Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 335: Đã lâu không đấu võ mồm

Không phải Kha Tử Thích đã cẩn thận đưa cậu tới tận nhà tới rồi sao? Sao hai đứa nó biết được nhỉ, ha ha.” Cô ngoài cười nhưng trong không cười, 3cố gắng che giấu sự hoảng loạn của mình, “Hoa Kỳ, chuyện hai bảo bối nhỏ biết chỉ có thể:“ La Thiên Nhã nghi ngờ hỏi.

Cô không thể dối trá trước mặt một La Thiên Nhã đơn thuầ5n được, còn nói tiếp cô sẽ cảm thấy xấu hổ, tội lỗi.

“Thiên Nhã, đừng suy nghĩ nhiều quá.

Cậu ấy, cứ yên tâm ở lại chỗ tớ đi.

Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho tớ biết.

Hiện tại tuy chưa có cách giải quyết nhưng có thể chia sẻ với cậu vẫn tốt hơn.” Đồ Hoa Kỳ thương tiếc nói.

La Thiên Nhã cầm lấy tay Đồ Hoa Kỳ: “Hoa Kỳ, may mà có cậu.

Nhưng tớ sợ mình sẽ làm liên lụy tới cậu.” Câu nói ngày đó của Kha Tử Thích làm cô suy nghĩ rất nhiều.

Cụ Lạc đúng là một nhân vật rất nguy hiểm.

Nếu cụ thật sự muốn cướp đi tính mạng của cô lẫn cha cô thì không phải người biết nhiều như Đồ Hoa Kỳ cũng gặp nguy hiểm sao? Đồ Hoa Kỳ vỗ vào tay cô: “Thiên Nhã, nếu như cậu coi tớ là chị em thân thiết thì không được nói như thế nữa.

Cái gì mà liên lụy với chả không liên lụy? Đồ Hoa Kỳ tớ là người nhát gan, sợ sệt như vậy sao? Hơn nữa, cậu yên tâm đi, sẽ không có việc gì cả đâu, cứ tin tớ.” Thật ra, cô đang do dự không biết có nên nói cho hai bảo bối nhỏ biết hết chân tướng không.

Giờ La Tiểu Bảo và Lạc Lăng mới biết được một ít.

Hai bảo bối nói chỉ cần tìm được ông ngoại là vấn đề sẽ được giải quyết, nhưng trời mới biết chuyện này không đơn giản như thế.

“Hoa Kỳ, đồng ý với tớ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để hai bảo bối nhỏ biết chân tướng.” Dường như La Thiên Nhã cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng Đồ Hoa Kỳ, cô không yên tâm nên dặn dò thêm lần nữa.

Đồ Hoa Kỳ thở dài: “Được rồi, tớ đồng ý với cậu.” “Tử Thích.” Buổi tối, Kha Tử Thích tới đây thăm La Thiên Nhã xong mới yên tâm quay về nhà nghỉ ngơi.

Lúc xuống dưới tầng lấy xe, Đồ Hoa Kỳ ở phía sau gọi anh lại.

“Hoa Kỳ, sao thế?” Kha Tử Thích xoay người hỏi.

Đồ Hoa Kỳ do dự, không biết có nên nói hay không.

“Thiên Nhã xảy ra chuyện gì à?” Kha Tử Thích lo lắng hỏi.

“Hai bảo bối nhỏ đã biết chuyện cụ Lạc lấy cha Thiên Nhã ra để uy hiếp cô ấy.” Cuối cùng, Đổ Hoa Kỳ vẫn quyết định nói ra.

Hiện giờ cô cũng rất muốn giúp đỡ Thiên Nhã nhưng không có cách nào.

Kha Tử Thích là người đáng tin mà cũng giống như cô vậy, anh đang nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề của La Thiên Nhã.

Kha Tử Thích kinh ngạc: “Hai bảo bối biết hết rồi?” Đồ Hoa Kỳ lắc đầu: “Chúng chỉ biết được chuyện này.”

Kha Tử Thích thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghe những gì Đồ Hoa Kỳ nói, có lẽ Thiên Nhã đã nói với cô ấy chân tướng sự việc.

“Hoa Kỳ, giờ tôi đang nghĩ cách tìm cha Thiến Nhã.

Chỉ khi tìm được cha cô ấy mới chứng thực được việc cụ Lạc đã nói.

Khoảng thời gian này đành nhờ cô chăm sóc tốt Thiên Nhã.

Còn nữa, hãy lưu ý từng cử động của cô ấy.

Cụ Lạc còn muốn làm gì nữa tôi không biết.

Tôi sợ ông ta sẽ gây bất lợi cho Thiên Nhã.” Đồ Hoa Kỳ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt Thiên Nhã.

Hai bảo bối nhỏ cũng đang tìm ông ngoại của mình.” Nét mặt Kha Tử Thích thoáng hiện lên vẻ sầu lo: “Xem ra, chẳng mấy chốc Lạc Thần Hi sẽ biết được chuyện này.” Đồ Hoa Kỳ lắc đầu: “Sau khi bị từ chối lời cầu hôn, Lạc Thần Hi chỉ chuyên tâm vùi đầu vào làm việc.

Dường như anh ta không còn tham dự vào chuyện của Thiên Nhã nữa.

Nếu anh ta cứ vậy mà buông tay thì, hừ, chỉ có thể chứng

minh rằng Thiên Nhã rời khỏi anh ta là đúng.” “Cũng không phải là anh ta buông tha.” Kha Tử Thích nói.

Đồ Hoa Kỳ nghi ngờ: “Hình như anh rất hiểu anh ta.” Kha Tử Thích cười cay đắng, nói: “Được rồi, cô đi lên đi.” Đồ Hoa Kỳ gật đầu: “Ừ, tôi đi lên chăm sóc Thiên Nhã đây.

Không thể để cho cô ấy biết cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta.” Tại quán bar Thiên Thượng Nhân Gian, khung cảnh xa hoa trụy lạc.

Lạc Thần Hi ngồi một mình uống rượu, hấp dẫn những người phụ nữ nơi đây ghé mắt nhìn sang.

Nhưng hơi thở nguy hiểm, u ám bao quanh người anh nói cho các cô biết rằng: Người lạ chớ tới gần.

Anh ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, cái khí chất cao ngạo ngất trời cộng thêm vóc người hoàn mỹ và khuôn mặt đẹp tới mê mẩn ấy đã làm mọi người xung quanh trợn mắt há mồm cảm thán.

Có người nhận ra anh chính là Lạc Thần Hi nổi danh nên xung quanh xôn xao tiếng bàn tán, chúng ồn ào truyền tới tai anh.

“Trời! Đó không phải là Lạc Thần Hi sao? Toàn bộ thành phố A này chẳng tìm được người nào có thể đẹp trai hơn anh ấy.

Cái cô La Thiên Nhã kia không phải bị mù lòa gì chứ, người đàn ông như này cầu hôn mà cũng từ chối.” “Nhìn đi, đây chính là Chủ tịch có giá trị hàng trăm tỷ Lạc Thần Hi bị người phụ nữ tên La Thiên Nhã kia bỏ rơi đấy.

Chậc chậc, nếu đổi lại là tôi có được một người đàn ông ưu tú như vậy, được làm cô dâu của anh ấy một ngày thôi cũng thấy hài lòng.” “Anh ấy thật đáng thương, chỉ biết ngồi một mình ở đây uống rượu giải sầu.” “Này, chúng ta có cần tới trò chuyện với anh ấy không? Thoạt nhìn trông anh ấy thật cô đơn.” “Cậu muốn chết à? Có ai mà không biết tính cách của Lạc Thần Hi chứ? Dù là hiện tại hay quá khứ mà đi lên trêu chọc anh ta, đấy là tự mình chuốc lấy khổ.” Lạc Thần Hi cau mày, đặt ly rượu xuống, nói với người phục vụ: “Thanh toán cho tôi.” Người phục vụ khó xử: “Anh gì ơi, cái này.” Lạc Thần Hi lấy từ trong ví ra một tấm thẻ: “Thanh toán cho toàn bộ người ở đây đi, tôi bao.” Một cánh tay khoác lên vai anh từ phía sau: “Đến phòng bao đi.” Là giọng của Kha Tử Thích.

Lạc Thần Hi nhếch miệng cười tà, trong mắt lóe lên ý lạnh.

Anh thả lỏng bả vai của mình, xoay người, trực tiếp cho Kha Tử Thích một cú đấm.

Kha Tử Thích không né tránh, ăn thẳng nắm đấm đó của anh.

Cả hiện trường bỗng trở nên nháo loạn, có người đã nhận ra người tới là ai nên xông xáo lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Kha Tử Thích sờ thấy khóe miệng mình chảy máu cũng giơ nắm đấm lên, vung quyền về phía Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi không hề né tránh, ăn trọn quả đấm đấy sau đó muốn phản kích.

Nắm đấm dừng ở giữa không trung.

Anh cười nhạt, thu tay lại.

Hai người đứng trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, trong tay cầm lon bia.

Gió thổi làm mái tóc rối loạn.

Mượn rượu giải sầu, buồn càng thêm buồn.

“Anh tin vào những gì ngày đó cô ấy nói sao?” Nhìn khung cảnh náo nhiệt bên dưới, Kha Tử Thích hỏi.

Lạc Thần Hi uống một ngụm bia: “Cái này có quan trọng không?” “Tuy tôi không biết chuyện bên trong nhưng tôi biết, đó là sự cố gắng lớn nhất của cô ấy.” Để làm cho anh hết hoàn toàn hi vọng về cô ấy.

“Cố gắng lớn nhất? Thế là sao?” Lạc Thần Hi nhướng mày, lạnh lùng nhìn anh.

“Anh đã tuyệt vọng về cô ấy chưa?” Kha Tử Thích hỏi một đằng đáp một nẻo, thậm chí còn hỏi ngược lại.

“Không biết.” Lạc Thần Hi nghiến răng, cười lạnh nói.

“Vậy là chưa hoàn toàn từ bỏ ý định rồi.” Kha Tử Thích nói.

Từ câu nói ấy chẳng nghe ra được chút cảm xúc nào của anh.

“Vậy nên anh lo lắng, cố ý chạy tới đây để nói cho tôi biết tất cả những gì cô ấy nói đều là thật, đúng không?” Lạc Thần Hi lạnh lùng nói.

Kha Tử Thích cười đầy bất đắc dĩ: “Tôi muốn làm như vậy lắm nhưng lý trí bảo tôi điều đó là không thể.” Bởi vì người cô ấy yêu là anh, tuy tôi rất mong mình có thể giữ Thiên Nhã lại bên cạnh, ích kỷ có được cô ấy nhưng trong lòng cô ấy chỉ có anh và hai bảo bối nhỏ.

Anh không muốn cô không vui nên quyết định phải giúp cô, dù không biết cuối cùng cô có chịu trở về bên cạnh Lạc Thần Hi không.

“Không thể? Tại sao lại không thể: Bây giờ không phải cô ấy đã lựa chọn ở cùng anh sao? Không phải cô ấy cảm thấy ở bên cạnh tôi chẳng được cái gì nên yên lành trở về bên cạnh làm phu nhân chủ tịch Tập đoàn Kha thị sao?” Kha Tử Thích nhìn anh, ánh mắt ấy vừa tức giận vừa thất vọng: “Lạc Thần Hi, anh tin vào mấy lời này?” Lạc Thần Hi cười lạnh: “Tôi không tin thì phải làm gì? Cô ấy đã hao tốn rất nhiều sức lực để có thể rời khỏi tôi, vậy tôi thành toàn cho cô ấy! Sao nào? Không phải chính miệng anh đã nói, nếu cô ấy ở bên cạnh tôi không được hạnh phúc, anh sẽ liều mình cướp lại cô ấy sao? Bây giờ anh thắng rồi đấy, không cần phải tốn nhiều thời gian cũng thắng.” “Lạc Thần Hi, tôi nghĩ anh chưa buông tha cô ấy.” “Kha Tử Thích, có đôi khi tôi không hiểu anh là người như thế nào nữa.

Rõ ràng là mong cô ấy ở lại bên mình nhưng vẫn giả vờ làm thánh nhân.

Đừng dối trá như thể có được không?” “Thật không? Tôi cũng không hiểu nổi Lạc Thần Hi là người thế nào.” Lạc Thần Hi cười lạnh,im lặng uống rượu.

Lạc Thần Hi lái xe quay về biệt thự nhà họ Lạc.

Thấy người đứng ở phía trước, anh nhíu mày, dừng xe.

Hạ Vân Cẩm mặc một chiếc váy tao nhã, trang điểm nhẹ, hoàn toàn không phải gương mặt trang điểm đậm như trước kia.

“Thần, anh về rồi?” Hạ Vân Cẩm đi tới trước cửa sổ xe anh, vui mừng nói.

“Cô tới đây làm gì?” Lạc Thần Hi không chớp mắt, ngay cả liếc cũng không buồn liếc nhìn cô ta.

Giọng nói chẳng có chút tình cảm nào.

Ánh mắt Hạ Vân Cẩm xẹt qua tia bị thương, giọng cô ta hết sức chân thành: “Thần, gần đây chuyện của anh đang xôn xao dư luận nên em lo lắng, chạy tới đây thăm anh.” Lúc này, Lạc Thần Hi mới lạnh lùng ngước lên nhìn cô ta: “Không cần có quan tâm, quay về đi.” “Thần!” Hạ Vân Cẩm gọi anh lại.

Lạc Thần Hi cau mày, trong mắt lóe lên sự sốt ruột.

“Gặp lại thấy anh không sao em yên tâm rồi.

Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Nói xong, Hạ Vân Cẩm xoay người, cúi đầu rời khỏi.

“Khoan đã.” Lạc Thần Hi lên tiếng.