Hạ Vân Cẩm cười, cảm khái: “Không sao cả, em đi thế nào thì về thể ấy.
Sau này em mỗi ngày sẽ đi qua đi lại đoạn đường này, m3ới nãy vừa đi đột nhiên cảm thấy ở đây vô cùng đẹp.
Chắc không phải là do phong cảnh đẹp mà là do tâm tình thay đổi rồi.” Lạ2c Thần Hi nhìn cô ta, con ngươi sâu thẳm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Để tôi tìm tài xế đưa cô về.” “Không cần, em có thể tự mình về được.<5br>
Thật đấy.” Hạ Vân Cẩm xua tay liên tục.
Lạc Thần Hi làm như không nghe thấy những gì cô ta nói, bấm điện thoại cho tà4i xế.
Hạ Vân Cẩm đứng ở đó, dường như không biết phải làm sao.
Một lát sau, tài xế lái chiếc xe thương vụ xuất hiện.0
“Lên đi.” Lạc Thần Hi lạnh nhạt nói.
Hạ Vân Cẩm gật đầu, viền mắt hơi phiếm hồng: “Được, cảm ơn anh, Thần.” Cô ta lên xe, lau nước mắt.
Lạc Thần Hi nhìn theo xe tài xế rời khỏi, ánh mới hiện lên vẻ nghi ngờ.
Anh bấm số điện thoại của Hạ Nhất Y: “Thư ký Hạ, gần đây Hạ Vân Cẩm có cái gì...
bất bình thường không?” Đầu bên kia Hạ Nhất Y đáp: “Chủ tịch, gần đây tinh thần cô ấy tốt lên rất nhiều, không có gì bất thường.” “Thể được rồi.” Lạc Thần Hi kết thúc cuộc gọi, lái xe vào trong biệt thự.
Lạc Lăng đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng một lúc rồi kéo rèm vào.
Cậu hừ lạnh.
Khung cảnh vừa rồi cậu thấy rất rõ.
Người phụ nữ Hạ Vân Cẩm kia thể mà lại dám chạy tới nhà cậu tìm cha? Nhìn lớp trang điểm hôm nay của cô ta hình như là muốn hóa trang thành một người hiền lành ngây thơ? “Cha! Cha đã về rồi!” Lạc Thần Hi vừa đặt chân vào cửa, Là Tiểu Bảo đã nhào tới ôm.
Lạc Thần Hi ôm lấy La Tiểu Bảo, hôn lên mặt cậu một cái: “Muộn thế này mà còn chưa ngủ, con muốn làm gấu mèo sao?” “Người ta sẽ không biến thành gấu mèo nhỏ đâu.
Đổi lại là cha ấy, gần đây cha cứ đi sớm về muộn, làm việc cả ngày lẫn đêm.
Cha nhìn cha đi, sắp biến thành một con gấu mèo lớn rồi đó.” La Tiểu Bảo nũng nịu nói.
Lạc Thần Hi xoa gương mặt của bảo bối nhỏ: “Đến cả cha cũng dám lấy ra làm trò đùa, con thật sự là càng ngày càng to gan rồi.” Là Tiểu Bảo làm nũng ở trong lòng Lạc Thần Hi: “Người ta đâu có lấy cha ra làm trò đùa.
Lạc Thần Hi ôm lấy La Tiểu Bảo, hôn lên mặt cậu một cái: “Muộn thế này mà còn chưa ngủ, con muốn làm gấu mèo sao?” “Người ta sẽ không biến thành gấu mèo nhỏ đâu.
Đổi lại là cha ấy, gần đây cha cứ đi sớm về muộn, làm việc cả ngày lẫn đêm.
Cha nhìn cha đi, sắp biến thành một con gấu mèo lớn rồi đó.” La Tiểu Bảo nũng nịu nói.
Lạc Thần Hi xoa gương mặt của bảo bối nhỏ: “Đến cả cha cũng dám lấy ra làm trò đùa, con thật sự là càng ngày càng to gan rồi.” Là Tiểu Bảo làm nũng ở trong lòng Lạc Thần Hi: “Người ta đâu có lấy cha ra làm trò đùa.
Người ta đang quan tâm cha mà.
Ngày nào cha cũng liều mạng làm việc tới quên ăn quên ngủ, con trai của cha rất lo lắng đó.” Cậu nói với dáng vẻ hệt như ông cụ non.
“Cha không cố gắng thêm thì làm sao các con có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ? Được rồi, con mau đi ngủ đi, cha còn chút việc cần phải xử lý.” “Không cho phép.
Cha nhìn đi, đã hơn mười một giờ rồi.
Tiểu Bảo đi tắm với cha rồi chúng ta cùng nhau đi ngủ thôi.” Lạc Thần Hi cau mày: “Con chưa tắm?” “Tắm rồi ạ, nhưng người ta có thể vì cha tắm thêm lần nữa.” La Tiểu Bảo giả vờ ngượng ngùng, xấu hổ.
Lạc Thần Hi nhéo cái mũi nhỏ của cậu: “Được rồi, cha sẽ đi ngủ nhanh thôi, bây giờ con trở về phòng ngủ đi.
Lăng Lăng ngủ chưa?” La Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn: “Lăng Lăng ngủ rồi ạ.” “Ừm, chú Lý, đưa cậu chủ nhỏ về phòng ngủ đi.” Lạc Thần Hi ra lệnh cho chú Lý đang đứng ở bên cạnh.
“Vâng, thưa ông chủ.” “Cha.” La Tiểu Bảo níu lấy áo Lạc Thần Hi, giả vờ đáng thương.
“Cậu chủ nhỏ ngoan nào, ông chủ còn có việc cần xử lý.
Cậu đi ngủ trước đi.” La Tiểu Bảo rời khỏi lòng Lạc Thần Hi một cách miễn cưỡng: “Cha, vậy cha đừng làm việc muộn quá nhé.” Lạc Thần Hi mỉm cười gật đầu: “Đi đi, cha nghe lời con.” Trông theo chú Lý dẫn La Tiểu Bảo lên tầng, nụ cười bên môi anh dần tắt.
“Ông chủ, cậu đừng ngồi ở đây nữa.
Mệt mỏi thì mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Đưa La Tiểu Bảo về phòng xong, chú Lý xuống tầng thấy Lạc Thần Hi đang cô đơn ngồi ở đó.
“Tôi không sao.
Chú Lý, chú cũng về ngủ đi.” Anh đứng lên đi về phía phòng sách.
“Ông chủ, lát nữa tôi mang chút đồ ăn tới nhé?” Chú Lý biết Lạc Thần Hi không nghe nên không tiếp tục khuyên nữa.
“Không cần, chú đi nghỉ ngơi đi.” “Ông chủ...” Chú Lý lo lắng gọi anh lại.
“Chú Lý, sao thế?” “Tôi biết gần đây cậu không vui vì chuyện của bà chủ nhưng cậu đừng ngó lơ tâm tình của hai cậu chủ nhỏ ở nhà.
Gần đây cậu luôn đi sớm về muộn, hai cậu chủ nhỏ rất lo lắng cho cậu.
Tuy là chúng hiểu chuyện nhưng vào thời điểm này, tình thương của người cha là thứ không thể thiếu.” Chú Lý thành khẩn nói.
“Chú Lý, tôi biết rồi.” Đẩy cửa phòng sách ra, anh đi vào khoảng không gian bị bóng tối bao phủ.
Đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ra đường lớn tĩnh lặng bên ngoài, trong đầu anh hiện lên má lúm đồng tiền của cô.
Anh nắm chặt tay, đầm nhẹ một cái lên cửa sổ.
La Thiên Nhã, sao em có thể cam lòng bỏ rơi hai bảo bối nhỏ? Chúng đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như thế, khiến cho mọi người yêu thích.
Dù lời nói của em có thật hay không, anh cũng tin em.
Anh có nên tin em không? La Thiên Nhã.
Hoạt động kinh doanh ở khu phố Li Cổ chính thức đi vào hoạt động.
Những tòa nhà hai tầng ở phố Li Cổ trở nên đặc sắc hơn trong khu đất bình thường, tỏa sáng khắp thành phố A.
Vân Thành của hôm nay không còn giống với Vân Thành của trước đây nữa.
Lượng du khách tới đây tham quan đã gia tăng đáng kể.
La Thiên Nhã một mình trở về nơi này, cảm giác nó đã rực rỡ hẳn lên.
Tuy kiến trúc nơi đây vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu nhưng diện mạo đã không còn giống nữa.
Cô đứng trước cửa sổ trông xuống bên dưới.
May mắn thay ở con phố bên dưới vẫn có hai cột đèn đường cũ kỹ với hai cây đại thụ mỗi khi trời vào thu sẽ rơi đầy lá khô xuống đất.
Trước kia, mẹ cô rất thích đứng ở chỗ cây đại thụ đầu phố đưa cô lên xe của trường rồi vào lúc tan học lại đứng đó đợi cô về.
Bóng dáng nhỏ gầy ấy cứ như vừa hiện ra trước mắt.
Mọi thứ đã không thể quay về nữa.
Chuyện khiến bản thân không thể thay đổi trên thế gian này là thời gian đã trôi qua.
Rõ ràng muốn tóm được thứ gì đó nhưng nó lại tuột khỏi kẽ tay mình, lơ đãng một chút là mất hút.
Nằm trên ghế sofa trong nhà, mí mắt cô trĩu nặng.
Dần dà đã không thể gượng mở nữa.
Không biết đã ngủ được bao lâu, La Thiên Nhã xóa mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Trời, cô thế mà lại mơ thấy anh.
Cô đưa tay làm động tác phẩy ruồi, hi vọng anh mau rời khỏi giấc mơ của mình.
Cô không thể nhớ tới anh được.
Động tác ghét bỏ này của cô làm khuôn mặt tuấn tú của anh tối sầm lại.
Anh khom người, càng cúi sát vào cô hơn.
Đột nhiên, La Thiên Nhã mở to hai mắt, nhận ra khuôn mặt này quá đỗi chân thật, nhỏ giọng lẩm bẩm với ngữ điệu nghi ngờ: “Lẽ nào mình không nằm mơ?” Lạc Thần Hi cười như không cười: “Mở cửa rồi còn diễn cảnh công chúa ngủ trong rừng, chẳng lẽ không phải là cố ý trêu chọc sói háo sắc? Hay là em muốn quyến rũ những người đàn ông có tiền?” Lúc này đại não La Thiên Nhã mới phản ứng lại.
Hóa ra cô không nằm mơ, Lạc Thần Hi đang ở trước mắt cô thật.
Cô phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy khỏi sofa những động tác quá nhanh, sơ ý một cái trán hai người đã đụng phải nhau.
“A...” Cô đau tới mức kêu thành tiếng.
Lạc Thần Hi cũng phải kêu lên một tiếng, che trán mình lại: “Em cố ý đúng không?” La Thiên Nhã che phần trán đau nhức: “Trán của anh là gạch à?” Nhìn người trước mặt một tay đút túi quần, một tay che trán, cau mày, trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc.
Sao anh lại xuất hiện ở đây? Lâu lắm rồi chưa trở lại nơi này, về một cái lại đụng phải anh, thật sự quá xui xẻo.
La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác: “Sao anh lại ở đây?” Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên: “Sao nào? Em không dám nhìn anh?” “Ai không dám nhìn anh? Chẳng qua là tôi không muốn nhìn.” La Thiên Nhã quay mặt lại phản bác anh.
Lạc Thần Hi ngồi xuống đối diện cô, bắt chéo hai chân: “Thật không? Đấy là do em hối hận vì mình đã từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông đẹp trai như anh.” Là Thiên Nhã thấy nực cười: “Đúng thế, anh mà không nhắc, tôi cũng quên mất là mình đã từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông hoàn mỹ, đẹp trai.
Có điều, tôi không hối hận.” Ánh mắt Lạc Thần Hi lóe lên tia lạnh lẽo.
Sau đó, anh nở nụ cười tà mị: “Nhưng anh thấy rõ là em đang hối hận.
Nếu không sao vừa rồi lại mơ thấy anh.” Khuôn mặt La Thiên Nhã nóng lên như thể bị người ta nói trúng tim đen: “Anh nói lung tung.” “Em chảy cả nước miếng thế kia, trong mơ không thấy anh thì thấy ai?“.
La Thiên Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, phản bác: “Anh nghĩ nhiều quá rồi.
Ai tôi cũng có thể mơ thấy nhưng chắc chắn không mơ thấy anh.” Lạc Thần Hi tiếp tục trêu chọc: “Thật không? Nếu không mơ thấy anh thì sao vừa rồi miệng lại không ngừng gọi tên anh?” La Thiên Nhã đỏ mặt.
Trời ạ, cô gọi tên anh thật sao? Mới nãy cô có mơ màng ngủ mất những giấc ngủ rất sâu, yên bình, đâu có mơ thấy anh.
Nhìn dáng vẻ La Thiên Nhã ngượng ngùng như bị nói trúng tâm sự, khóe miệng Lạc Thần Hi không tự chủ được hơi nhếch lên, cười.
Đã bao lâu rồi anh không được thấy dáng vẻ đáng yêu của cô? Từ sau khi cô rời đi, bọn họ không hề được mặt đối mặt giống như bây giờ, không hề được nói chuyện với nhau bằng cách thức như đấu võ mồm, Cô vẫn là cô của trước đây, mơ mơ màng màng, ngốc nghếch vụng về.
“Không thể nào, cho dù tôi có gọi cũng không gọi tên anh.” “Vậy em sẽ gọi tên ai?” Lạc Thần Hi cười cợt hỏi lại.
“Tôi sẽ gọi tên Tiểu Bảo và Lăng Lăng.” La Thiên Nhã nói.
Trong giấc mơ của cô, ngoại trừ Lạc Thần Hi, còn có hai bảo bối nhỏ và cả cha nữa.
Lạc Thần Hi nở nụ cười hài lòng: “Nói cách khác, ngoại trừ anh, trong mơ của em chỉ có Tiểu Bảo và Lăng Lăng.” Anh không hề biết xấu hổ, đưa ra lời tổng kết.
La Thiên Nhã liếc anh một cái: “Lạc Thần Hi, anh đúng là rất biết cách tô son trát phấn thêm cho bản mặt mình đấy.
Chỗ này là khu dân cư, anh chưa được phép đã xông vào có phải không ổn lắm không?” Lạc Thần Hi dựa lưng vào ghế sofa: “Thật à? Em đừng quên toàn bộ khu Vân Thành này là do anh quyết định.” “Thế thì sao? Đây là nhà tôi.” La Thiên Nhã bắt đầu đấu võ mồm với anh.
“Sao nào? Chỗ Lạc Thần Hi anh muốn tới, ai có thể ngăn cản? Huống hồ, đây là do em mở cửa hoan nghênh anh.” Lạc Thần Hi xấu xa nói.