[Đam Mỹ] Tin Tưởng

Chương 4: Trốn thoát

Trên đường trở về khu tập trung phạm nhân, Lục Nhân liền rẽ vào căn nhà kho cạnh đường. Đây là nơi duy nhất mà cậu cảm thấy an toàn vì bọn phạm nhân khác rất ít khi lưu đến và đó cũng là nơi câu có thể dành một it thời gian nhỏ nhoi để nghỉ ngơi dưỡng sức. Căn nhà kho này là cậu tình cờ tìm thấy được hơn nửa năm trước, nhìn từ xa nó thật u ám, bẩn thỉu, y như nhà ma vậy. Có tin đồn rằng nơi này từng có một tên ngục tù tự sát nhưng linh hồn hắn không siêu thoát, thỉnh thoảng có người nghe thấy tiếng cười man rợ phát ra từ đó.

Lục Nhân từng nghe đến chuyện đó, nhưng đối với cậu, còn gì đáng sợ hơn là phải đối mặt với những tên phạm nhân mất hết nhân cách chứ. Ở trong này lâu, chứng kiến mọi hành động tàn ác, Lục Nhân mới nhận ra thứ đáng sợ nhất trên đời không phải ma quỷ mà chính là con người. Chỉ có con người khi vứt hết mọi rào cản đạo đức thì sẽ không từ thủ đoạn nào để tiêu diệt kẻ ngáng chân mình, còn những kể yếu ớt hơn thì nhẫn tâm chà đạp. Thỉnh thoảng, Lục Nhân suy nghĩ, đến người mà cậu hết lòng yêu thương lại lừa dối cậu thì ma quỷ gì đó có tính là gì.

Tìm một chỗ ngồi thoải mái, Lục Nhân mở hộp bánh Dĩ An đem đến, những chiếc bánh đẹp mắt với hương thơm ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh. Nhớ tới lời dặn của cô, Lục Nhân bẻ đôi từng chiếc bánh một, bên trong là nhân đậu xanh thơm ngon kèm với dừa trắng. Dĩ An luôn nhớ khẩu vị của cậu, Lục Nhân từ lúc còn nhỏ đã không thích bánh mặn mà chỉ ưa ngọt, thậm chỉ có những cái bánh ngọt đến nỗi khiến người khác chê bai thì cậu vẫn yêu thích. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chiếc bánh cuối cùng, cái mà hình thù không bắt mắt nhất lại không chứa nhân, mà thay vào đó là một cuộn giấy rơi ra ngoài. Lục Nhân nhẹ nhàng phủi sạch cuộn giấy và mở nó ra, đây có lẽ là kế sách cuối cùng mà Dĩ An có thể làm để đưa tin đến cậu.

"Nhân ca, em rất mong cuộn giấy này anh đọc được, nếu nó bị phát hiện thì cả anh, gia đình anh sẽ chết thảm dưới tay Dương Quân. Tuy nhiên, anh Lục Băng tin chúng ta sẽ thành công, nên bọn em liều làm vậy. Hiện nay, ba mẹ anh vẫn ổn, Băng ca đã đưa họ đến nơi an toàn. Lúc này Dương Quân đang không đề phòng, chúng ta có một hy vọng để cứu anh ra. Ba ngày nữa, thanh tra nhà tù sẽ đến kiểm tra, ông ấy là người của mình, anh cứ theo chỉ dẫn của ông ấy bọn em sẽ chờ ở ngoài. Để em biết anh đã đọc được tờ giấy này, anh hãy đưa nó cho người dọn phòng, họ sẽ chuyển lại cho bọn em".

Lục Nhân cẩn thận gấp cuộn giấy lại rồi nở một nụ cười đúng nghĩa mà hơn hai năm nay chưa từng có. Cậu luôn cầu mong ba mẹ mình vẫn sống tốt, thế là đủ rồi, nếu không vì cậu, họ cũng chẳng phải chịu khổ sở như vậy. Còn việc cậu có ra được nơi đây hay không thì còn phải xem vận may của cậu.

Ba ngày sau, đúng như lời Dĩ An nói, tên quản ngục đi từng phòng giam nhắc nhở rằng hôm nay sẽ có giám sát tới, biết điều thì biểu hiện tốt không thì sau này đừng trách hắn. Cuộn giấy kia cậu đã chuyển lại thành công cho người dọn phòng, nếu sự việc cứ tiếp diễn thuận lợi vậy thì thật tốt. Tuy nhiên, gần hết buổi, cậu chẳng thấy người thanh tra nào cả. Không lẽ họ không tìm được cậu. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một bàn tay vỗ vào vai cậu. Lục Nhân ngoảnh lại là ông Nghiên- trưởng thanh tra, câu còn chưa biết phải làm sao thì ông ta đã kéo cậu thật nhanh đến khu đất vắng rồi nói:

- Chỗ này không có camera, chúng ta phải hành động thật nhanh, nếu để người của Dương Quân phát hiện thì không có lần thứ hai đâu. Anh trai cậu đã chờ sẵn bên ngoài rồi. Bây giờ cậu hãy trốn trong xe chở thực phẩm, người lái xe của ta sẽ đi ra ngoài.

Lục Nhân chui vào chỗ khuất nhất, xe bắt đầu chuyển bánh rồi dần dần xa dần nhà tù. Cũng không biết là bao lâu thì người lái xe gọi, vừa bước xuống một thận ảnh chạy lại ôm cậu. Dĩ An vừa cười vừa khóc trông thật tội nghiệp, theo sau là Lục Băng. Hai anh em đối mặt, Lục Nhân không biết mở lời sao thì Luc Băng đã xoa đầu cậu, cười cười nói;

- Mọi chuyện đã qua rồi, thiệt thòi cho em trong suốt thời gian qua quá, anh xin lỗi. Ba mẹ không trách em đâu, họ luôn mong em mạnh khỏe, mình về nhà nhé!!

Lục Nhân gật đầu, chỉ cần ba mẹ không trách cậu thì lòng cậu đã nhẹ đi rất nhiều, bao năm nay điều mà cậu canh cánh cũng chỉ có nhiêu đó. Tuy vậy, hiện giờ với tình trạng của mình, Lục Nhân thật sự không thể gặp ba mẹ.

- Anh hai, hiện giờ em cần yên tĩnh suy nghĩ về mọi việc trong thời gian qua. Em hiện giờ thật không biết đối mặt sao với ba mẹ, anh hãy để em ở nơi khác. Khi nào em hồi phục hoàn toàn, em sẽ về nói chuyện với họ.

Lục Băng định từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt ngăn cản của Dĩ An, anh đảnh gật đầu. Đứa em trai này tuy kém anh sáu tuổi nhưng có lẽ trưởng thành hơn anh nhiều, lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình, cũng chính vì vậy nên cậu mới từ bỏ ước mơ của mình để theo lời ba mẹ. Bên ngoài tuy ít nói nhưng trong tâm luôn để ý mọi chuyện. Anh cũng đã biết Lục Nhân giống anh, không thích phụ nữ, nhưng vì cậu chưa nói ra nên anh cũng không hỏi thẳng. Đến khi nghe tin đồn cậu có bạn trai, anh cũng định điều tra nhưng khi thấy cậu cười nhiều hơn trước nên anh yên tâm rằng người kia là người tốt. Chỉ là Lục Băng không ngờ rằng người đó là Dương Quân, cũng tại anh sơ sẩy mà giờ đây Lục Nhân phải chịu tội.

- Thôi được, anh sẽ sắp xếp cho em và Dĩ An đến một khu phố khác, em cứ yên tâm ở đó, mọi việc cứ để anh lo, khi nào xong chuyện chúng ta sẽ cùng về thăm ba mẹ.- Lục Băng thỏa hiệp.

- Dĩ An, em không cần theo anh đâu, khoảng thời gian qua em đã giúp gia đình anh nhiều rồi. Anh cảm ơn!- Lục Nhân vừa cười vừa cầm tay Dĩ An nói.

- Thật ra em cũng không thể ở đó nữa rồi, Dương Quân cho người theo dõi nhà ở của em, đến bệnh viện thì tên trưởng khoa kia không cho em tham gia vào một ca phẫu thuật nào cả, hắn còn quấy rối em, may mà có Băng ca đến kịp. Nhân ca, không phải anh muốn bỏ lại em chứ??-Dĩ An buồn rầu hỏi.

Lục Nhân lắc đầu, sao cậu lại có thể bỏ rơi cô chứ, cô chính là người mà cậu coi như người thân, như em gái nhỏ của mình, cậu chỉ là không mong muốn Dĩ An bị cuốn vào vòng xoáy trả thù của hai bên để rồi thương tổn mà thôi.