Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 9

Tiểu Yến, sao cô lại ở đây?

Con chào chú, tên con là Mơ ạ. Để con lau mặt cho chú khỏe hơn rồi con ngâm chân nước ấm cho chú nhé.

Cô là ai, chú cháu gì, tôi cấm cô đụng vào người của tui. Nghe rõ chưa hả? Đi ra ngoài ngay cho tôi. Áaaaaaa, đâu đầu quá Áaaaaaaaaaaa.

Mặc kệ người đàn ông mắt long lên đỏ ngầu hắt cả chậu nước vào người con gái bé nhỏ. Bé Mơ run run sợ sệt nhưng vẫn không bỏ cuộc. Con bé nhỏm dậy xoa hai thái dương, những ngón tay nhỏ nhắn cào cào sau gáy của người đàn ông đang lên cơn điên.

Anh giận dữ định xô ngã cô bé nhưng ko hiểu sao những động tác của cô bé làm anh thấy dễ chịu và nhanh chóng gục vào lòng con bé ngủ ngon lành. Bà Linh Phi nghe tiếng con trai hét thì phi như bay vào cứu con bé. Thấy cảnh tượng ấy thì bà ra hiệu cho con bé đỡ anh nằm xuống giường và kéo chăn cho anh ngủ êm.

Một điều lạ xảy ra là sáng hôm sau anh thức dậy rất khỏe mạnh, đầu óc không hề đau đớn. Rất tỉnh táo và dễ chịu. Vừa mở mắt ra thì anh đã thấy con bé mà hôm qua anh hắt chậu nước vào người nó lấm lét đi vào.

Chú ơi, chú dậy rồi ạ? Chú vào nhà tắm đánh răng rửa mặt đi. Con không có mang chậu nước để chú đổ vào người con, nếu chú thích đổ thì để con đi lấy vào cho chú đổ nhé?

Anh phì cười với câu nói ngu thật ngu của con bé. Ai lại đi tình nguyện đem chậu nước cho người khác đổ lên mình như vậy.

Haha, con thích bị đổ nước lên người lắm hay sao mà đòi đem vào cho chú đổ nữa? Con tên gì? bao nhiêu tuổi?

Dạ, con không thích bị đổ nước lên người như hôm qua đâu ạ, lạnh lắm ạ. Chỉ tại bà chủ nói phải nghe lời chú, chú kêu chết cũng phải chết. Con tên Mơ, 18 tuổi ạ.

Haha, thôi được rồi, chú không có kêu con chết đâu. Chú xin lỗi chuyện hôm qua. Chú tên Quân 38 tuổi. 18 tuổi thì kêu chú là chú đúng rồi. Chú đói bụng quá, con xuống bếp làm gì cho chú ăn đi, ăn xong rồi thì theo chú đi câu cá, hôm nay chủ nhật nên chú nghỉ làm.

Bé Mơ dạ một tiếng lớn rồi lí lắc chạy xuống bếp nhào nhào, nặn nặn làm bánh bao- cái món duy nhất mà ai cũng nghiện nó làm. Đình Quân thấy con bé dễ thương và trẻ con nên cũng thích chơi với nó vì lâu lắm rồi anh cứ như người tự kỉ không biết niềm vui là gì, anh tò mò đi theo bé con vào bếp, thấy con bé nắn nắn vui vui nên anh cũng tiến lại hỏi thăm:

Con vò vò cái gì đó? Nhìn vui vậy, cho chú làm với coi. Haha mũi của con dính gì này, haha....

Bé con biết mình mới bị ông chú quét cho cục bột lên chóp mũi nên cũng giả ngu reo lên:

Aaaaa, chú ơi, mũi của chú cũng dính gì này. mũi của con cũng giống chú nên mai mốt chú đừng ghét con nữa nha. nha

Bà Linh Phi ngây người đứng nhìn đứa con trai duy nhất đang vui đùa làm bánh bao và giành nhau ăn với bé con ngay dưới bếp- việc mà bà chưa từng thấy bao giờ.

Bé con, mau bỏ 2 cái bánh nữa vào túi rồi theo chú ra xe đi câu cá.

Ơ, chú vẫn chưa no ạ, chú ăn 3 cái bánh to rồi đấy.

Chú vẫn còn muốn ăn mà, ai biểu con làm bánh ngon quá làm gì?

Haha, hihi, haha, hihi. Tiếng cười giòn tan của hai chú cháu ra đến tận xe.

Bé con, thắt dây an toàn vào.

Dây gì cơ ạ? Dây ở đâu ạ?

Thấy bé con lơ ngơ nhìn ngang ngó dọc thì anh choàng tay thắt dây an toàn cho nó. Trong khoảnh khắc người anh choàng sát người nó, nó vô tư reo lên:

Chú ơi, chú thơm quá à, cho con ngửi chút nữa đi.

Anh hơi giật mình và ngượng, mặt tai bỗng dưng đỏ lửng. Anh cốc đầu con bé:

Ngửi gì mà ngửi, con bé này, đi với đàn ông con trai thì phải ý tứ giữ khoảng cách một chút, biết chưa?

Ý tứ là sao chú? Chú ơi, chú thơm quá mà, cho con ngửi chút đi mà. Bà nói cả đời này con phải theo hầu hạ chú, chú sống thì con sống, chú chết thì con chết.

Nói rồi con bé tự nhiên kéo cánh tay anh vừa ôm vừa hít hà: ôi thơm quá à, hihihi.

Anh mặt mày đỏ lựng hết cách lái xe vút đi với một tay còn một tay thì để cho con bé ngửi.

Nó ngửi chán chê rồi chăm chú nhìn anh hét toáng lên:

Chú ơi, chú bệnh hay sao mà mặt chú đỏ, cổ đỏ, tai cũng đỏ nữa nè. Chú ơi, chú bị sốt hả?

Anh phì cười xoa đầu con bé:

Tới nơi rồi. Hôm nay mình câu cá ở đây thôi. Trời nắng nóng chứ chú đâu có bệnh gì đâu.

Con bé yên tâm lon ton chạy sau lưng Đình Quân ra bờ sông câu cá. Lâu lâu con bé lại đưa nước, đưa bánh và lau mồ hôi cho anh.

Chẳng hiểu vì cớ gì mà anh thật sự cảm thấy bình yên, thoải mái khi ở gần và được con bé chăm sóc.

Bé con, con cũng uống một chút nước đi này, môi con khô hết rồi kìa.

Con bé vừa uống nước vừa nhướng mắt tò mò:

Chú ơi, sao mình câu mãi mà không thấy con cá nào cắn câu thế chú?

Uh, chú chỉ buộc đồ ăn thả xuống cho cá ăn, đâu có lưỡi câu đâu mà cá cắn câu.

Uả sao kì vậy chú, bộ chú quên đem theo lưỡi câu hả?

Không, chú chỉ muốn cho cá ăn chứ không muốn làm đau cá.

Con bé chết sững vài giây vì bất ngờ, nó nhìn anh chăm chú:

Chú ơi, chú vừa thơm lại vừa tốt bụng nữa.

Anh chưa kịp phì cười thì hoảng hốt vì có con rắn hổ mang rơi từ nhánh cây trên đầu xuống ngay chân anh.

Áaaaa, rắn... rắn.... bé con mau chạy đi.

Bé Mơ là dân núi rừng nên nhìn là biết đây là loại rắn cực độc có thể giết chết một con voi khổng lồ trong tích tắc. Con bé tóm ngay con rắn định quăng ra xa tránh làm hại ông chủ của nó, nhưng xui thay con rắn bất ngờ quay đầu phập ngay vào tay nó. Đình Quân hốt hoảng kéo tay con bé chạy ra xe. Anh nhanh chóng cột chặn trên cánh tay con bé để ngăn nọc độc thâm nhập tim, thắt dây an toàn và lái vút đi cấp cứu.

Bé con, cố lên một chút để chú đưa con đi viện. Sao con không chạy đi mà để con rắn cắn con vậy. Chú xin lỗi con.

Con bé bắt đầu lim dim, lơ mơ:

Chú ơi, con không để chú bị đau đâu, con muốn ngửi tay chú, được không?

Vừa sợ, vừa khóc, anh đưa một cánh tay cho con bé vừa ôm vừa ngửi. Anh nài nỉ nó:

Bé con, cố gắn lên, con đừng bị làm sao nha. Chú năn nỉ con đó.

Chú ơi, con thương chú, chú đừng khóc nha.

Đình Quân thật sự sợ hãi cho tăng tốc không ngừng vì con bé đã hôn mê. Anh ngồi trước phòng cấp cứu mà tay chân run lẩy bẩy.

Bà Linh Phi cũng đã vội chạy tới nơi, bà thật sự đau lòng và sợ mất con bé. Con bé đã liều chết để cứu con trai bảo bối của bà. Nếu nó còn sống thì bà sẽ nhận nó làm con gái nuôi để chăm sóc và đền ơn nó.

Con trai à, mạnh mẽ lên con, đừng khóc nữa.

Hức... hức.... mẹ ơi, con bé vì con mới bị rắn cắn đó mẹ. Con bé mà chết thì con phải làm sao đây?

Đúng lúc cô bác sĩ bước ra vỗ vai Đình Quân đang ôm mặt khóc.

Gia đình đừng quá lo lắng. Cũng may bệnh viện còn đúng loại huyết thanh của rắn hổ mang nên cô bé sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Giờ mọi người có thể vào thăm cô bé được rồi.

Đình quân và mẹ vui mừng đi như chạy lao vào phòng bệnh.

Mơ ơi, con thấy trong người thế nào rồi con? Bà sợ chết đi được.

Bé con có đau không? Chú mua gì cho con ăn nhé.

Ơ, chú, chú không bị rắn cắn chứ? chỉ có mình con bị rắn cắn phải không?

Chú không sao, con đừng lo, chú không sao hết.

Ôi may quá, chỉ có mình con bị rắn cắn, chú không sao là tốt rồi.

Câu nói của cô bé cộng thêm cái hình ảnh cô bé bị rắn cắn vẫn mím môi ghìm đầu rắn vào tay mình rồi quăng ra xa để anh không bị nguy hiểm ùa về làm anh bật khóc

Chú xin lỗi, tất cả là tại chú, con còn đau lắm không?

Ơ, chú ơi, con không đau, con khỏe, chú nhìn này, con khỏe mà, hehehe...

Hihihi, cảm ơn con vẫn khỏe mạnh.

Chú đừng khóc nữa nha, con không sao hết à. Chú ơi con ngửi chú được không?

Bà Linh Phi giật mình không hiểu con bé nói ý gì, chỉ có anh là hiểu ý nó nên tiến gần đến giường bệnh đưa cánh tay của mình cho nó. Con bé ôm lấy cánh tay của anh ngửi lấy ngửi đế nhưng nó nhanh chóng buông ra mặt xị xuống.

Không còn thơm gì hết à, tay chú không thơm nữa, chán.

Ơ, con bé này, chú đi cả ngày hôm nay trong rừng, người đổ bao nhiêu mồ hôi thì sao mà thơm hoài được? Chú đi mua cháo cho con ăn nha.

Con chăm sóc con bé một mình được không? Mẹ đi lại đây có chút việc.

Dạ, mẹ cứ đi đi, con lo cho nó được rồi.

Bé con, ăn một chút cháo đi nào, Ăn cho mau khỏe nha.

Con không ăn đâu, miệng con đắng lắm, con chỉ muốn nôn thôi à.

Để chú đút cho con ăn, ăn một chút thôi để còn uống thuốc nữa.

Ngoan nào bé, ăn một muỗng này nữa thôi.

Oẹ ọe... ọe

Đình Quân lóng ngóng vỗ lưng con bé xót xa:

Mệt không con? cố lên, chú xin lỗi con.

Con bé mệt phờ ngã vào người của anh lim dim

Ư, ư, chú ơi, ngực của chú vẫn còn thơm nè. Chú đứng yên cho con ngửi chút nha. ôi thơm quá, thơm quá.

Mặt mũi anh bắt đầu đỏ lửng nhìn con bé mệt phờ đang úp mặt vào ngực anh hít hà. Mắc cỡ nhưng thương nó nên anh đứng yên cho nó muốn làm gì thì làm mà không nỡ đẩy nó ra.

Cô bé Mơ hít hà chán chê thì ngủ vùi luôn trong vòng tay anh. Anh sợ cô bé ngã nên vòng tay ôm con bé cho nó khỏi ngã. Biết cô bé đã ngủ say nên anh nhẹ nhàng đỡ con bé nằm xuống giường.

Ơ, chú ơi, chú ơi, chú đừng đi mà, chú ơi, chú ơi, huhuhu...

Mơ, Mơ này, chú ở đây mà, chú ngay đây này, con ngủ đi, chú không đi đâu hết.

Con bé quơ quơ tay trong cơn mơ sảng, nó chụp được bàn tay anh thì nắm chặt rồi mới chịu ngủ yên. Anh sợ con bé giật mình nên cứ để yên tay cho nó nắm và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nhìn con bé ngủ say.