Reng!! Reng!!
Dương Quân mệt mỏi tỉnh dậy , hắn thật khó mới có thể nghỉ ngơi một chút. Mấy tháng qua, tên Diệp Tranh kia không ngừng phá rối chuyện làm ăn của hắn, không chỉ vậy còn thu thập rất nhiều bằng chứng phạm tội để dồn hắn đến đường cùng. Nếu là người khác thì đã mất mạng hoặc thân bại danh liệt, nhưng Dương Quân là lão đại của một vùng, có chuyện gì là hắn chưa trải qua? Những việc đó hắn đã đề phòng nên chỉ tốn ít sức lực để giải quyết. Tuy nhiên, Diệp Tranh không ngừng khiêu khích làm hắn thấy hối hận vì sao không thể tiêu diệt tên đó sớm hơn.
-Có chuyện gì? -Câu hỏi mang đậm sự khó chịu.
Lam Minh ở đầu dây bên kia nghe được giọng Dương Quân cũng đoán được mình đang làm phiền giấc ngủ của lão đại. Nếu bình thường có đánh chết cậu thì chẳng bao giờ cậu dám gọi vào giờ này, nhưng hiện tại sự việc này vừa gấp vừa hệ trọng nếu không báo luôn thì sau này khéo cậu sẽ bị lão đại giết mất. Đàn em của Dương Quân luôn biết trong mắt hắn chỉ có hai loại người, một là dùng được còn hai là không, nếu không được việc hắn sẽ thẳng tay loại trừ.
-Có chuyện không ổn rồi lão đại, tên quản ngục kia vừa báo rằng ba ngày trước Lục Nhân đã không còn trong tù nữa, các camera an ninh đều không quay được gì, chỉ có vài người dân nói rằng nhìn thấy có người đón cậu ấy đi. Hơn nữa, mấy tên giám sát Dĩ An cũng không tìm thấy tung tích của cô ta kể cả ở nhà và bệnh viện.
-Cái gì?? Không thể có chuyện trùng hợp vậy được, mau tìm ra Lục Nhân ngay cho tôi, chắc chắn đây đều là do tên Lục Băng làm! Không! Lập tức năm ngày nữa là phải có! Còn nữa, nói với tên vô dụng kia rằng nếu không tìm ra được thì coi chừng cái mạng của cả nhà hắn!! -Dương Quân giận dữ hét lên.
- Rõ ạ!!
Lam Minh vừa cúp máy vừa thở dài, lão đại thật biết ép người mà, sao cậu có thể tìm ra người nhanh như vậy chứ. Câu thật thương cảm cho Lục Nhân, vài lần gặp mặt, cậu cũng biết Lục Nhân là người hiền lành dễ tính, cuối cùng lại phải cuốn vào cuôc chiến của những người khác rồi phải chịu uất ức, thương tổn. Lam Minh nhiều lúc tò mò nghĩ, lão đại ở bên người ta lâu như vậy mà chẳng lẽ không có tình cảm gì, sao mà thẳng tay tuyệt tình đến vậy? Nhưng tất nhiên cậu không có hứng đi sâu vào đời tư của người khác cho lắm, cứ tìm Lục Nhân về đã, âu cũng là số phận của cậu ấy, cái mạng mình phải lo trước đã-_-.
-----------------------------------------------------------------------
Tại Thiên Lĩnh bar, một bóng người vừa uống rượu vừa đưa mắt nhìn khung cảnh thác loạn nơi đây, hắn chỉ muốn đến đây thư giãn một chút nhưng không khí ở đây thật sự không hợp ý. Diệp Tranh uống xong một ly rượu, lại ra hiệu cho cậu bé bên cạnh hắn rót tiếp, dù sao tâm tình hắn không tệ, ở đây thêm chút nữa cũng được. Mọi việc đang đi đúng kế hoach hắn đề ra, nếu hắn chiếm được địa bàn nơi đây thì việc dồn Dương Quân tới chỗ chết cũng chỉ là thời gian. Không chỉ có Dương Quân mà cả cha hắn- Dương Lập Thành cũng không được yên.
Nhớ hồi còn bé, không lúc nào hắn không thấy mẹ mình trốn trong phòng khóc, lúc đó không hiểu gì nhưng sau này, bà ngoại hắn kể rằng chính Dương Lập Thành đã bỏ mẹ hắn để đi cưới người đàn bà khác, ngay lúc đang mang thai hắn. Mẹ hắn cũng vì vậy mà bị trầm cảm, thẳng đến lúc hắn 16 tuổi, do suy kiệt thể chất lẫn tinh thần mà bà ấy qua đời. Cả cuộc đời lẫn cái chết của bà đã làm hắn xót xa rồi biến thành hận thù, nung nấu kế hoạch làm cha con Dương Lập Thành sống không bằng chết, cho ông ta biết được mẹ hắn đã trải qua những gì.
- Anh muốn uống tiếp không?- Tiếng nói của cậu bé bên cạnh như kéo hắn trở về.
Liếc mắt nhìn, Diệp Tranh thầm đánh giá phong cách phục vụ của quán bar đúng là không tệ, quả nhiên là quán bar nổi tiếng để đàn ông lui đến. Các MB ở đây rất biết cách lấy lòng khách, với chất giọng ngọt ngào cùng khuôn mặt dễ thương của cậu bé này, nếu là người khác đã nhào đến âu yếm cưng nựng hoặc thậm chí là lăn giường. Nhưng đối với hắn, dù có xinh đẹp đến cỡ nào thì cũng không hợp khẩu vị, chỉ có tiểu bach thỏ mới có thể làm hắn yêu thương, dấy lên dục vọng trong hắn.
Diệp Tranh lắc đầu rồi hào phóng đưa cho cậu bé một tấm séc, sau đó ra hiệu đi ra ngoài, cứ coi như là tiền công cho cả buổi tối bồi hắn vậy. Nhắc tới tiểu bạch thỏ, hắn phải công nhận cậu ta trốn kĩ thật, rõ ràng bao năm làm bạn thân, lên đại học hắn tỏ tình, tuy chưa chấp nhận nhưng cũng hôn rồi, thế mà mấy ngày sau đã không tung tích, đến cả nhà ở cũng chuyển đi, chẳng lẽ sợ hắn đến vậy? Mấy năm nay hắn cho người tra tìm nhưng cũng không thu được gì, chắc chắn phải có sự tình gì bên trong mới vậy. Đợi hắn trả thù xong, nhất định sẽ tìm ra tiểu bạch thỏ, lúc đó cậu ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng, hắn sẽ trực tiếp ôm người về nhà. Chỉ mong câu ấy vẫn bình yên, nếu không hẳn là hắn sẽ dằn vặt suốt quẵng đời còn lại.