Khi học bá yêu thầm

Chương 3: Cuối cùng cũng làm bạn với người mình thích

Trần Kỳ không còn tâm trạng chơi bóng rổ nữa, cứ vậy quay goắt đến bồn rửa mặt ở khu vệ sinh.

Anh mở vòi, đưa tay hứng nước vốc thẳng vào mặt, xua tan cái nóng và phiền muộn cuồn cuộn trong lòng.

Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên:

- Trần Kỳ.

Trần Kỳ giật mình ngẩng đầu, từng giọt nước còn tóc tách rơi từ tóc.

Anh thấy An Lạc Dương đang đứng đối diện, gương mặt có chút ngượng nghịu.

- Chuyện ban nãy, tôi cảm ơn cậu. Nhờ có cậu tôi mới không bị thương. – Cho nên ấy, tôi muốn lấy thân báo đáp nha!!!

Trần Kỳ cảm thấy vừa có mầm cây đang mọc trong đầu anh, sắp nở thành bông hoa luôn rồi.

Anh mỉm cười dịu dàng:

- Không có việc gì.

Nhận được nụ cười siêu cấp mê hoặc của nam thần, An Lạc Dương như tiếp thêm dũng khí, hào sảng nói tiếng:

- Cái kia... tôi cảm thấy cậu cũng không đến nỗi tệ. Từ giờ xem như chúng ta hòa giải, tôi sẽ coi cậu là bạn bè.

Vừa nói xong, An Lạc Dương phải tự thưởng cho mình 1000 like vì sự thông minh, từ giờ không cần phải buông gai nhọn với Trần Kỳ nữa rồi.

Trần Kỳ không chút do dự gật đầu chấp thuận.

Thấy không còn gì để nói, An Lạc Dương liền phải tạm biệt rời đi. Đột nhiên cổ tay cậu bị nắm lấy.

Ngạc nhiên quay lại nhìn Trần Kỳ. Anh buông tay cậu, cười nhẹ:

- Cậu không định báo đáp tôi cái gì à, chí ít cũng phải mời tôi một bữa chứ.

Vậy mà thật sự có miếng bánh ngọt rơi từ đâu xuống, An Lạc Dương chỉ hận không gật đầu lia lịa ấy chứ.

- Được thôi, sau giờ học chờ tôi.

Thời khóa biểu buổi chiều kết thúc vào lúc 5 giờ, sau 2 tiếng là giờ tự học từ 7 giờ tới 9 giờ tối.

Học sinh Nhất Trung thường tranh thủ thời gian này ra ngoài đi ăn, người nào có nhà gần trường sẽ ghé về tắm rửa.

Nhà An Lạc Dương chỉ cách trường mười phút đi bộ, nên thường sau giờ buổi chiều cậu đều về nhà.

Nhưng hôm nay sẽ không như vậy, haha.

“ Tan học cậu về nhà một mình đi. Tôi bận việc rồi.”

Soạn một tin nhắn gửi cho Mộc Tranh Tử. An Lạc Dương hí hửng bỏ sách vào cặp.

Vương Khả Nhạc - lớp trưởng ban thực nghiệm A đi tới:

- An học bá, giờ có rảnh không? Lên thư viện cùng tôi, tôi cảm thấy bài kiểm tra vừa rồi cách làm của tôi có khả năng dẫn tới kết quả đúng.

An Lạc Dương lắc đầu từ chối:

- Lần này tôi bận rồi, khi khác đi.

Uông Minh và Hàn Thất Nguyệt ngồi bàn trên quay xuống cười trêu:

- Lại đi hẹn hò với cô bạn Tranh Tử kia sao?

An Lạc Dương nhíu mày:

- Tôi và cậu ấy hoàn toàn trong sạch.

Thấy hai bà tám bàn trên còn muốn đùa dai, Vương Khả Nhạc tốt bụng đập hai quyển sách lên đầu các cô.

- Lo học hành đi, bài kiểm tra vừa rồi các cậu tụt điểm đấy, lần thi tháng sắp tới không lọt top 50, thì các cậu tự hứng cơn giận của cô Lý đi.

Uông Minh bị đánh đau, ai oán than:

- Cậu xem lớp phó học tập An học bá cũng không siết chặt như cậu đâu.

An Lạc Dương hoàn toàn không muốn để ý đám bạn cùng lớp nữa, giờ cậu chỉ nôn nóng muốn chạy đi gặp Trần Kỳ ngay, mau chóng thu dọn rồi ra khỏi lớp.

Vừa bước ra hành lang đã thấy Trần Kỳ đeo một bên dây cặp đứng dựa tường chờ cậu.

An Lạc Dương đi tới, cười như được mùa:

- Nào, đi thôi. Giờ buổi chiều rồi nên đãi cậu ăn bánh bao cho ấm bụng nha.

- Sao cũng được.

Vậy là hai người sóng vai nhau cùng đi trước sự ngỡ ngàng của học sinh trong trường.

- Trời đất ơi, tôi có nhìn nhầm không vậy? An Lạc Dương và Trần Kỳ đang đi cùng nhau kìa.

- Ê đừng nói hai cậu ấy định đánh nhau đấy nhé.

- Học tập An học bá còn có hi vọng thắng, chứ đánh nhau thì làm sao cậu ấy đọ được với anh Kỳ?

Những lời bàn tán rôm rả xôn xao. Thậm chí còn leo lên chủ đề hot của diễn đàn Nhất Trung.

Mà hai nhân vật chính trong vòng xoáy nghị luận ấy, lại đang đứng trước quán bán bánh bao của dì Trương.

- Lạc Dương hả cháu, hôm nay dẫn bạn đi ăn cùng à, ai ôi cậu trai trẻ này nhìn khôi ngô quá.

Dì Trương nở nụ cười phúc nậu niềm nở đón hai người. An Lạc Dương lễ phép đáp lại:

- Dạ, cháu chào dì, dì lấy cho cháu hai cái bánh, với hai bát tào phớ.

- Có liền có liền, các cháu ra kia ngồi chờ đi.

An Lạc Dương và Trần Kỳ ngồi xuống mấy cái ghế nhựa xếp quanh cái bàn dưới gốc cây.

Trần Kỳ tò mò hỏi:

- Cậu hay ăn ở đây lắm sao? Cô bán hàng có vẻ quen thân.

- Phải đó. Sáng nào tôi cũng qua đây ăn sáng, chiều thỉnh thoảng mẹ tôi không chuẩn bị cơm kịp tôi cũng ăn ở đây. Đảm bảo ngon chất lượng luôn.

Trần Kỳ cười nhẹ, thực ra cho dù không ngon thì đối với anh lần này cũng quá mĩ mãn.

Thật hiếm khi mới có thể ngắm An Lạc Dương ở khoảng cách gần như vậy. Nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại, gương mặt thanh tú, ngũ quan timh xảo và đôi mắt đào hoa ẩn dưới cặp kính mắt, hàng mi cong cong như đang cười.

An Lạc Dương không chỉ thông minh chăm chỉ, mà còn đẹp xao động lòng người.

Chẳng bao lâu dì Trương đã bưng đồ ăn tới.

An Lạc Dương cầm lấy bánh bao nóng hổi, hơi khói phả vào cặp kình khiến cậu mù tạm thời, tính móc khăn tay lau kính thì trong đầu xẹt qua một ý nghĩ.

Giả vờ không thấy gì mà quơ quơ tay loạn xạ, bắt trúng tay Trần Kỳ.

- Nè Trần Kỳ, cho tôi mượn khăn tay.

Phút chốc cả người Trần Kỳ căng cứng, bàn tay mềm mại nắm chặt cổ tay anh.

Anh nào có khăn tay chứ, lục trong túi áo lôi ra một cái khăn giấy, vươn người tới lau kính cho An Lạc Dương.

Lấy lại hình ảnh, An Lạc Dương giật mình vì khoảng cách gần giữa cậu và Trần Kỳ, gương mặt đẹp trai của anh vậy mà giờ chỉ cách cậu có mười xăng ti mét.

Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, vành tai cũng có chút đỏ. Sợ Trần Kỳ nhìn ra khác thường vội đẩy anh ra, tỏ vẻ bực dọc:

- Làm gì mà gí sát lại đây vậy.

- Để lau kính cho cậu còn gì.

An Lạc Dương muốn xua tan đi xấu hổ nên vội vàng ngậm bánh, ngấu nghiến ăn, hai má phồng lên vì bánh, trông thật giống sóc con đang ngậm hạt dẻ, đáng yêu cực kì.

Đáy lòng Trần Kỳ một mảnh mềm mại, thật tốt, cứ như thế này thật tốt.

- Này An Lạc Dương.

- Hử?

- Ban nãy cậu bảo từ giờ xem tôi là bạn, vậy có nên kết bạn QQ với tôi không?

Hai mắt An Lạc Dương liền sáng lên:

- Được chứ, cậu lấy điện thoại ra đi. – Nói rồi cậu cũng mở cặp lấy điện thoại.

An Lạc Dương quét mã cho Trần Kỳ xong, nhìn tài khoản có hình mặt trời tỏa nắng đang ở chế độ bạn bè mà cười ngây ngốc.

Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại lướt xem trạng thái của Trần Kỳ rồi.

Cùng lúc này Trần Kỳ nhìn tài khoản tên “Hoa hướng dương” mà anh đã xem không biết bao lần, thỏa mãn vô vùng.