Bạn gái quân nhân

Chương 13

Mộc Hàm Ngôn cả ngày dán mắt vào máy tính, hết gõ rồi lại nhập, bay nguyên cả ngày chủ nhật. Từ đêm qua đến nay đã không chợp mắt tí nào, cũng không màng đến điện thoại có ai gọi đến, vì lần này cô phải tập trung hết mức. Cửa phòng kí túc cũng không mở ra tí nào, cả ngày không có động tĩnh, người ngoài còn tưởng chết giả trong đó đến nơi rồi chứ.

- Lão Bằng.

- Ừm.

- Anh biết Đổng Trác đang ở đâu không?

- Kingbar. Hỏi làm gì?

- Không có gì. Thôi nhé.

Mộc Hàm Ngôn dập máy, trong đầu đang tính toán gì đó. Liền nhìn đồng hồ. Hả? Đã 8h tối rồi? Cô còn chưa ăn trưa lẫn ăn tối nữa. Oáp! Lại còn buồn ngủ nữa chứ. Này thì hành động kiểu gì?

- Giai Tuệ.

- Ừm. Mình đây.

- Cậu rảnh không? Giúp tôi một chuyện.

- Sao? Có chuyện gì à?

- Xong việc mình sẽ đưa cậu 5000 tệ. Thế nào?

Triệu Giai Tuệ nghe đến mức lương này, khẽ nuốt nước bọt. Nếu có nó, cô sẽ trả vợi nợ do lão già kia để lại...Mộc Hàm Ngôn nhíu mày, nếu cô có cái Triệu Giai Tuệ có, thì đã không phải nhờ đến cô ta rồi.

- Được rồi. Chuyện gì vậy?

- Cậu chỉ cần diễn đạt một chút...

8h30, Mộc Hàm Ngôn và Triệu Giai Tuệ có mặt tại quán bar. Cô lợi dụng quen biết của Lục Cảnh Ngôn với quản lí, lấy số phòng Đổng Trác.

- Cậu vào đi, dụ cô gái ngồi cùng Đổng Trác ra ngoài này giúp mình.

Mộc Hàm Ngôn bịt kín người, lộ hai con mắt, trên tay cầm một xấp giấy được bọc kín.

- A...em tìm tôi?

Thì ra đó lại là cô gái hôm trước mang quần áo và sủi giải rượu cho Mộc Hàm Ngôn. Cô tháo khẩu trang, thế này thì dùng đến biện pháp mềm mỏng thôi.

- Chị nhớ em chứ?

- ...em là...Mộc tiểu thư? Qua đêm cùng...

- Em cần chị giúp. Gấp lắm.

- Có chuyện gì à?

- Bây giờ chị vào báo với vị khách mà chị đang tiếp, cô gái này sẽ đổi ca với chị ít phút. Có được không?

Mộc Hàm Ngôn chỉ vào Triệu Giai Tuệ, nữ quân nhân như bọn cô da ngăm là điều đương nhiên, nhưng Giai Tuệ thực sự rất xinh đẹp, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông. Khi cô diện đầm xẻ sâu, thực sự không kém gì một đại mĩ nữ. Đó là những gì Mộc Hàm Ngôn không có, nên mới phải nhờ đến Triệu Giai Tuệ.

Nhậm Thần nghĩ ngợi một lúc, thấy sự chân thành trong mắt Mộc Hàm Ngôn. Liền đồng ý, dẫn theo Triệu Giai Tuệ vào trong. Sau đó ra ngoài một mình, gật đầu ra hiệu với cô, ý muốn nói được rồi.

- Chị đi với em một lát.

Mộc Hàm Ngôn lấy một cái cớ, dẫn Nhậm Thần đi vòng vòng, sau đó hai người ngồi xuống đài phun nước sau quán bar, tâm sự.

Cô muốn phân tán sự chú ý và nghi hoặc của cô gái này. Kéo dài thời gian để Triệu Giai Tuệ có thời gian ra tay.

- Thế nào mà chị lại vào đây?

- Hửm?

- Kingbar ấy. Em muốn hỏi sao chị lại ở trong này? Bị bán à?

- À không. Chị tự vào. Xã hội vốn dĩ loạn, công việc khó kiếm, lúc bất lực vì thất nghiệp. Quản lí của quán bar này giới thiệu cho chị vào đây.

- Ở đây...chị có ổn không?

Mộc Hàm Ngôn và Nhậm Thần mấy chốc quên đi mục đích ban đầu, lắng nghe cuộc đời của một cô gái quán bar, cảm thông theo. Cô nheo mày, vờ như rất cảm động.

- Thật ra thì em muốn cho cô gái vừa nãy thử việc, với lại cũng muốn cảm ơn chị về việc hôm trước nên mới gọi chị ra.

- À không, không cần phải cảm ơn đâu. Lục tổng là khách Vip chỗ này, cậu ấy dặn dò cũng là điều nên làm.

- Nhưng em không muốn nợ nần ai. Này, cầm lấy đi. Coi như em trả công hôm trước và cả hôm nay nữa.

Mắt phượng Nhậm Thần nhíu lại, thực rất khó hiểu lẫn cảm kích cô gái nhỏ trước mặt. Dứt khoát từ chối tiền.

- Không được. Tối nay em đã cướp khách của chị, thì em phải trả công.

- Vậy đi. Chị lấy một nửa. Không phải hầu hạ lũ đàn ông đó, chị lại cảm thấy nhẹ nhõm ấy chứ.

-...- Mộc Hàm Ngôn im lặng.

- Oáp. Vậy là được đi ngủ sớm rồi. Cảm ơn em nhé.

Nhậm Thần nhét mớ giấy bạc lấy từ tay Mộc Hàm Ngôn vào ngực, như một thói quen. Đợi khi chị ta đi vào, cô mới lấy lại vẻ mặt nghiêm túc như lúc ban đầu. Tức tốc chạy vào trong xem Triệu Giai Tuệ đến đâu rồi.

Triệu Giai Tuệ quả nhiên là cô gái thông minh, bản thân uống một ly rượu, nhưng phải chuốc cho Đổng Trác cả mười ly. Khiến hắn nhanh chóng say mèm.

- Đổng gia, em dẫn ngài lên phòng nhé.

Giai Tuệ giở giọng ngọt ngào đến mê người, lấy sức lực của một quân nhân mà kéo Đổng Trác ra ngoài. Vừa hay gặp Mộc Hàm Ngôn.

- Hàm Ngôn.

- Đưa lên phòng 408.

- Lấy dấu vân tay là được rồi mà. Ném quách hắn ta vào nhà vệ sinh cho rồi, tên hám gái, hắn ta chạm vào người mình, thật là kinh tởm...

Triệu Giai Tuệ ghét bỏ đẩy Đổng Trác cho Mộc Hàm Ngôn, liên tục lau người. Mộc Hàm Ngôn khẽ cười.

- Triệu tiểu thư, chúng ta đã bàn với nhau phải ra tay êm ấm, không phải sao?

- Được rồi được rồi. Cậu đi mà đưa hắn lên.

Hai cô gái, cùng đỡ một tên đàn ông vào phòng. Triệu Giai Tuệ lột đồ, bày ra sàn. Mộc Hàm Ngôn lấy mực đỏ, lăn dấu vân tay của Đổng Trác, in lên hơn chục tờ giấy.

- Được rồi.

- Rời đi.

- Đổng lão đại, anh có trong đó không?

Từ ngoài vọng vào tiếng gọi lớn, Mộc Hàm Ngôn nép vào cửa. Triệu Giai Tuệ quấn khăn tắm lên người. Ló đầu ra ngoài cửa.

- A, người đẹp, lão đại của chúng tôi đâu rồi? - tên đàn em hỏi.

- Ý anh đẹp trai này là Đổng gia sao? Anh ấy ngủ rồi. Say lắm rồi.

- Vậy sao? Tôi tới đưa cái này cho anh ấy. Cô để đầu giường, sáng mai anh ấy xem.

- Ok. Ngủ ngon nhé.

Triệu Giai Tuệ quả nhiên diễn xuất đạt đỉnh cao, Mộc Hàm Ngôn cực kì hài lòng, này phải trao giải quân nhân có diễn xuất đỉnh nhất cho cô ấy mới được. Giai Tuệ đóng cửa, ném khăn tắm ra khỏi người, ghét bỏ mà vứt tập hồ sơ mà tên kia đưa lên giường.

- Cái gì vậy?

- Không biết. Cậu cũng nghe rồi mà.

- Đưa đây cho mình xem.

Mộc Hàm Ngôn tháo dây bên ngoài, rút ra một sấp giấy. Càng đọc càng nhíu mày, càng đọc càng không tin nổi vào mắt mình.

- Gì thế?

- Tài liệu giao dịch của Đổng Trác và các ông lớn.

- Giao dịch cái gì?

- Bản thiết kế vũ khí của Lục thị.

- Ý là...bán sản phẩm của Lục thị? Cho các đối thủ cạnh tranh sao?

Triệu Giai Tuệ ngờ vực, lấy tài liệu từ tay Mộc Hàm Ngôn, xem qua một lượt.

- Một tên hám tiền. Mỗi lần hắn bán cho một người đều thu về hàng chục vạn tệ.

- Lấy đi.

Mộc Hàm Ngôn nheo mày. Thế này phải thúc giục Lục Cảnh Ngôn mau mở cuộc họp cổ đông. Để Đổng Trác không kịp trở tay, không kịp phát hiện ra tài liệu của mình về cổ phần đã bị hack và tập tài liệu này bị lấy đi.

- Cậu vào đi. Mình về sau.

Mộc Hàm Ngôn nhìn tận mắt Triệu Giai Tuệ đi qua cổng chính của kí túc, mới yên tâm dặn tài xế taxi đi tiếp.

- Đến Lục gia.

- Đêm hôm chị tới đây làm gì chứ?

Lục Cảnh Nghi đi uống nước, nhìn thấy Mộc Hàm Ngôn một thân kín mít đi vào. Miệng không ngừng ngáp, lên tiếng hỏi cô.

- Phòng của Lục Cảnh Ngôn ở đâu?

- Tầng hai, rẽ trái, phòng cuối cùng.

- Cảm ơn.

- Kì lạ. Con gái con đứa, đêm hôm không ở nhà, đến tìm con trai nhà người ta? Là ý gì vậy chứ?

Lục Cảnh Nghi lắc lắc đầu, lẩm bẩm vài câu, sau đó lên phòng tiếp tục ngủ. Mộc Hàm Ngôn thấy cửa không khóa, trực tiếp đi vào. Không có người? Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, cô cũng rất lịch sự ngồi ở giường chờ hắn. Tầm 5 phút sau, nước tắt, cửa mở, mỹ nam trên người quấn duy nhất chiếc khăn tắm ở thân dưới đi ra.

- Lục... - Cô ngập ngừng nhìn hắn.

- Hàm Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn bị bất ngờ, đứng im một chỗ, nhìn cô chằm chằm. Thật không tin nổi vào mắt mình. Sao Mộc Hàm Ngôn cô lại có mặt trong phòng hắn? Vào đêm hôm? Đi xuyên không gian đến đây à?

- Tôi đến đưa anh tài liệu về Đổng Trác.

Mộc Hàm Ngôn quay mặt đi, hắng giọng nói hết câu, tập trung vào vấn đề chính.

- Nhanh vậy cơ à?

Lục Cảnh Ngôn đi đến trước mặt cô, đón lấy tập tài liệu ghi chép về nội dung bán sản phẩm.

- Anh có thể mặc quần áo vào không? Rồi chúng ta nói chuyện.

- Được. Nghe em.

Lục Cảnh Ngôn nuông chiều đồng ý, thích thú nhìn khuôn mặt nhóc con kia đang đỏ dần.