được dàn dựng ngụy trang*. - Nghĩ là làm, cô sử dụng nhãn quang để tìm ra một dấu hiệu nhỏ. Nhìn bao quát, cô bay lên và phát hiện có một cái chấm đen mờ mờ như lỗ kim khâu mờ mờ. Cô chỉ ngón tay vào chiếc lỗ kim, một tia sáng từ ngón tay cô bắn đi xuyên thấu lỗ kim đưa mọi thứ trở lại lúc đầu.

_ Hà hà ! Khá khen cho cô đã tìm ra dấu hiệu đó, mới có thể hóa giải thế trận của ta ! - Gương mặt Yatoka khoái trá.

_ Cô vẫn như trước nhỉ, lúc nào cũng tinh nghịch vậy đấy ! - Yako nói.

_ Hì hì ! - Yatoka che miệng khúc khích.

Yatoka hứng chí nhìn Yako một lát, cô đứng giang hai chân ra vừa phải hai tay giang ngang. Một luồng khí phát ra từ thân thể cực mạnh làm tung bay trang phục và mái tóc dài của cô. Mọi thứ xung quanh đều bị cuốn bay như gặp phải cuồng phong. Yako cảm thấy một áp lực cực lớn phát ra từ đối thủ, cô dùng thuật để giữ mình đứng vững không bị áp đảo.*Chà ! Cô ta mạnh quá, chỉ mười năm không gặp mà không ngờ năng lực của cô ta đạt tới mức mình không thể tưởng nổi*.

_ Sao hả? Cô cảm thấy thế nào? - Yatoka nói. Cô nhìn rõ nét mặt của đối phương như đoán ra điều gì.

_ Ừm ! Không ngờ chỉ sau mười năm mà cô tiến bộ dữ ha ! - Yako nhíu mày nói chọc đối thủ. - Tôi nhận thấy áp lực từ cô cũng khá lớn đấy, chỉ mới khởi động thôi mà đã ghê vậy. Nên, tôi thiết nghĩ khi cô thực sự tung đòn thì chắc sẽ rất là thú vị nhỉ ! - Yako nhận định.

_ Mấy năm rồi không thi thố, ta rất muốn xem thử cô có khác gì so với trước đây không? - Yatoka đề nghị.

_ Tôi cũng cho là vậy? - Yako đáp.

_ Được ! "Ảo ảnh thức" ! - Yatoka đưa hai tay lên cao đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải hướng ra phía trước. Muôn vật xung quanh đã thay đổi hóa thành những đồi núi sừng sững bao bọc tứ phía, cây cỏ rậm rạp um tùm không nhìn thấy đường nào để ra khỏi. Cô nhìn ra trước mặt không thấy bóng dáng Yatoka đâu nữa rồi nhìn ra mọi phương hướng, tất cả mọi cảnh vật đều là thật không có gì là ảo ảnh.

_ Cô ta đã đạt đến khả năng làm cho mọi thứ đều trở nên thực tế so với cảnh thực. Nếu bị kẹt trong ảo ảnh này không hóa giải được sẽ bị kẹt lại mãi mãi.- Cô gãi cằm mắt đăm đăm, tỏ ra hơi lo lắng chắp tay sau lưng đi đi lại lại. Cô thầm nghĩ*Cần phải dùng tâm thức để đoán định, dùng trái tim để định hướng. Mình nhất định sẽ phá giải ảo giác này*. Cô nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận mọi thứ, dùng trái tim để nhận định để mở khóa cho ảo ảnh.

_ Để xem ngươi sẽ hóa giải ảo ảnh này thế nào. - Giọng Yatoka vang vọng, sau lời nói này ánh mắt cô rất phấn khích quyết tâm giải trừ ma pháp này đồng thời cũng kiểm tra lại thực lực mình. Cô đặt tay lên tim mình thầm nói với bản thân với giọng điệu tin tưởng:

_ Cuộc chiến thực sự đã thực sự bắt đầu ! - Cô đứng thẳng người hít thở thật sâu. Nhắm mắt lại tập trung hết tinh thần, liền sau đó toàn thân Yako toát ra luồng khí màu hồng vây quanh. Luồng khí phát ra rất mãnh liệt làm cho ảo ảnh bị xáo trộn.

_ Đột phá ! - Cô vung hai tay lên cao, hai lòng bàn tay như hình cái phễu hướng lên trời. Sự công phá này, tạo nên những nét chấm nhỏ của ảo ảnh đánh dấu đã hình thành những vết rạn. Kết trận ảo ảnh vỡ tan như vén màn cuộc chơi làm Yatoka vô cùng sửng sốt.

'Bốp bốp' - Tiếng vỗ tay tán thưởng từ Yatoka. - Tốt ! Cô thật không phụ sự mong đợi của tôi. Công nhận sức đột phá rất đáng kinh ngạc. Nghe điều này, Yako tỏ ra phấn khởi hơn với khả năng của mình.

_ Nhưng, cô đừng vội thỏa mãn đã đến lúc có những chiêu thuật còn thú vị hơn nhiều ! - Yatoka chống hông bước tới vài bước cười híp mắt.

_ Ý cô là sao? Cô muốn điều gì?? - Yako trố mắt lên sững sờ tỏ ra chưa hiểu.

_ À ! Không sao, tôi chỉ muốn kiểm tra thực lực của cô lâu rồi tiến bộ sao thôi. Trước đây chúng ta ngang tài ngang sức mà, nhiêu năm không gặp xem thế nào ấy mà ! - Yatoka giương hai tay lên phân trần.

_ Ồ ! Thật sao? - Yako để tay lên cằm tỏ vẻ thú vị. - Được thôi ! Chúng ta sẽ đấu một trận và tìm hiểu những nước đi mới của thuật phù thủy.

_ Ồ ! Được, nhưng nếu cô thua cô phải ở lại thế giới gương này mãi mãi, không thể ra khỏi đây nửa bước dù cô có mạnh cỡ nào. - Yatoka đắc chí.

_ Được ! - Yako nháy mắt búng tay chấp thuận.

_ Giờ thế này! Hai ta sẽ thực hiện các thủ thuật để thách thức nhau, đây cũng là cách để thể hiện khả năng ma pháp của mỗi người chúng ta đến đâu. Đồng thời cũng để nâng cao kỹ năng và sáng tạo, cải tiến hơn. - Yatoka trình bày cách thức thể hiện.

_ Tôi đồng ý ! - Yako gật gật. Thấy Yako tán đồng, Yatoka tỏ ra hưng phấn. Đưa ngón tay chỉ thiên tia sáng từ ngón tay cô phóng lên cao tạo ra một tràng pháo hoa bắt đầu. Một tia sáng đỏ của pháo hoa rơi xuống nền đất liền biến toàn vùng đất thành thảo nguyên xinh đẹp.

_ Cô khá đấy ! Sau bao nhiêu năm không gặp mà khả năng của cô đạt mức dễ sợ. - Yako chỉ tay vào đối phương hí hửng.

_ Ừa ! Mình thấy mình vẫn chưa đạt đến mức mình mong muốn, mình sẽ cố gắng để đạt kết quả tốt hơn cải thiện và phát triển hơn. - Yatoka khiêm tốn với gương mặt ửng đỏ, cô đặt tay lên ngực lấy lại tinh thần giang hai tay sang ngang một vòng xoáy xoay vòng quanh cô. Cô diện bộ đầm màu xanh nhạt chấm đầu gối, tóc xõa ra hai bên bện thành nhiều lọn tóc sam. Đưa bàn tay hướng lên trời rồi hạ xuống gạt ngang dứt khoát, cô hô:

_ "Thảo nguyên xanh" - Toàn bộ nền đất trong gương vốn được phản chiếu lại thế giới thật liền thay đổi thành thảo nguyên rộng lớn. Nền cỏ xanh rờn, cây cỏ rung rinh theo gió muôn vật tràn đầy sắc màu. Cô liền hóa ra tấm giấy da và cây bút thần, ngồi xổm xuống đặt chiếc giấy da lên nền cỏ vẽ nên hai hình chữ nhật lớn đối diện nhau cách nhau mét rưỡi. Hai hình chữ nhật đều có một ô vuông ở trọng tâm khoảng gần hai thước. Lập tức nền đất trước mắt hiện ra tương tự như hình mà cô vẽ. Hai ô vuông nằm ở hai đầu hình chữ nhật đối diện nhau cũng là nơi hai người sẽ đứng vào.

_Cô định... - Yako tỏ ra tò mò không rõ đối phương muốn làm gì.

_ Phải ! Tôi muốn hai ta đứng giữa ở hai ô vuông trong khung chữ nhật này đối diện nhau bởi hai ô vuông trong đó, tôi muốn xem thực lực về sức mạnh của chúng ta thế nào. Khi bước vào, kết giới xung quanh dòng kẻ hình chữ nhật sẽ tự động đóng lại hướng thẳng lên trời cao. - Yatoka thõng tay xuống hai mắt như dán vào đối phương đứng cạnh mình. - Tôi nói thêm là: Trong giây phút này đôi chân của cả hai sẽ không thể di chuyển được cho đến khi hoàn thành. Hai ô vuông chúng ta đứng sẽ đóng băng toàn thân lại, chúng ta sẽ giao đấu bằng tâm thức và nội lực thông qua ánh mắt. - Yatoka nói quy trình cuộc chơi, đây là một thuật được sử dụng bởi tâm thức và nhãn quang.

_ Được ! Tôi đồng ý ! - Hai người bước vào ô vuông của mình, lá chắn vô hình đóng lại theo dòng kẻ của hình chữ nhật. Yako cảm thấy mình lúc này như bị trời trồng thành cái cột thẳng đứng không thể di chuyển. Ánh mắt cả hai đối diện nhau, từ màu mắt bình thường trở thành màu đỏ rực. Đó là Huyết Nhãn, một trong các thuật nhãn.

_ Bắt đầu giao đấu bằng nhãn thuật, cuộc chiến bằng ánh mắt. - Yatoka hét lên.

_ Tôi hiểu ý cô rồi, đây là Nhãn Tâm thuật à ! Vậy thì tôi sẽ thực sự chiến một trận bằng nhãn thuật của tôi. - Cô nói xong, đôi mắt cô từ lòng đen chuyển sang màu đỏ. Bây giờ cả hai người nhìn xuyên thấu qua ánh mắt của nhau.

_ Ồ ! Cũng là ánh mắt đỏ nhưng lại là một Hàn Huyết thuật, cô có cải tiến chút nhỉ? Là thuật đóng băng vật thể bằng ánh mắt chỉ bằng ánh nhìn trong băng giá. - Yatoka nhìn qua ánh mắt Yako.

_ Còn cô là Huyết Nhãn nhỉ, tôi nhận thấy áp lực rất lớn từ đôi mắt đó. Trong tâm thức tôi nhận thấy mình đứng giữa vòng tròn lửa màu đen vây quanh. - Yako nhìn ra quanh mình là không gian đen trắng, cô thấy mình đứng giữa ngọn lửa đen bùng cháy dữ dội kèm kết trận phong tỏa. Hình bóng Yatoka đứng bên ngoài ngọn lửa đen nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, cô cảm thấy khó thoát khỏi nhãn thuật này.

_ Còn cô là Huyết Nhãn (mắt quỷ), tôi nhận thấy tôi đang ở trong thuật nhãn đó của cô bao quanh là ngọn lửa màu đen. - Yako thấy mình đang ở trong một không gian màu đen trắng, các ngọn lửa đen bùng cháy dữ dội. Các ngọn lửa này có năng lượng kết giới phong tỏa, hình bóng Yatoka đứng bên ngoài ngọn lửa đen đang nhìn chằm chằm vào cô. Yako cảm thấy cô khó thoát khỏi nhãn thuật này. *Đây là thuật nhãn chỉ có thể nhìn qua bằng ánh mắt người dùng thuật này. Cả hai đều có thể thấy cùng hoàn cảnh như nhau thông qua tâm thức hiển thị do phép thuật tạo nên mà người thứ ba không thể nhìn thấy được trừ khi cũng dùng thuật tương tự, trong khi thực tế bên ngoài hai người vẫn đứng trong ô vuông của mình*. Đúng như Yako nghĩ, ở phía bên ngoài nơi hai người đang đứng đối diện, hai cột năng lượng ở mỗi ô vuông đang bao bọc lấy hai người. Cột của Yako màu trắng xóa bởi tuyết trắng, còn Yatoka màu đỏ hướng thẳng lên trời. Một cuộc đấu nhãn thuật đang diễn ra rất căng thẳng và quyết liệt. Cuộc giao đấu từ khi hai người gặp nhau là đã được gần bốn giờ đồng hồ.

_ Một cuộc đấu bằng nhãn thuật được đã và đang đến hồi gay cấn. - Yatoka nói thú vị, cô vẫn không ngừng theo dõi từng cử chỉ của đối phương*Cô ta có vẻ rất bất an thì phải, đó là một năng lực thú vị nhất đó* - Hình bóng Yatoka trong tâm thức Yako đang vòng tay đứng trước mặt cô trước ánh lửa.

Thời gian này ở Hội pháp sư ở thế giới khác đang trong không khí trang nghiêm. Ánh dương đã lên cao, những màu sắc nhiệm màu hiện rõ trên nền trời xanh biếc, bảy sắc cầu vồng sáng rõ cùng những cơn gió thổi vừa phải. Khung cảnh thiên nhiên thật tươi đẹp, ấm áp cùng nhiều sắc màu tươi sáng. Bên trong đại sảnh đường các thành viên của hội đồng pháp sư đang họp báo ở đại sảnh đường nhằm giải quyết các vấn đề còn tồn đọng. Giáo chủ đứng trên thềm cao của đại sảnh đường với tư thế uy nghiêm và trang trọng, hội đồng cảm thấy hài lòng khi giải quyết được các vấn đề tranh chấp, xung đột. Tuy nhiên, các thế lực đen thì luôn ẩn mình trong bóng tối đây mới thực sự là vấn đề nan giải.

_ Hiện sứ giả Pháp Sư hội chúng ta đang đưa thông điệp đến cho Phù Thủy hội vẫn chưa có phản hồi gì, chúng ta muốn cùng họ lập liên kết chống lại các thế lực đen tiềm ẩn. - Ông Gata phát biểu. Các thành viên hội đồng xôn xao.

_ Ừ ! Tuy thế lực hắc ám đã lùi xa được hơn trăm năm, nhưng thật khó đoán định được ngày chúng trở dậy bởi Meneta - chúa tể hắc ám đại đế và một số thế lực ma đạo. Việc ngăn chặn những nguy cơ này là rất cần thiết. Chúng ta cần chờ sứ thần trở về rồi đưa ra chủ trương phù hợp. - Giáo chủ đệ lục nhận định.

Lúc này tại hội đường phù thủy đang diễn ra cuộc họp thường niên nhưng khác với mọi khi. Chủ đề liên quan đến những thông điệp từ Hội Pháp Sư gửi đến, và một số xứ sở muốn nhờ hỗ trợ giải quyết một số thế lực đen. Hội đồng phù thủy đã yên tâm trong việc phép thuật đột biến do phe phù thủy đen gây ra nhằm phá hoại đã được đẩy lùi. Cuộc họp hiện tại đang rất khẩn trương và hơi căng nên sẽ có họp bàn kỹ lưỡng. Thư ký hội đồng phù thủy là Arita đang đứng dậy ở bàn của mình là cái bàn đầu tiên đọc diễn văn về thông điệp của Hội Pháp Sư.

_ Kính thưa giáo chủ và toàn thể hội đồng, hội pháp sư muốn lập liên kết để đánh đuổi các thế lực đen tiềm ẩn để thế giới trong sạch vững mạnh hơn. Tuy khó nắm bắt, gặp nhiều khó khăn nhưng chúng ta quyết không lùi bước. - Anh thư ký nhận định. Các thành viên hội đồng tấm tắc đồng tình với ý kiến trên. Anh tiếp:

_ Điều quan trọng hơn là bọn phù thủy đen không ngừng bày đủ trò gây rắc rối ngấm ngầm làm mọi thứ bị đảo lộn, việc xích mích này đã kéo dài cả ngàn năm. Tôi mong rằng cần phải sớm đưa điều này vào hồi kết.

_ Ừm ! - Giáo chủ gật đầu ưng ý.

Bất giác có bàn tay giơ lên ở bàn thứ hai, giáo chủ đưa tay ra cho mời đứng dậy phát biểu ý kiến.

_ Mời ngài Raman. - Giáo chủ trịnh trọng.

_ Thưa ngài đệ tứ và Hội đồng ! Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của anh Arita, chúng ta cần quán thật triệt để, để mọi người không phải lo ngại về an toàn mất đảm bảo và bất an. - Ông Raman nhấn mạnh. Giọng điệu hùng hồn với bàn tay đưa lên nắm chặt tỏ ý quyết tâm, làm không khí toàn hội đường phấn chấn hơn. Cả hội đường vỗ tay vang động làm không khí rộn ràng và nhộn nhịp hơn.

_ Tốt lắm ! Ngài Nghị trưởng Hiệp hội ma thuật quốc tế mong rằng mọi vấn đề mâu thuẫn được giải quyết. - Giáo chủ nói.

Cùng thời điểm hai hội đang quan tâm đến các vấn đề nóng thì ở thánh địa, tháp Ngôi sao đen của phù thủy đen. Người mặc đồ đen hiện ra trong ánh lửa màu đen trước bàn làm việc của đại thủ lĩnh.

_ Diện kiến đại nhân. - Người mặc đồ đen đặt tay lên ngực cúi người cung kính.

_ Sao rồi? - Đại thủ lĩnh đang nhìn ra bên ngoài tháp, hai tay chắp sau lưng quay mặt lại.

_ Dạ ! Không ổn ạ ! Vụ đột biến bọn phù thủy trắng đã đẩy lùi hết rồi ạ ! - Người mặc đồ đen cúi gằm mặt xuống.

_ Ta biết ! Không trách các ngươi được, có lẽ cần có một loại ma dược nào đó để có thể cho chúng một trận. - Đại thủ lĩnh nhìn xuống. - Thôi ! Ngươi tạm lui đi, để ta tính.

_ Rõ ! - Người mặc đồ đen đáp rồi hóa thành ngọn lửa màu đen biến mất. Đại thủ lĩnh ngồi xuống ghế suy ngẫm lại trước khi thực hiện công việc mới.

***********

Ở không gian bí mật là nơi tinh linh Hanaa và Jane đang song tập luyện. Hai người thi triển toàn bộ khả năng để đạt được điều mà cả hai mong muốn.

_ Chúng ta tạm dừng tại đây thôi ! Đã luyện qua đêm rồi còn gì. - Tia sáng nhỏ từ trên cao từ từ hạ xuống đất hóa lại thành Hanaa.

_ Ừ ! Gần 4h sáng rồi còn gì, công nhận phép Áo Diệu Thiên Nga luyện cực thật. Dù sao cũng còn một chút nữa là hoàn thành rồi. - Jane hạ cánh xuống đất, đôi cánh trên mình cô tan biến.

_ Kỹ năng này cần một nguồn năng lượng rất lớn mới tập được kỹ thuật này, nếu yếu sẽ gây ra các tác dụng tiêu cực khó tránh. - Hanaa nhìn Jane quan tâm. - Bạn chỉ cần qua ngày hôm nay là có thể hoàn thành bài tập này rồi.

_ Ừ ! - Jane gật gật.

Sau thời gian tập luyện cả ngày thâu đêm, cô cảm thấy oải cả người. Cảnh sắc trong gương tuy thay đổi so với thế giới thật là thảm cỏ xanh rờn bao phủ mặt đất, ngôi nhà của cô hiện diện trên nền cỏ xanh. Cô ngồi xuống nền đất cỏ trước nhà thả mình nhìn lên bầu trời lấp lánh những ngôi sao mờ nhạt giữa những áng mây trôi nhè nhẹ. Riêng đối với Hanaa thì vẫn đứng nhìn quanh bao quát, chợt nhớ ra:

_ À ! Mà đã ba ngày trôi qua rồi mà sao con nhỏ Yako đó không chút động tĩnh gì nhỉ.

_ Ừ ! Mình cũng thấy vậy? Mà mình nghĩ cô ấy đang tập dượt để cho một trận đấu thực sự với mình - Jane đáp chỉ tay vào mình.

_ Để mình thử xem, cô ta đang làm gì. - Hanaa cảm thấy rất nóng lòng, cảm thấy bê bối bực bội.

_ Mình đoán cô ấy đang ở một nơi bí mật nào đó... - Jane đang ngồi thả mình trên nền đất cỏ liền ngồi thẳng mình đặt tay lên miệng ngó nghiêng đôi mắt thao láo.

_ Hừm...!!! Mình có một bí thuật có thể biết được, dù không biết vị trí thật sự nhưng cũng tìm ra. - Hanaa co tay lại nắm chặt với ánh mắt sắc bén nhìn ra trước, thêm vài bước chân. Jane dõi theo Hanaa trước mắt mình không chớp mắt.

- Hanaa bước tới trước vừa nói vừa đưa hai tay ra, hai bàn tay khum lại úp vào nhau hướng ra phía trước đó tạo thành hình ấn thuật, cô hô:

_ "Thuật Ảo pháp" - Lập tức một màn hình ảnh hiện ra trước mắt hai người. Một khuôn hình ê líp nằm dọc tầm vừa phải hiện ra trước mắt hai người.

_ Đó là... - Jane vẫn đang ngồi bất giác đứng dậy co tay lại để nhìn cho kỹ hơn.

_ Ừ ! Hiện giờ cô ấy đang ở trong gương, theo tôi biết cô ấy đã gặp lại đối thủ cũ. Hình như hai người đó đang chiến đấu bằng nhãn thuật thì phải, mình nghĩ đang lúc cao trào. Chúng ta không thể nhìn thấy được cuộc chiến thật sự giữa họ, nhưng có thể cảm nhận được. Cuộc chiến đó chỉ hiển thị trong tâm thức do thuật nhãn này hiển thị mà thôi. Cô thấy đấy, hai cột năng lượng bao trùm họ thẳng lên trời đó. - Hanaa đưa bàn tay ra trước hướng vào khung hình điều chỉnh độ lớn, đặc biệt chú ý đến ánh mắt màu đỏ. Jane nhìn cho kỹ hơn nắm tay đặt dưới cằm gật gù:

_ Bạn nói đúng ! - Jane đồng tình. Cô tiếp tục:

_ Mình từng đọc qua trong các cuốn sách ma pháp, loại thuật này mắt thường mà nhìn vào ánh mắt màu đỏ đó rất nguy hiểm, ngoại trừ cùng loại với ánh mắt đó mới có thể nhìn vào nhau được thông qua ảo ảnh trong tâm thức. Chị mình cũng đã từng bị đóng băng bởi đôi mắt đó. - Jane tỏ ra am hiểu.

_ Phải ! Bạn nói phải, tuy nhiên nó cũng rất có ích trong các điều khác nên nó vẫn được phép sử dụng. - Hanaa đáp. - Theo tôi biết, cái người trong gương đó với Yako cũng từng là một thể tinh thần. Cô ấy được hội đồng phù thủy đón nhận và được giáo chủ ban là phù thủy yêu linh, cai quản thế giới gương thuật. - Tinh linh Hanaa nhớ rõ. Hình ảnh trước mặt cũng biến đi ngay sau đó.

_ Ồ ! - Jane ngạc nhiên.

_ Nào ! Giờ chúng ta sẽ thực hiện tiếp phần cuối phép áo diệu thiên nga nha. - Hanaa giơ ngón tay ra nháy mắt rồi hóa thành tia sáng vụt bay lên cao.

_ Được ! Bắt đầu đi ! Nghỉ ngơi vậy đủ rồi ! - Cô rắn rỏi. Đôi cánh liền hiện ra trên lưng Jane, cô bay lên cao. - *Tiếp theo là lôi - thủy vũ: Đây sẽ là bài học cuối cùng của phép áo diệu thiên nga: Đầu tiên trời sẽ nổi sấm sét, tiếp sau là mưa lớn kèm theo sóng thần... Mình nhất định phải hoàn thành bài tập quan trọng này*. - Jane thầm nghĩ mạnh mẽ vô cùng quyết tâm với bài tập cuối cùng. Cô vừa dứt lời thì cơn gió đã thổi tới, trên nền trời mây đen kéo tới rồi ngày càng dày đặc hơn gió cũng mạnh hơn. Sấm sét nổi dậy, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống nền đất và ngày càng dày hạt.

*Cuốn sách phù thủy đã bắt đầu bài tập cuối cùng rồi, coi bộ thử thách cuối cùng này rất khó và có phần nguy hiểm*. - Jane sải cánh bay lượn giữa nền trời thăm thẳm vần vũ.

Bất ngờ, một cơn lốc thổi cô ra một đoạn, cô liền chững lại*Chà ! Gió đã thổi mạnh lên rồi, sấm chớp cũng dữ nữa. Bình thường mình không bị gió thổi giạt vậy, cần một thủ thuật để giữ thăng bằng trong cơn bão*

_ "Định Hình thuật" - Cô hô lớn. Sau khi cô dùng thuật thì cơn lốc không thể ảnh hưởng tới cô nữa. Cô tiếp tục đập cánh bay giữa trời giông tố và tìm cách phá giải bài tập cuối cùng này.

_ Ừm ! Vừa có sét, gió và mưa đúng là hơi khó. Nhưng với phong thuật đủ mạnh sẽ tạo ra một cơn gió khác triệt tiêu được. Tuy nhiên, cách làm này rất hiệu quả nhưng thiệt hại khá lớn mà cũng rất mạo hiểm. Cần có biện pháp hài hòa hơn mà đỡ gây nhiều vấn đề, đây quả thực là một bài toán phức tạp. - Jane cần mẫn tính toán. Chỉ sau mấy phút đắn đo suy nghĩ cô liền tìm ra giải pháp cho mình. Không cần hạ cánh xuống đất, thân thể vẫn lơ lửng bay trên không đôi cánh trắng vỗ cánh để giữ thăng bằng. Thả lỏng mình đưa hai tay hướng chéo lên rồi gập người xuống ba cái, thẳng mình giang hai tay giang ngang co hai tay lại đặt trước ngực thành hình tam giác. Các đầu ngón tay đụng đầu nhau lòng bàn tay để hở hai ngón trỏ đặt chồng lên nhau, ánh sáng hình cầu màu trắng mờ nhạt hiện ra bao bọc lấy đôi bàn tay. Xung quanh cô hiện ra những tinh tú đầy hào quang sáng tỏ, ngôi sao ngũ hành hiện ra rõ nét dưới nền đất sáng rực.

_ "Ngũ hành trận !" - Cô hô lên, chính tâm ngôi sao phóng lên trời, các tinh tú sáng lên lạ thường những vầng tinh vân chuyển dời cục diện đã được phân định hoàn toàn. Bão tố và mọi can qua thoáng chốc bị đẩy lùi, trả lại nền trời trong xanh sáng rõ như ban đầu. Khi phép đã hoàn tất, cô hạ cánh xuống nền cỏ xanh, đôi cánh biến mất. Các tờ giấy vụn bay giữa không trung bay vòng vòng như cơn gió thoảng trở lại là cuốn sách như trước. Tia sáng hạ mình xuống đất hóa lại thành người, đó là tinh linh Hanaa.

_ Cô thể hiện rất tốt đấy Jane ạ, trong trường hợp trời giông tố kèm sấm chớp sóng thần cùng nhiều yếu tố khác đi kèm. Cô đã biết kết hợp các yếu tố tự nhiên tạo nên Ngũ Hành thuật đó là thủy, hỏa, thổ, phong và lôi kiến tạo nên ngôi sao ngũ hành hóa giải. Vậy là cô đã hoàn thành xong thử thách do cuốn sách phù thủy đưa ra, giờ cô đã có thể đón nhận được khả năng mới thật sự. - Tinh linh Hanaa vỗ tay khen.

_ Thật hả, Hanaa? - Jane ngạc nhiên lòng phấn khởi.

_ Ừ ! - Tinh Linh Hanaa đáp. - Bạn giỏi thật, bạn biết dùng chiêu thuật đó để giải trừ vấn đề thật thông minh đấy, trong thời gian ngắn như vậy mà bạn có thể tìm được cách hóa giải, mà sao bạn biết sử dụng kỹ thuật này, lại còn làm tốt như vậy? - Cô tò mò như nhìn thật kỹ Jane.

_ À không ! Mình chỉ cố gắng học hỏi và đọc thêm nhiều sách rồi tự tìm cách giải ra, chứ mình đâu giỏi vậy ! - Jane đưa tay ra trước xua đi lộ ra gương mặt ửng đỏ.

_ Thôi ! Bạn đừng "chế" nữa ! - Hanaa đưa tay ra ấn nhẹ vào trán bạn cười. Cả hai người cười vang.

* * * *

Tại không gian núi Tami thế giới người, trời vừa chớm hửng sáng tinh sương, xe cộ vẫn tuần tự chạy băng băng trên đường. Trong không gian núi Tami, cậu bé Fuiko bất chợt tỉnh giấc. Cậu nhận thấy chỉ có mình cậu lạc lõng trong phòng mà không hiểu cô bạn mình đã đi đâu.

_ Yako ! Yako ơi ! Bạn ở đâu vậy? - Cậu để hai tay che miệng gọi cô bạn nhưng không có tiếng đáp. Cậu liền nhớ ra thuật truyền âm mà cô bạn đã dạy mình khi hai người đang ở thế giới phù thủy.

*Yako ! Yako ơi ! Bạn ở đâu vậy?* - Cậu để hai ngón tay lên thái dương dùng ý nghĩ để liên lạc. Quả nhiên, tuy đối phương chưa đáp trả nhưng cậu đã cảm nhận được điều mình muốn tìm.

*Mình đã biết bạn ở đâu rồi, Yako à !* - Cậu đứng nghiêm mình đặt tay lên tim tập trung tâm trí vào tâm niệm, mọi hình ảnh đã hiển hiện từ lúc có tiếng nói kỳ lạ đến lúc cô bước vào gương. Biết vậy, cậu quay lại chiếc giường đá của cậu lấy ra cuốn sách phù thủy để tiếp tục học thuật. Trong gương hiện tại Yako và Yatoka đang đấu nhau bằng nhãn thuật. Khí của hai người phát ra bên ngoài rất mạnh, vòng tròn ma pháp từ màu vàng chuyển sang màu đỏ rực. Cơn bão vòng quanh vòng tròn phát ra rất lớn luồng khí màu đỏ. Khi cô định bước ra khỏi vòng lửa, lửa bùng lên như muốn đẩy cô vào.

_ Đây là Hắc hoả đấy, ngọn lửa địa ngục này cô thấy sao? Cô rất giống bị giam lỏng trong đó vậy. - Yatoka tay phải chống hông tay kia để lên miệng cười khúc khích.

_ Ồ ! Tôi nghĩ tôi sẽ phá vỡ ảo giác này, công nhận nhãn thuật của cô lợi hại thật. - Yako trầm tĩnh rồi chỉ tay thẳng thừng nói: - Tôi sẽ làm đòn phản công hóa giải công pháp của cô.

_ Được ! Xin mời, tôi rất nóng lòng muốn biết đấy. Ha ha ha ! - Yatoka ngả mặt lên trời che miệng cười ngất.

Liếc nhìn qua đối thủ như muốn nói đừng đắc ý, Jane hít một hơi thật sâu cô liền thay đổi tư thế đứng thẳng người tập trung toàn bộ tâm niệm. Hô lớn:

_"Thủy Nhãn tâm thuật"- Một cơn xoáy nước vùng lên tạo ra cơn xoáy thật lớn lên không trung đổ ập xuống phá vỡ trận đòn lửa bật tung cả ảo ảnh đưa hai người trở lại hiện thực.

_ Rất tốt ! Cô đã phá giải được ảo ảnh nhãn thuật của ta, chiến thuật nhãn đến đây chấm dứt. - Yatoka khen. Ánh mắt cả hai cô trở lại bình thường.

_ Cảm ơn cô, đây là cuộc chiến khá thú vị đấy. - Yako đáp.

_ Được rồi ! Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến kế tiếp. - Yatoka đưa bàn tay hướng lên trời, ánh sáng màu đỏ từ bàn tay cô phóng lên cao rồi bao trùm cả bầu trời đỏ rực. Yako không hiểu đối thủ đang có ý định gì nên tỏ ra vô cùng sửng sốt ngước mắt lên. Yatoka nhìn Yako nói:

_ "Kết Trận Ma Đồ !" - Cô sẽ cảm thấy có điều gì khác thường diễn ra.

Yako liền cảm thấy toàn thân khó chịu hơi choáng chút, mọi thứ xung quanh như đang lượn lờ đùa nghịch. Khi sắp ngã xuống, cô liền lấy lại tinh thần để sẵn sàng cho trận đấu mới.

_ Thật thú vị ! Kết trận này dễ tạo nên bất an cho đối thủ, xem ra cô khá đó. Nếu là người bình thường thì chắc có một giấc ngủ ngon rồi, tôi thấy rất vui khi được làm đối thủ của cô. Giờ tôi mới thực sự ra đòn đây, cô hãy chú ý nhé ! - Yatoka để tay trước ngực, cau mày nói. Cô vung hai tay ra trước hô:

_ "Lôi Thủy !" - Nước kèm theo dòng điện từ hai bàn tay cô phóng ra trước với lực rất mạnh. Tiếng lách tách bởi điện từ phát ra kèm theo dòng nước phóng tới.

_ "Vách ngăn ma pháp" - Yako đưa bàn tay ra trước, một vách ngăn vô hình bao phủ nơi cô đứng tạo nên sự ngăn trở đối với lực từ - Hãy xem ! "Bão cát sa mạc" . - Cơn bão cát ở đâu hiện ra thổi tới theo hướng chỉ của cô tấn công đối thủ.

_ Nhằm nhò gì ! "Tường chắn đàn hồi !" - Cơn bão cát sau khi đụng vào bức tường lập tức phản hồi lại với lực gấp ba. - Kiểu này, tôi nghĩ phải có chiến thuật hay hơn. Đánh kiểu này chán quá... - Yatoka phàn nàn khi thấy chẳng có gì mới mẻ. Yako chăm chú vào nét mặt đối thủ, cô cũng đồng tình.

_ Tôi sẽ thay đổi trang phục của mình để cho cuộc đấu tiếp tục. - Dứt lời, cô đưa thẳng tay phải lên cao, dưới chân cô nổi lên làn gió kèm theo nước quấn vòng quanh người từ chân đến đỉnh ngón tay giơ lên. Mái tóc thả tự nhiên, trang phục màu xanh biển có đính năm cái cúc áo màu hồng phấn, với bộ đầm chấm đầu gối.

_ Chà ! Cách thay đổi trang phục của cô cũng được đó, giờ đến lượt tôi. - Cô dậm nhẹ chân trái ngọn lửa bùng lên vây lấy cô, trang phục đã được thay đổi là áo sơ mi trắng, bộ đầm màu đen chấm đầu gối.

_ Màn thay đổi trang phục đã xong, giờ tiếp tục được chứ? - Yatoka đưa tay ra trước như mời đối thủ cười nhạt.

_ Được thôi ! - Yako nói.

Sau khi Yako dứt lời, Yatoka đặt chéo hai tay hướng lên trời rồi hạ xuống. Vòng tròn màu hồng nằm giữa hai tay đặt chéo, chính giữa hình dạng như một con chim bồ câu trắng:

_ "Cuồng phong liệt thuật" - Dòng khí toát ra từ thân thể Yatoka làm trang phục tung bay phấp phới, nguồn năng lượng từ đôi tay đặt chéo của cô phóng lên cao. Các làn gió nổi dậy làm mọi vật xung quanh đung đưa, rồi gió các nơi khác trỗi dậy tạo thành cơn cuồng phong cực mạnh. Yako cảm thấy thân thể mình suýt bị cuốn bay. Cô vội dùng thuật định hình để giữ vững vị trí.*Cô ta mạnh thật, khí pháp thật mãnh liệt*.

_ Mình cần phải hóa giải cơn bão này, nhưng phải đủ mạnh để chế ngự nó. - Yako trầm tĩnh. Mái tóc dài của cô cứ đập vào mặt cô liên tục do ảnh hưởng của gió thổi ngược.

_ Cô thấy thế nào, thú vị đấy chứ? - Yatoka giang hai tay ra hai bên cười lớn.

_"Thành đất ba lớp" - Cô vung hai tay lên đầu, mặt đất bên dưới đất bay lên hợp lại tạo thành bức tường bằng đất với độ dày ba lớp kiên cố. Cơn bão vừa đụng vào bức tường liền bị đẩy ra làm đối thủ rất ngạc nhiên. Yatoka hai chân đứng chéo nhau, tay trái để hờ lên môi với đôi mắt lộ ra kinh ngạc. Cô vẫn chưa nghĩ rằng tình huống này lại xảy ra ngay trước mắt.

*Mình sẽ ra đòn kết thúc cho trận cuồng phong này trước khi nó chuyển hoá thành vòi rồng thì rắc rối to*. - Yako đoán định. Liền sau đó, cô hoá thành các tia sáng bay vù lên không trung cao vút như đàn ong vỡ tổ. Các tia sáng điều khiển cho mặt đất tạo ra một kết trận bằng đất dồn ép cơn bão. Trận đồ phát ra lực đàn hồi ép cơn bão vào giữa, cả hai đều tan biến nền đất trở lại như cũ. Không gian trở lại bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Các tia sáng từ trên cao sa xuống rồi ghép lại thành hình Yako. Cô vươn mình một cái hít thở sâu như để xả đi tất cả mọi thứ.

_Cô xử lý tốt lắm, nhưng chưa phải là đòn đánh thực sự giữa chúng ta ! - Yatoka để tay lên miệng cười khẩy.

_ Thật hả !?? Tôi đang rất hưng phấn đây !? - Yako lấy lại tinh thần, cô thủ thế cho cuộc chiến mới.

_ Xem ra cô đã sẵn sàng rồi đấy nhỉ, vậy tôi không khách sáo nữa ! - Yatoka đôi môi như chớm nở. - Giờ tôi sẽ thực hiện thuật pháp của tôi, cô mở to mắt ra mà xem ! - Yatoka ngửa đầu lên vừa phải thét lớn đồng thời đưa bàn tay phải hướng thẳng lên trời hô lớn:

_"Thuỷ Phong Băng Ấn".

Các đám mây xám từ các nơi trên bầu trời hội tụ và ngày càng dày. Cơn gió từ tứ phía thổi đến đem theo cả khí lạnh kèm theo cơn mưa dông lớn, phút chốc không khí trở nên lạnh giá. Cơn mưa giông đã bị khí lạnh làm thành cơn mưa tuyết, cơn mưa và gió lớn dần đã trở thành bão tuyết. Tiếp đó, cô đưa bàn tay ra trước ngả ra: Một linh cầu bé nhỏ phát sáng tựa hòn bi ve bay lên cao. Linh cầu làm cho mọi vật xung quanh lạnh toàn diện đóng băng tất cả không sót thứ gì.

_ Cô định dùng toàn bộ năng lực thực sự sao, chiêu giải phóng tinh cầu này hơi mạo hiểm. - Yako trố mắt nhìn rồi như muốn can ngăn tay phải sang ngang lòng bàn tay hướng ra trước.

_ Ừ ! Tôi muốn thử sức xem giữa cô và tôi thực lực thế nào thôi ! Với lại đây là chiêu thức do tôi tự chế đấy ! - Yatoka co hai tay lại nắm chặt hứng chí.

_ Thôi được ! Tùy ý cô, tôi sẽ đáp lễ một cách 'xứng đáng' - Yako trầm tĩnh nhìn đối thủ với đôi mắt như cay cay.

_ Ừ ! Được ! Tôi bắt đầu đây ! - Yatoka nói. Cô giơ thẳng hai bàn tay lên cao, khí phát ra mãnh liệt. Trời nổi cơn sấm chớp, tia sét lóe sáng cả một góc trời:

_ "Tụ khí ! Ma phong bão tuyết" ! - Yatoka co hai tay lại đứng tấn rồi đảo chiều hai tay hai bên ba vòng làm cho cơn bão mưa gió băng tuyết kèm theo từ lực tụ hội vào cô, cô co tay lại lần nữa chưởng lực ra phía trước hết sức.

*Đây là đòn ma pháp mạnh sức công phá lớn. Mình cần phải dùng năng lực tuyệt chiêu của mình thôi, dù không muốn*. - Yako đắn đo suy nghĩ giây lát khi đối phương đang thực hiện chiêu thức. Khi đối phương thủ pháp gần xong thì toàn thân cô sáng bừng lên luồng sáng mờ nhạt bao bọc lấy thân hình cô. Cô đưa hai tay lên cao lưng hai bàn tay tựa vào nhau, bàn tay hai bên nắm hờ ngang bằng ngón trỏ đụng vào đầu ngón cái. Dang hai tay ra đặt chéo nhau khoanh trước ngực, co hai tay lại đứng tấn rồi chưởng lực ra trước:

_ "Thành pháp chi thổ, chi thuật tụ pháp" ! - Mặt đất rung chuyển, những hạt đất cát bay lên vây lấy cô đượm vào luồng sáng bao quanh cô. Lúc này, những dải đất cát tạo thành hình xoắn ốc lớn bao phủ cả không trung xuống mặt đất. Vòng xoắn ốc tạo lực hấp dẫn làm mọi thứ bị hút vào thật chặt, khí pháp hai bên đụng vào nhau rồi tiêu biến đi mất. Không để lại chút vết tích gì, không gian lại trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu. Yatoka ngả bàn tay ra, linh cầu màu trắng trở lại bàn tay cô rồi biến đi, cô tiếp:

_ Ừm ! Màn đấu pháp này thật danh bất hư truyền, tôi hoàn toàn khâm phục cô luôn. - Yatoka nhìn đối thủ một cái nhận định.

_ Không có mà ! Tôi chỉ làm hết sức mình thôi mà ! - Yako nhắm mắt xua tay.

_ Nào! Bạn đừng khiêm tốn nữa ! - Yatoka nháy mắt. - À ! Qua cuộc đấu này, mình quyết định hai ta sẽ là bạn không còn đối đầu nhau nữa nhé ! - Yatoka đề nghị.

_ Được ! Mình chấp nhận ! - Yako tán đồng, hai người bắt tay nhau làm hòa.

_ Bạn kìa ! Toàn thân bạn hơi xây xát kìa ! - Yako chỉ tay vào Yatoka với bộ đầm rách tươm.

_ Chỉ xây xát nhẹ thôi mà ! - Cô cười, cô đưa hai tay lên các tia sáng vây lấy cô mọi thứ trở lại như lúc đầu.

_ Haiz! Khả năng điều trị của bạn thú vị ghê, chỉ nháy mắt mà trang phục lẫn các vết xước đã biến đi. Thật đáng kinh ngạc. - Yako trầm trồ.

_ Bạn cũng vậy chứ sao? - Yatoka đáp trả.

Yako gật đầu, đập hai bàn tay vào nhau một luồng khí màu trắng tỏa ra, mọi thứ cũng bình ổn.

_ Bây giờ, chúng ta bắt tay nhau dạo chơi chút và khám phá các thuật phù thủy mới. - Yatoka đề nghị. Yako tán đồng, hai người bắt tay nhau cùng bước đi.

Trời đã sáng rõ, mặt trời đã lên cao khi hai người còn đang thủ pháp trận chiến cuối cùng. Yatoka đã trả lại thế giới gương như lúc ban đầu như trước khi hai người gặp nhau. Và thế giới trong gương đã trở lại là chính nó, hiển thị lại phản chiếu của thế giới thật. Giờ cả hai đang ở trên ngọn núi Tami nhưng lại là hình ảnh phản chiếu lại trong gương.

Ở không gian khác, ông Nitama đang giám sát Anne thể hiện thuật thế nào. Ông vuốt ve bộ râu ngắn cũn của ông điệu đà xét xem cô điểm thuật và thực thuật có tốt, hiệu quả không. Khi Anne thi triển thuật di chuyển ông liền hóa thành cơn gió để coi rõ tiến trình ra sao. Khi Anne hiện ra ở một thảo nguyên cách chỗ cô thực hiện di chuyển mấy cây số.

_ Con làm rất tốt ! Con điểm thuật rất tốt trí nhớ giỏi đấy, khi thực hiện thuật không có gì thiếu sót. Chỉ gặp một chút khiếm khuyết nhỏ thôi, đặc biệt thuật di chuyển tuy rất nhanh nhưng tốn khá nhiều năng lượng. - Cơn gió hóa lại thành ông Nitama nhận xét.

_ Dạ ! - Anne đáp. Hai tay cô thõng xuống nắm chặt.

_ Ta sẽ giúp con ! - Ông chỉ tay nói tiếp. Ông nắm lấy tay cô dùng cảm ứng thuật để cô có thể nắm bắt từng chi tiết cử chỉ của mình. Cách di chuyển dù xa hay gần không tốn nhiều năng lượng mà còn rất nhạy bén nữa.

_ Con thấy thế nào? - Ông nhìn cô nhẹ nhàng hỏi.

_ Dạ ! Con đã nắm được rồi ạ ! - Cô vừa đáp xong đã hóa thành tia sáng vụt đi như sao băng bằng tốc độ chiếc máy bay phản lực rồi tăng dần lên.

_ Tốt ! Con có tiến bộ đấy ! - Ông vuốt râu mắt híp lại. - Với các thuật khác, con hãy dung hòa ý thức và năng lực tinh thần con sẽ loại bỏ được khiếm khuyết hoàn toàn. - Ông tiếp.

_ Dạ ! Con đã rõ ! - Cô đáp.

_ Con hãy thực hành lại lần cuối các kỹ năng trước khi ta bắt đầu bài mới. - Ông đưa tay ra ngỏ lời.

_ Vâng ! - Cô thực hiện lại các thuật của mình từ khi cô bước vào làm phù thủy đến giờ. Mọi cử chỉ của cô đều được ông Nitama chú ý sâu sát nhất. Cô dần quen thuộc các lĩnh vực và kinh nghiệm, thực hiện ngày một nhạy bén hơn trước.

Bốp ! Bốp !!! - Tiếng vỗ tay tán thưởng của ông Nitama vang lên.

_ Giỏi ! Con đã vượt qua khảo sát của ta. - Ông cười. - Truớc khi thực sự vào bài mới, ta muốn kiểm tra qua nhãn thuật của con luôn để con có thể sử dụng nó hoàn thiện như em gái con. Theo ta biết, nhãn thuật của con dù con vẫn sử dụng được nhưng rất hạn chế, thế nên ta muốn nới rộng giới hạn đó cho con. - Ông ôn tồn nói.

_ Dạ ! Thưa ông ! Khả năng phù thủy của con thức tỉnh vào năm tám tuổi, còn em gái con khi sinh ra đã là phù thủy rồi và có ý thức làm phù thủy rất sớm. - Anne nhớ rõ rệt ký ức hồi thơ ấu.

_ Ta biết chuyện đó, vì ta là hóa thân của cuốn sách phù thủy Học Thuật của mẹ con mấy trăm năm nay và giờ là của con. Nên chuyện gia đình con ta không lấy làm lạ. - Ông Nitama đáp rồi bình tâm nhớ lại khoảnh khắc, ông tiếp:

_ Lúc đó, con chỉ là một cô bé bình thường như bao đứa trẻ khác. Cho đến nửa đêm bước vào ngày sinh nhật của con thân thể con bay lên nhấc bỗng con khỏi giường cao tầm thước rưỡi, từ hôm đó con chính thức trở thành phù thủy. Đêm đó, mẹ con ta và ngài giáo chủ đã biết và đến bên giường con. Chỉ phút chốc, thân thể con từ từ hạ xuống như lúc đầu rất nhẹ nhàng. - Ông nhớ lại phút giây.

Anne có chút suy tư một lát trong lúc ông Nitama kể lại thời cô còn nhỏ, cô cảm thấy rất tự tin và kiêu hãnh từng phút giây.

_ Được rồi ! Tạm gác chuyện đó một bên, giờ ta sẽ thử xem có thể nhận ra đâu là người thật của ta bằng chính mắt mình. Trong những người đó ai sẽ là chân thân của ta. - Ông Nitama vừa nói vừa dùng ảnh thuật phân thân thành năm ảnh giống nhau và hoạt động như nhau. Không những lừa được mắt thường mà ngay cả cảm nhận hay chạm vào cũng chẳng khác gì là thật.

Cô nhìn kỹ rồi dụi mắt mà chẳng thể nào nhận định được ai trong số người đứng trước mặt cô là chân thân. Cô kẹp hai ngón tay lại đưa ra trước mặt, mắt nhắm nghiền một lát. Dùng tâm nhìn bao quát quét toàn diện, cuối cùng cô nhận ra trong năm người. Người chính giữa có ánh sáng màu trắng tuần hoàn, mắt cô từ màu đen sang màu nâu nhạt:

_ "Nhãn tâm thuật" - Cô đưa tay chỉ ra người chính giữa là người thật. Lập tức hai người hai bên biến mất.

_ Được ! Con có thể nhận thấy đâu là chân thân của ta, nhưng điều đó con chưa hẳn đã nắm bắt hết năng lực của nhãn thuật. - Ông Nitama nhận xét. - Tuy con có thể phát hiện ra ta bằng tâm nhãn, một thuật lấy tâm để cảm nhận rồi nhìn thấu qua ánh mắt phân biệt đâu là thật hay ảnh ảo. Giờ ta sẽ chỉ dẫn cho con tầm sâu vào thuật nhãn, đồng thời giúp con thực hiện nó một cách thành thục. Tiếp sau ta sẽ dạy con cách hóa giải thuật lỡ khi mắc phải như từng xảy ra vừa rồi. - Ông chỉ tay nói.

_ Dạ ! - Hai mắt cô đăm đăm, hai tay thõng xuống. Ông nhìn cô một chốc rồi tiếp tục:

_ Con đã từng bị trúng phải nhãn thuật khi gặp Yako còn gì, lúc đó con đã rơi vào trạng thái vô thức. Mà con không thể nào thoát khỏi cho đến khi ta đánh thức con.

Cô nghe đến đây cúi đầu xuống với đôi má ửng đỏ thẹn thùng cảm thấy ngại ngùng xấu hổ.

_ Đừng với khuôn mặt đó, con hãy phấn đấu hết mình con nhé ! - Ông Nitama chăm chú lạnh lùng.

_ .... - Anne ngẩng lên định mở lời định nói nhưng không nên lời chỉ nghĩ vẩn vơ.

_ Ta sẽ dạy con hành thuật và hóa giải thuật nhãn, giúp con sẽ hóa giải được nếu rơi vào trường hợp trúng thuật như từng xảy ra. Nào ! Hãy thi triển những nhãn thuật con biết cho ta xem nào. - Giọng ông Nitama trầm tĩnh hơn điểm lại và nhắc nhở.

_ Dạ ! - Cô đáp và nhắm mắt lại buông hai tay ra bước tới trước, hít thở sâu để lấy lại tinh thần. Thả lỏng hai tay, dung hòa khí trong cơ thể tâm trí cô trở nên thư thả dễ chịu hơn. Khí bên ngoài cô vây lấy cô tạo thành một vòng tròn màu trắng mờ nhạt, đồng thời chỗ cô đứng đã hình thành vòng tròn ma pháp nổi sóng. Mở mắt ra, ánh mắt cô từ màu đen sang màu chàm:

_"Ma Nhãn Vân thuật" - Cô đập hai tay vào nhau chà xát đưa hai tay lên đi qua đôi mắt. Bây giờ, cô có thể nhìn thấy những gì dù nhỏ bé nhất, hay nhìn xa cách mấy. Thậm chí thấy rõ xuyên suốt các huyệt đạo trong cơ thể hay linh hồn của chính mình hoặc đối phương.

*Ồ ! Cô ấy cũng có nhãn thuật này à, một loại nhãn thuật nhìn bằng ánh mắt có thể nhìn thấu rõ xuyên suốt các huyệt đạo và mọi thứ trong cơ thể hay linh hồn ! Khá khen* - Ông vuốt râu gật gù nói:

_ Hà ! Thật thú vị ! - Ông Nitama vuốt râu theo dõi cô. *Ta nghĩ cô ấy sẽ sớm đánh thức được khả năng thực sự, cần phải có thời gian* - Ông nhoẻn miệng, vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị.

Ở Hắc xứ phù thủy, sau khi nhận lệnh Aoi rời khỏi tháp chính hóa thành cơn gió phóng vút đến hắc địa để truyền chỉ thị của đại thủ lĩnh. Cô phóng vút vào cánh cửa mờ ảo hiện ra trên nền trời với tốc độ sao băng bay vút ngang qua nền trời. Bay trong luồng khí trắng mờ ảo dài hơn một cây số, ra khỏi luồng khí là vào bên trong hắc địa. Đây là nơi mặt trời không thể soi tới nên mãi tối tăm lạnh lẽo, mọi thứ tại đây đều vô hồn và mịt mùng. Cơn gió xoáy nhẹ hạ xuống cổng trụ sở chính hắc địa hóa lại thành người. Đứng trước kết giới vào cổng trụ sở, Aoi để lòng bàn tay úp vào nhau, giữa hai lòng bàn tay hiện ra quả cầu màu trắng rồi bao trùm hai tay, cô đưa tay phải chỉ thiên một tia sáng phóng khỏi ngón tay cô phóng lên trời cao. Đó chính là ám hiệu.

Bên trong kết giới lóe sáng hiện ra phù thủy an ninh gác cổng trụ sở bước ra, anh với trang phục màu cam đầu trùm khăn cùng màu, anh đặt tay trước ngực cúi người chào giọng cung kính:

_ Con chào ngài, ngài đến trụ sở hắc địa có thông tư gì ạ?

_ À ! Chào cậu. Ta có chỉ thị của đại thủ lĩnh đến thủ lĩnh hắc địa. - Aoi ngả bàn tay ra nói.

_ Dạ ! Con sẽ báo cáo gấp ! - Người gác cổng hóa thành ngọn lửa biến đi, tia sáng hiện ra trước văn phòng của thủ lĩnh hắc địa. Một người đàn ông tóc cắt ngắn diện bộ đồ màu tối sẫm đang cầm cây viết lông ngỗng đang soạn thảo tập tài liệu kinh ngạc:

_ Có chuyện gì vậy?

_ Dạ ! Thưa ngài đệ tam, ngài Aoi từ thánh địa đến truyền thông tư đến cho ngài. - Phù thủy an ninh trình bày.

_ Mời ngài ấy vào đây ! - Thủ lĩnh hắc địa ra lệnh.

_ Rõ ! - Phù thủy an ninh đặt tay lên ngực đáp rồi hóa thành ngọn lửa đen trở lại trước cổng trụ sở đặt tay trước ngực giọng gượng gạo, kết giới được mở ra.

_ Xin thứ lỗi để ngài đợi lâu, ngài Garah cho mời ngài vào !

_ Không sao đâu ! Dạo này vấn đề an ninh nhiều điều khó nắm bắt, cẩn thận vẫn hơn. - Aoi xua tay trấn an. Nói xong, cô liền hóa thành đốm sáng bay vút lên cao hiện ra ở văn phòng trụ sở.

_ Kính chào ngài ! Chúng tôi thận trọng vậy là vì hắc địa tiềm ẩn mọi vấn đề phức tạp về an ninh. Dạo này chúng tôi rất đau đầu vì những điều bất thường xảy ra khó kiểm soát. - Người đàn ông đứng dậy với vẻ mặt ngượng ngùng.

_ Không sao ! Điều đó tôi biết, không thể trách ngài. Hôm nay tôi đến gặp ngài là muốn trao chỉ thị của đại nhân Voremo. - Aoi hóa ra chỉ thị là tấm giấy da màu trắng đưa cho người cai quản hắc địa.

_ Uhm ! - Ông Garah nhận lấy chỉ thị rồi xem qua. Trong lúc ông đang xem thì Aoi tiếp tục lời nói của cô giọng nhấn mạnh:

_ Ngài Garah à ! Đại thủ lĩnh rất phiền lòng và cảm thấy không hài lòng là hắc địa lắm điều khó xử, và còn có thông tin là có kẻ gây bất ổn. Đặc biệt ba cây cột phép thuật ngăn cách hắc địa và thế giới bên ngoài có gì đó. Mê cung Thiên Đường Địa Ngục cũng cần phải 'sửa sang' một chút.

_ Dạ ! Chắc chắn rồi ! Ba cây cột phép thuật đó do ba yêu linh trấn giữ, tôi sẽ lo việc này. Còn mê cung thì tôi sẽ nhờ người cai quản ở đó lo. - Ông Garah lau mồ hôi.

_ Tốt ! Đại thủ lĩnh nghe nói gần đây phù thủy trắng thành lập phù thủy mật vụ. Bọn họ rất bí ẩn, thiên biến vạn hóa lắm nên việc phòng bị của chúng ta không thừa đâu. Tuy rằng, mấy năm về trước đã sửa ổn thỏa, nhưng tình hình biến đổi thật khó đoán định. - Aoi chỉ tay nhắc nhở.

_ Vâng ! Thưa ngài ! Chúng tôi sẽ chặt chẽ hộ pháp hắc địa không để một con muỗi nào lọt vào đâu.

_ Tốt lắm ! Các ngài hãy thực thi tốt mà ngài ấy giao phó. - Aoi tỏ ra rất hài lòng nở nụ cười trên môi.

_ Vâng ! - Ông Garah chắc chắn.

_ Ừm ! Được, chúng tôi tin ở ngài. - Ngọn lửa đen bùng lên bao trùm lấy cô rồi tắt ngúm. Aoi trở về thánh địa.

_ Tạm biệt ngài ! - Ông Garah cúi đầu chào. Liền sau đó, ông cho liên hệ ngay đến trụ sở của mê cung qua tín hiệu của quả cầu thủy tinh.

Ngay tức thì, một sóng truyền âm qua ngọc thần được đính trên chiếc nhẫn của người cai quản Thiên Đường Địa Ngục lấp lánh. Cô diện bộ đầm nâu nhạt chấm đầu gối, mái tóc dài xõa ra hai bên.

_ Tera Mirasaka, tôi có chuyện cần gặp cô gấp. - Tiếng nói phát ra từ thần ngọc lấp lánh.

_ Dạ ! Thưa ngài Garah. - Cô đưa tay trái lên nói chuyện qua chiếc nhẫn.

_ Được ! Tôi sẽ chờ cô ! Chào cô ! - Nhẫn vẫn lấp lánh, khi lời nói chấm dứt lại trở về ban đầu.

_ Mình sẽ giao nhiệm vụ tiếp quản mê cung cho ai đây !? - Cô cắn môi tự hỏi mình giây lát. Một tia sáng như lướt qua đầu cô.

*À ! Phải rồi !* - Cô nghĩ ngay đến người cần gọi.

"Riann ! Cậu hãy đến tháp trung tâm gặp tôi !" - Cô đặt hai ngón tay lên của hai bàn tay lên thái dương liên lạc thần giao cách cảm. Tín hiệu liên hệ sóng não lập tức đến với người nhận.

Mê cung Thiên Đường Địa Ngục, mọi khả năng ma pháp sẽ bị vô hiệu trừ trường hợp bất khả. Cầu thang dẫn đến tháp trung tâm sẽ được mở ra với mật khẩu:

_ DEATH ! (Cái chết).

Cánh cửa vô hình hiện ra, dẫn lên tháp trung tâm. Riann hiện ra trong ngọn lửa màu đen.

_ Thưa cô ! Cô cho gọi tôi có việc gì ạ ! - Riann đặt tay lên ngực cúi đầu người xuống. Cậu với bộ áo trang phục màu xanh dương dài chấm đầu gối, bộ quần tím than, tóc cột ra sau màu đen tuyền.

_ Phải ! Tôi có chút việc đến gặp thủ lĩnh hắc địa, nên nhờ cậu chăm sóc mê cung này nhé ! - Người cai quản mê cung ân cần.

_ Rõ ! Thưa cô ! - Riann đứng nghiêm trang.

_ Tốt ! - Cô vẩy tay thay đổi trang phục của mình rồi hóa thành tia sáng bay vút đi. Chỉ vài tích tắc, cô đã hiện ra ở trụ sở. Kết giới ba lớp mở ra, cô hiện ra trong văn phòng thủ lĩnh hắc địa. Thủ lĩnh hắc địa đang trong tư thế đón tiếp cô tại văn phòng.

_ Kính chào ngài ! Tôi có mặt ! - Cô kính cẩn.

_ Ừ ! Chào cô ! Tôi muốn thảo luận với cô về vấn đề an ninh hắc địa. Dạo này, các thế lực thăm dò chúng ta cứ chú ý quá nhiều làm cho đại thủ lĩnh vô cùng bức xúc. Vừa rồi, người từ thánh địa đến đây phàn nàn về chúng ta. Cô cần phải có biện pháp giải quyết cho ổn thỏa. - Thủ lĩnh hắc địa trịnh trọng.

_ Dạ ! - Cô chớp mắt đáp.

_ Cô vừa là người cai quản mê cung và tam tinh hộ pháp cây cột phép thuật, việc điều chỉnh lại là cần thiết. Đại nhân Voremo muốn kết thúc chuyện ồn ào này sớm nhất. - Thủ lĩnh hắc địa nhấn mạnh.

_ Vâng ! Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt sứ mệnh của mình. - Cô đặt tay lên ngực mình lại giọng chắc chắn.

_ Ừ ! Tuy biết rằng sự kỳ thị của người thánh địa với hắc địa là chuyện hoàn toàn bình thường, nhưng ta vẫn phải bảo đảm sự cân bằng thực sự. - Thủ lĩnh hắc địa nói.

...... - Cô thầm lặng không nói gì thêm.

_ Được rồi ! Tuy phó đại thủ lĩnh mấy năm trước đã có sự giải quyết. Nhưng, tình hình mỗi lúc một khác. - Thủ lĩnh hắc địa tiếp.

_ Dạ ! Ý ngài là... - Cô Mirasaka đáp.

_ Phải ! Trong theo truyền thuyết kể lại rằng, từ khi khai phá hắc địa từ thời thủ lĩnh đầu tiên ngài ấy đã cho phong ấn bằng viên ngọc thần màu lam để tạo sự cách biệt và hộ mệnh, vào thời đó bên ngoài hắc địa có nhiều thế lực bất lợi, không những thế nơi đây tràn đầy tử khí những người có khả năng cao mới chịu được không thì tan biến. Vì vậy ngọc thần có vai trò bảo hộ rất lớn đấy cô ạ ! - Ông Garah đi đi lại lại quanh bàn làm việc. Ông tiếp:

_ Hiện giờ thần ngọc đang ở một nơi bí mật, tôi sẽ lấy ra cho cô. Khi đó, cô hãy đặt nó vào lõi kết tại mê cung mê lộ. Nó sẽ bảo vệ hắc địa khỏi những vấn đề. - Ông Garah giơ một tay lên rồi đưa hai tay ra sau vung lên lẩm nhẩm điều gì đó, toàn bộ văn phòng làm việc của ông thay đổi. Nhưng chỉ thay đổi diện mạo bên trong toàn diện mà không ảnh hưởng gì ở bên ngoài tòa nhà. Màu tối bao trùm cả căn phòng, chính giữa căn phòng là ngôi sao mười cánh lớn màu trắng nhạt được bảo vệ bởi các sợi chỉ màu hồng. Các sợi chỉ đó là phong ấn để hộ vệ thần ngọc được cất giữ bí mật. Hai người chân không chạm đất, bước chân trên không nhìn vào ấn phong, thủ lĩnh hắc địa chỉ tay vào chỗ ngôi sao nói:

_ Cô Mirasaka à ! Phong ấn đó có tuổi thọ gần 1048 năm đấy từ khi khai phá hắc địa và lập tường bảo vệ. Người biết vị trí thần ngọc chỉ có các vị thủ lĩnh hắc địa biết. Giờ tôi sẽ niệm chú khai mở ấn để lấy thần ngọc, cô hãy đợi nhé !

_ Dạ ! - Cô liền đứng tránh ra để ông thực hiện thủ thuật. Ông Garah vung hai tay lên lẩm bẩm thì thầm, khoảng cách giữa cô và ông chỉ trên năm bước chân nhưng cô không nghe thấy lời ông nói gì. Cơn gió lớn trỗi dậy như muốn thổi bay mọi thứ, các sợi chỉ biến mất, ngôi sao mười cánh tách ra làm hình tia sét. Một luồng sáng từ dưới mặt đất phóng lên, thần ngọc hiện ra trước mắt hai người. Ông Garah bước tới mấy bước, đưa bàn tay ra thần ngọc tự bay vào tay ông.

_ Được rồi đấy, giờ hãy về mê cung đặt nó vào khe ở mê lộ. Từ giờ thần ngọc sẽ bảo vệ mọi an toàn, mà cô cũng nên nhớ phải cẩn trọng với các trường hợp bất khả thi. - Thủ lĩnh hắc địa trao ngọc thần cho cô.

_ Rõ ! - Cô đặt tay trước ngực nghiêm trang rồi nhận lấy ngọc từ tay ông.

_ Rồi ! Chúng ta hãy rời khỏi thôi ! - Ông Garah đưa tay ra nói rồi quay người vung hai tay lên, căn phòng trở lại như cũ. Cô Mirasaka chăm chú từng cử chỉ của ông.

_ Giờ cô về mê cung làm công vụ của mình đi, chúc cô thành công ! - Ông Garah nói lời động viên.

_ Dạ ! - Cô đáp rồi hóa thành hạt bụi bay mất.

* Xong chuyện này là có thể an tâm hơn rồi* - Ông vuốt cằm.

🔮

Tại Hội Phù Thủy trắng, cuộc họp hội đồng phù thủy đang diễn ra hết sức sôi nổi và gay cấn. Các thành viên hội đồng đang thảo luận về các điều luật để giải quyết những điều còn tồn đọng vương vấn đeo đẩy. Giáo chủ đã dự thảo các đạo luật để ngăn ngừa điều đó rồi đưa ra cho hội đồng xem xét. Hội đồng đã tán đồng chấp thuận, phù thủy tư pháp còn bổ sung điều lệ vào bộ luật của mình. Việc lập liên minh chống thế lực đen với hội pháp sư đã được thông qua, sứ giả của hội pháp sư đã trở về hội của họ.

_ Chúng ta đã giải quyết tốt các vấn đề mâu thuẫn, tôi cảm thấy rất hài lòng với kết quả trên. Các vụ đột biến, tạo dựng liên kết và các vụ tranh chấp xung đột đã xong xuôi. Điều này Hiệp hội ma thuật sẽ công nhận tin tưởng. - Giáo chủ dõng dạc. Các thành viên hội đồng chú ý lắng nghe không chớp mắt. - Điều cần quan tâm hiện giờ là phải theo dõi sát sao diễn biến vụ việc liên quan đến phù thủy đen mưu đồ gì. Nghe đồn một hiệp hội được gọi là hiệp hội bóng tối đang muốn bày trò gì chúng ta còn chưa rõ ràng. Đây cũng là điều hiệp hội ma pháp quốc tế muốn hiểu rõ. - Cụ nhấn mạnh quan điểm.

Haritest, cô đứng từ xa theo dõi hội đồng họp. Cô muốn biết diễn tiến của vụ việc xảy ra ngấm ngầm, đồng thời tìm hiểu luôn mọi việc. Ngoài là phù thủy hóa trang ra, cô còn được giáo chủ bổ nhiệm làm mật vụ để điều tra các vấn đề tiềm ẩn.

Tất cả thành viên đều nhất trí các điều luật mới được tán đồng, khi điểm lại các vấn đề vướng mắc nét mặt của các thành viên hội đồng ma thuật ai cũng tỏ ra nghiêm nghị. Giọng giáo chủ trịnh trọng trong hội đường vang vang:

_ Theo công điện từ Liên đoàn hiệp hội ma pháp gửi đến lâu đài tia chớp (phòng quản trị mật) mới đây, ngài Ragan muốn giải quyết hết các thế lực đen ẩn sâu trong bóng tối. Nhằm tránh xảy ra những vấn đề như trong quá khứ...

Giáo chủ chưa nói hết thì một cánh tay giơ lên phát biểu, giáo chủ chỉ định:

_ Mời ngài Tasat ! - Thuật sư phó trưởng ban an ninh đứng dậy.

_ Dạ ! Vâng ! Kính thưa giáo chủ và hội đồng, bọn thế lực đen thật khó nắm bắt và xác định được vị trí chính xác. Các thuật sĩ mật vụ có trách nhiệm phải tìm ra và báo cáo lên hội để giải quyết vấn đề. Còn với lãnh địa của chúng ta cần phải trang bị hệ thống phòng thủ kết giới để tránh bị bọn thế lực đen đánh úp, nhưng cũng phải đảm bảo việc qua lại không ảnh hưởng đến vấn đề bang giao với các nước khác và các bang hội. - Giọng ông Tasat dõng dạc.

Giáo chủ và các thành viên hội đồng phù thủy chăm chú và nhìn ông không chớp mắt. Giáo chủ vuốt bộ râu dài của mình tỏ vẻ rất thích ý kiến đang được nêu ra.

_ Phải ! Tạo một kết giới ngăn chặn thế lực đen tối, không làm ảnh hưởng qua lại giữa mọi người. Tôi rất thuận ý. Vậy ! Theo tôi, cô pháp sư Amisa hãy lo vấn đề này được chứ? - Giáo chủ điềm đạm. Mọi người nhìn vào cô pháp sư, đó là một cô gái trẻ tóc thả dài hai bên diện bộ đầm màu xanh, trên đầu đội mũ chóp nhọn cùng màu. Cô ngồi ở ghế thứ hai của hội đồng phù thủy đứng dậy đặt tay lên ngực:

_ Dạ ! Tôi sẽ lo chuyện đó. Tuy nhiên tôi cần thêm vài thuật sĩ để cùng vào việc. - Cô pháp sư đề nghị.

_ Được ! Ta chấp thuận ! Cô có thể chọn người phù hợp để thi triển năng lực. - Giáo chủ gật gù. - Phù thủy đen là kẻ thù truyền kiếp với chúng ta từ thời xa xưa, đến nay vẫn là vấn đề nóng, ngoài ra còn cả thế lực đen tiềm ẩn đầy nguy cơ. Cần phải cân nhắc để sớm có một thế giới trật tự và an toàn hơn. - Cụ tiếp rồi thở dài.

Cụ nói đến đây, tất cả thành viên hội đồng vỗ tay vang dội. Hai thành viên hội đồng ngồi xuống ghế đại biểu, cuộc họp đang đi vào những phút giây cuối cùng.

_ Cuộc họp hôm nay tạm dừng, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về vấn đề này. Giải tán. - Cụ giáo chủ nói lớn. Mọi người lục tục rời khỏi ghế của mình ra khỏi hội đường, riêng cụ giáo chủ vẫn còn lưu lại với hai thành viên là anh thư ký Arita và cô pháp sư gần bục hội đường. Haritest, cô vẫn đứng bên ngoài hiên nín thở chăm chú hội đồng họp từ đầu chí cuối; khi các thành viên hội đồng rời bước khỏi hội đường gần hết, cô mới bước vào.

_ Ồ ! Cô cũng đến rồi à, Haritest? - Nữ pháp sư hỏi. Mọi người cùng nhìn ra ngoài cửa hội đường cách chỗ họ đang đứng vài mét.

_ Vâng ! Tôi theo dõi hội đồng họp từ đầu giờ đến vãn giờ mới có thể vào đây. - Haritest đáp.

_ Được rồi ! Vào chuyện chính luôn đi ! - Giáo chủ cất lời đồng thời hóa ra cây quyền trượng màu vàng, đầu trượng là ngôi sao mười cánh. Cụ giương cây gậy thần lên để đóng kín không gian các phía. Lúc này, dù người bên ngoài nhìn vào không thể nhìn hay cảm nhận được là có người đang ở tại đây. Cụ tiếp:

_ Tôi muốn mọi người nán lại một lát, để nói chuyện thầm kín một chút.

_ ... - Mọi người chưa hiểu giáo chủ có ý định gì.

_ Cô Amisa à ! Cô định sẽ lựa chọn những thuật sĩ nào cho vấn đề này? - Giáo chủ nói.

_ Thưa ngài !? Tại sao người lại đóng không gian làm chi ạ? - Anh thư ký Arita thấy giáo chủ dùng trượng thần để tách biệt với thế giới bên ngoài nên bất giác hỏi.

_ Ừm ! Ta chợt nhận ra trong hội đồng phù thủy có nội gián "ẩn trong bóng tối" của thế lực xấu nên không tiện, cô hãy nói ra những người đó qua ánh mắt là được. Tuy lăng kính vạn năng thấu tỏ vạn vật của hội có thể nhận biết mọi thứ trên đời. Nhưng hiện tại rất khó nắm rõ vì ta nghĩ chắc chắn kẻ đó đã có chuẩn bị. - Giáo chủ gương mặt vẻ lo ngại.

_ Dạ ! Thưa cụ ! Sao ngài lại cảm giác điều đó ạ ? - Anh thư ký Arita hỏi.

_ Ừm ! Dạo này ta thấy Vạn Năng Thần Kính có cảnh báo, nên ta có bí mật ngầm điều tra và phát hiện dấu tích của phù thủy đen ở gần con đường đi lên đỉnh núi Henaki này. Tuy đã bị yểm bùa nhưng ta cảm thấy cần tìm hiểu rõ ràng hơn để đảm bảo an toàn hơn, liệu đây có phải là một điềm báo nào đó. - Giáo chủ lặng người đi một lúc rồi thở dài.

_ Vâng ! Vậy tôi sẽ cho kiểm chứng điều này nhưng cần tuyệt mật. - Cô pháp sư trịnh trọng.

_ Được ! Sau khi chúng ta rời khỏi đây, tất nhiên phải làm như không có chuyện gì mà gây sự chú ý không cần thiết. -Giáo chủ căn dặn.

_ Rõ ! - Cô pháp sư và Haritest đáp.

Nữ pháp sư bất chợt cảm thấy lạ lùng trong hội đường nên quyết định mở nhãn thần xem thử. Cô pháp sư gạt tay qua đôi mắt, niệm chú:

_ "Trực tử ma quang" ! - Đôi mắt cô từ màu đen sang lóe sáng xanh dương. Cô nhìn bao quát hội đường và nhận ra các vệt sáng màu cam hiện rõ nền đất mà mắt thường không thể nhìn thấy làm cô chú ý. Nhận thấy cô pháp sư chăm chú lạ lùng, giáo chủ hỏi:

_ Có chuyện gì vậy, cô Amisa !??

_ Dạ ! Tôi nhận thấy có các vệt tích liên quan đến phù thủy đen ẩn giấu trong hội đường. Tôi muốn làm rõ thêm điều này. - Nữ pháp sư bình tĩnh đáp.

_ Thật sao!?? - Mọi người vô cùng bất ngờ với phán đoán của nữ pháp sư.

_ Dạ ! Tuy rất mờ nhạt, dấu ấn của họ mọi người biết rồi đó: Ngôi sao màu đen và hình dạng con rắn hổ. - Nữ pháp sư điềm tĩnh nói. Mọi người trầm ngâm giây lát gật đầu đồng tình.

_ Điều đó... - Giáo chủ chậm rãi.

_ Dạ ! Nhưng chuyện này tôi vẫn còn đang nghi vấn, cần phải xem xét kỹ lưỡng. - Cô pháp sư đưa hai tay ra đấu dịu trước sự bất ngờ này.

_ Ừm ! Ta rõ rồi ! - Cụ giáo chủ giương cao cây trượng thần, ba vị thuật sư đã hiện ra trước mặt bốn người.

_ Họ là những thuật sĩ mật mà ta rất tin tưởng, họ sẽ giúp cô. Ừm ! Họ sẽ hóa thân thành người khác tránh kẻ giấu mặt nào đó biết được. Cô có thể liên lạc với họ qua thần giao cách cảm nhưng sẽ được mã hóa. - Cụ căn dặn.

_ Dạ ! - Cô pháp sư đáp.

Giáo chủ nhìn sang người đang đứng đối diện mình là cô Haritest, cô thấy cụ nhìn đến mình nên nghĩ ngay liền cụ có việc cần giao:

_ Thưa cụ, ngài muốn tôi âm thầm điều tra bí mật chuyện này?

_ Phải ! Cô là phù thủy mật vụ mà, lại còn là bậc thầy hóa trang nên ta thấy cô rất thích hợp trong nhiệm vụ này ! - Cụ nhận định. Lời nói này của cụ mọi người có mặt hiện tại ai cũng tán đồng. -Đây mới chỉ là nghi ngờ nên chúng ta tạm thời chưa nên tiết lộ mà gây ra lắm chuyện khó lường. - Cụ tiếp.

_ Dạ ! Thưa cụ ! Con đã rõ ạ ! - Cô Haritest hiểu rõ đáp.

_ Thôi ! Chúng ta rời khỏi đây đi ! - Giáo chủ vừa cất lời và giương cây quyền trượng lên.

Mọi người nhìn nhau lần cuối rồi hóa thành tia sáng bay đi. Bên ngoài tòa lâu đài phù thủy trên đỉnh núi cao, đây là ngọn núi Henaki năm xưa hơn 100 năm trước cuộc đấu tay đôi sinh tử giữa phù thủy huyền thoại và chúa tể hắc ám. Khung cảnh thanh bình nhộn nhịp, các cây chổi hay thảm bay của những người dân bay ngang qua lâu đài. Họ túc trực làm việc sinh hoạt hằng ngày của mình, đôi khi có một số tuần tra giao thông đường bay bay đi kiểm soát giao thông. Họ bay trên chiếc thảm thần hay cỗ xe được điều khiển bằng ma thuật.

Các cây chổi của đám trẻ hay những người đi lại trên không trung. Nền đất xanh tươi cây cỏ xanh mướt bao la, thiên nhiên thật đẹp. Tại ngõ hẻm gần đó, một người đàn ông đang tản bộ trên đường. Đúng lúc đó, một người cưỡi chổi bay ngang qua, anh ta là người lái chổi chờ khách. Thấy bộ dạng quan trọng của người đàn ông, anh hạ chổi xuống hỏi:

_ Chào bác, cháu có thể giúp được gì không?

_ Vâng, Nhờ cậu cho tôi quá giang đến Viện nghiên cứu ma pháp ở phố Toto. - Người đàn ông mặc áo vest vẩy tay gọi người lái chổi.

_ Được ! Từ đây để đó chỉ mất vài cây số tản bộ. - Anh lái chổi nói.

_ À ! Sao bác không sử dụng một phương tiện nào đó để đi. - Anh lái tỏ ra tò mò.

_ À ! Chuyện dài lắm...Anh lái hãy cho chổi bay nhanh hơn nhé ! - Người đàn ông gãi đầu hơi thẹn thùng.

_ Dạ ! Cháu sẽ cố, nhưng cũng cần phải chú ý luật giao thông, dạo này hay xảy ra nhiều vấn đề nên các phù thủy an ninh thắt chặt. - Anh lái chổi lắc đầu.

_ Tôi hiểu ! - Người đàn ông đáp với gương mặt rầu rầu. Khi người đàn ông leo lên chổi của người lái, chiếc chổi từ từ rời mặt đất bay lên cao. Mới đầu, cây chổi bay từ từ và giữ vững tốc độ khoảng cách với những người cùng tham gia giao thông. Anh lái hỏi qua vài câu chuyện với người đàn ông một tý rồi tiếp đó cây chổi bay nhanh hơn như lướt gió. Chỉ sau 10 phút hai người đã có mặt trước viện nghiên cứu ma pháp. Viện nghiên cứu nằm giữa thị trấn, trên hiên ngôi nhà có đính ngôi sao sáu cánh màu vàng lấp lánh, hai bên là hai chậu cảnh nhằm tạo cảnh. Cánh cửa được làm bằng gỗ mun, hoa văn tinh xảo với chạm trổ cây chổi. Các ngôi nhà không sát nhau là mấy, nền đất được phủ xanh rờn tạo nên quang cảnh dịu hiền và dễ chịu. Đến đây người lái cho cây chổi hạ xuống nền đất cỏ, người đàn ông lấy mấy đồng tiền ra thanh toán tiền chổi. Anh lái chổi nhận lấy rồi bay đi mất.

Quay lại với hắc địa, khi cô Mirasaka trở về mê cung, đứng chính giữa tòa nhà. Cô để tay thẳng đứng trước mặt đọc lời chú:

_"Huyền nhiệm tràn đầy sắc màu, Vũ trụ ngập tràn vô tận bao la". Dứt lời, pháp chú ấn định đã có tác dụng, một bức tường đặt hai cánh cửa màu đỏ rực hiện ra trước mặt cô đã phong ấn mở toang ra. Hai con rồng màu đen được chạm khắc ở hai cánh cửa màu đỏ rực. Bước vào bên trong, các ngôi sao màu tối đỏ rực như máu ở trên cao. Ngọn tháp màu đen cao 3m, trên đỉnh tháp có một cái khe nhỏ để đặt viên ngọc. Chỉ cần đặt ngọc thần vào, mọi nguy hiểm sẽ không còn ảnh hưởng tới nữa.

_ Tốt rồi ! Sau khi đặt viên ngọc vào đỉnh tháp, toàn hắc địa sẽ có một cơn địa chấn nhỏ để chứng thực. Một luồng tia sáng màu tím phóng thẳng lên trời trước khi cơn địa chấn xảy ra. Đây là điều mà cuốn sách bóng tối đã nhắc đến trong truyền thuyết. - Cô nhớ lại trước khi trở thành phù thủy cai quản. Cô ngước nhìn lên tháp một hồi rồi nhắm nghiền mắt. Toàn thân bay nhẹ nhấc bổng khỏi mặt đất, dùng ý thức đặt viên ngọc vào tháp. Vì không ai có thể đến gần tháp hay nhìn đối diện vào nơi đặt ngọc được, cô ngẫm rằng là cần dùng tâm để đặt ngọc vào bên trong tháp, dùng tinh thần để phát huy thực dụng. Toàn thân cô được bao bọc bởi ánh sáng màu tím nhạt, tinh thần trong cô cháy bỏng. Lặng thầm đưa tay cầm viên ngọc tím ra phía trước, ngọc từ trong tay bay lên đỉnh tháp vào bên trong đỉnh tháp nhập vào khe. Một luồng sáng cùng cơn cuồng phong trỗi dậy làm rung chuyển mặt đất. Tia sáng tím phóng thẳng lên trời, địa chấn nổ ra trong chớp mắt rồi ngưng lại.

Cùng lúc tia sáng màu tím phóng lên trời thì ở thánh địa tại văn phòng làm việc của đại thủ lĩnh, anh đang chắp tay sau lưng đứng nhìn ra ngoài tháp. Bầu trời trong xanh không chút gợn mây nào bỗng dưng nền trời bừng sáng một cách bất thường, ngay cả quả cầu thủy tinh trên bàn làm việc cũng phát sáng rực rỡ. Anh vô cùng giật mình khi nhìn thấy ánh sáng đó bất ngờ, trở lại bàn làm việc xem xét tình hình qua quả cầu thủy tinh với tâm trạng bồi hồi. Khi biết chuyện, hắc địa được bảo vệ anh rất hài lòng cười khẩy:

*Hà hà ! Vậy là hắc địa đã được bao bọc bởi kết giới trận vô hình thực sự. Không ai còn có thể quấy rầy vùng đất quan trọng của ta.* - Đại thủ lĩnh tỏ ra phấn khích, rồi ngay lập tức nghĩ ngay đến thần ngọc mà hội phù thủy trắng nắm giữ lo lắng: *Chà ! Đó là viên bảo thạch anh màu hồng, nó chứa sức mạnh Orion khủng khiếp bao gồm sức mạnh vũ trụ. Một khi phát huy thì không thế lực nào là đối thủ, do hội đồng phù thủy trắng nắm giữ. Việc thôn tính lãnh địa phù thủy trắng chưa phải lúc thích hợp*. Nghĩ đến điều này, đại thủ lĩnh đứng dậy đi đi lại lại trong phòng làm việc. Bên ngoài phòng làm việc là hành lang, dãy hành lang chia ra làm ba hướng. Văn phòng của đại thủ lĩnh nằm ở phía bên trái hành lang qua lại, đối diện là chiếc cột trụ xuyên thẳng xuống dưới tầng hầm. Đó là nơi đặt chiếc cầu thang bí mật xuống dưới được tạo ra bởi lời chú. Ngay cạnh nơi đặt chiếc cầu thang bí mật là thần điện.

Mọi người qua lại tấp nập ở hành lang, tổng hành dinh này chứa gần trăm phòng. Phòng nào cũng có người tiếp quản, năng lực của những người này không ai như ai. Trong văn phòng đại thủ lĩnh, quả cầu pha lê phát sáng bảy màu trên chiếc bàn làm việc - đó là tín hiệu thông báo khi nhận cuộc gọi truyền âm của đối phương. Đại thủ lĩnh cúi người gần quả cầu thủy tinh hỏi:

_ Có chuyện gì vậy?

_ Dạ ! Thưa ngài ! Hội phù thủy trắng đã họp và chấp nhận liên kết liên minh với Hội Pháp Sư thông qua sứ giả bên họ. Đồng thời họ muốn cùng nhau đánh đuổi các thế lực hắc ám, trong đó có chúng ta và Hiệp hội ma pháp quốc tế cũng có yêu cầu này. - Giọng người đàn ông trong quả cầu phát ra. Nghe xong điều này, Voremo giật mình. Đại thủ lĩnh lấy hết sự bình tĩnh nói:

_ Được ! Ta rõ rồi, ta sẽ có thu xếp. Ngươi cứ giám sát chặt chẽ hội phù thủy trắng có động tĩnh gì báo ngay cho ta biết.

_ Rõ ! - Giọng nói trong quả cầu dứt khoát rồi chấm dứt, quả cầu trở lại trạng thái bình thường. Voremo hóa thành tia sáng rời khỏi văn phòng làm việc.

Ở thế giới gương, Yako và Yatoka đang làm thí nghiệm với các ma pháp mới. Cả hai thực nghiệm thi triển để tạo ra các kỹ năng mới.

_ Hi, mình đã tạo ra các phép biến đổi mới trong đó có cả các phép biến hóa. - Yatoka niềm nở.

_ Còn mình thì đã làm ra các thuật mới. những kỹ năng cùng với sự sáng tạo và cải tiến làm nên nhiều tính năng mới lạ, một vòng xoáy lớn xung quanh cô như gió xoáy vút lên cao, mặt đất rung chuyển. Cơn gió mạnh thổi làm không gian chuyển động.

_ *Hà hà. Bạn thực sự đã là phù thủy trưởng thành rồi đó*. - Yatoka quay đầu nhìn che mặt giấu đi sắc mặt ửng đỏ nở nụ cười. Yako tiến lại bên Yatoka xem cô bạn thế nào.

_ Tốt rồi ! Bạn đã làm rất tuyệt đấy. - Yako đặt tay lên vai bạn.

_ Ồ không ! Bạn mới thắng mình, giờ bạn có thể ra khỏi thế giới gương này được rồi. Chúc bạn may mắn, hẹn gặp lại bạn. - Yatoka vẩy tay chào cùng giọt lệ rơi vì lời từ biệt.

_ Ừ ! - Yako gật gù. Hình bóng Yatoka biến mất dần từ dưới lên đến khi mất hút. Yako cảm thấy mình đã trở lại căn phòng của mình ở trước gương thần. Fuiko đang tập thuật bất ngờ thấy luồng sáng trắng phát ra từ chỗ đặt gương thần chạy lại. Trước diện mạo búp bê của Yako làm cậu bé cảm thấy lạ lùng ngạc nhiên, cậu thẫn thờ:

_ Cô là...?

_ Mình là Yako mà, là con búp bê của chị Jane cậu mà. Hình dạng khi mình gặp cậu đó chỉ là một loại thuật biến hình thôi. - Yako từ tốn nói.

_ Ra vậy ! - Cậu bé liền thoáng chốc nghĩ về con búp bê mà chị Jane chơi hồi bé. - Cô vào bên trong gương để gặp bạn cũ à? - Cậu tiếp.

_ Ừ ! Cô ấy là đối thủ quan trọng của tôi khi chúng tôi còn ở thể tinh thần. - Yako đặt tay lên ngực nhắm mắt đáp khoan khoái.

_ Ồ ! Ra vậy ! - Cậu úp hai tay lại ngang bụng mình trầm trồ.

_ Còn cậu thế nào rồi, đã thực hiện được các phép mới chưa? - Cô hỏi.

_ Mình đã sử dụng đũa thần với các bài mới, để hoàn toàn có thể làm chủ khả năng tránh trường hợp phản phép. - Fuiko đáp.

_ Thế à? - Cô nhác nhìn cậu rồi hóa thành luồng sáng mất hút. Luồng sáng phóng lên cao bay ngang qua nền trời đang tờ mờ tối. Trăng đã lên cao, chỉ còn gần tuần nữa là đến kỳ trăng tròn.

_ Cô mới về đã vội đi đâu thế? - Cậu hét lên, nhưng không có tiếng đáp.

*Vậy là đã hết một ngày rồi sao, hay thật. Thời gian thật lạnh lùng*.

Ở không gian bí mật, khi dùng ngũ hành trận hóa giải đã giải quyết mọi thứ tốt đẹp mà chẳng để lại vấn đề gì là hậu quả lại trọn vẹn, cả hai cô lấy làm vui mừng. Ngay sau đó cô lại cảm giác thấy điều gì đó đang đến gần.

_ Chuyện gì vậy hả Hanaa !??. Nhận thấy bạn mình có điều gì đó bất thường, Jane liền hỏi.

_ Có vẻ như sắp có khách đến thăm chúng ta. - Hanaa búng tay, một khoảng trống hiện ra hình ảnh trước mặt cả hai là Yako đang đến.

_ Ồ ! Được rồi ! Mà sao...? - Jane nhìn lên hình ảnh trước mặt, thấy hình dáng khác hẳn trong trang phục phù thủy nên chú ý kỹ hơn.

_ Gì vậy bạn? - Hanaa nhìn bạn mình chưa hiểu bạn mình định nói gì.

_ Cô ấy đã trở lại hình dạng con búp bê như trước rồi. - Jane chỉ tay vào hình ảnh trước mặt. Hanaa chú ý và gật đầu.

_ Thôi ! Chúng ta chuẩn bị được rồi tôi và cô sẽ là một, được chứ? - Hanaa đưa ra đề nghị.

_ Được ! - Jane đáp. Hanaa hóa thành luồng sáng nhập vào Jane mất hút.

Cánh cửa không gian bí mật mở ra, Jane bước ra tại kết giới trận mà trước đây Yako đã giăng sẵn.

_ Chúng ta bắt đầu cuộc chiến thực sự được rồi, cuộc chiến giữa những phù thủy với nhau. - Jane nói một mình.

Ngay lúc này, những cánh hoa hồng đỏ hiện ra trước mặt cô rơi lả tả hoá ra Yako.

_ Chúng ta bắt đầu được rồi đấy ! - Yako nói.

_ Phải ! Bắt đầu thôi ! - Jane nói.

Hai người cùng bay lên cao, độ chừng ngang mái nhà. Mắt của hai người dán vào nhau khi hai chân rời khỏi mặt đất.

_ Tôi ra đòn đây ! - Yako đưa tay sang ngang khủy tay chùng xuống. Lòng bàn tay hơi khum lại, ngọn lửa màu đỏ bừng lên trong lòng bàn tay, ngọn lửa trở thành quả cầu lửa.

_ "Quả cầu lửa xoáy"! - Yako vung tay ra trước, ngọn lửa đỏ từ bàn tay cô hiện ra lao tới trước với tốc độ chớp nhoáng.

_ "Thủy Vũ Xoáy Nước" - Yatoka đưa hai tay lên hướng lòng bàn tay lên trời, nước cuộn vòng thành vòng xoáy nước lấy cô làm tâm xoáy. Hạ hai tay xuống co ra sau chưởng ra trước, một nguồn nước xoáy phóng ra từ hai bàn tay phóng tới, cả hai xoáy đụng nhau rồi làm nên một vụ nổ tiêu biến.

_ Thú vị ! Cuộc chiến của chúng ta có thể còn kéo dài, tôi nghĩ sẽ dời địa điểm thi đấu. Sợ rằng khi đến lúc nào đó kết giới trận không chịu nổi sức công phá sẽ vỡ ra sẽ không hay chút nào. - Yako nói.

_ Ý kiến hay đó, chúng ta đi thôi ! - Jane đồng tình. - Hỡi cuốn sách phù thủy hãy đưa chúng tôi đến địa điểm thích hợp nhất. - Cô hô lớn. Cuốn sách hiện ra tách ra từng trang rồi thành các mẫu giấy nhỏ vây quanh hai người rồi biến mất bay thẳng lên nền trời đêm.

Cánh cửa không gian mở ra dẫn cả hai đến một nơi thảo nguyên xanh rờn, cùng những cánh đồng hoa đa dạng sắc màu. Nhiều đàn chim và đàn bướm xinh đẹp nô đùa nghịch hữu tình. Hoa hướng dương như đang ngắm nhìn bầu trời vô tận.

_ Ở đây được rồi, trên nền cỏ thảo nguyên không ảnh hưởng đến ai. Có thể phát huy tất cả mọi khả năng phù thủy tối đa. - Yako hiện ra trong ánh lửa bập bùng.

_ Thú vị đấy ! - Jane nhìn bao quát mọi phía. Cô hiện ra từ những hạt nước hợp lại.

Không gian ở đây được thắp sáng bởi những bột sáng màu nhiệm do phù thủy cai quản ánh sáng là Hana Tamira tạo ra cách đây hơn mấy trăm năm trước khi hội phù thủy đến đây lánh nạn bị phù thủy đen truy kích. Nó là thứ ánh sáng không phụ thuộc vào mặt trời mà dựa vào sự giao thoa âm dương và các không gian mà thành.