Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt

Chương 28:Thảm Sát

CHAP 28:

Part 1: THẢM SÁT

------------------------------------------------------------

Một lần, Tam Tôn nghị sự ở chính điện Trường Lưu. Bạch Phong Uyển ra ngoài luyện kiếm để tịnh tâm, lúc đi ngang vô tình nghe được, Huyết Thần đang âm thầm chiêu mộ quân đội hai giới Yêu Ma.

Nàng không có ý nghe lén, lại nghe được tin lớn động trời.

Nhưng... không phải Sát cô cô là chủ nhân hai giới Yêu Ma sao? Sát cô cô còn đó, tên Huyết Thần kia chiêu mộ quân đội từ đâu ra?

Đêm hôm đó, nàng cố ý không ngủ, chờ phụ thân về. Bạch Tử Họa dung nhan suốt hai ngàn năm không hề kém sắc lại dường như già đi chỉ sau một tháng, lại càng tái nhợt khi nghe câu hỏi của nàng.

Người thở dài, im lặng thật lâu, mới khẽ gật đầu. Một cái gật đầu, như nặng ngàn cân.

Sát Thiên Mạch, Xuân Thu Bất Bại, những thuộc hạ thân tín của hắn, tất cả đều bị hạ thủ, hôi phi yên diệt.

Hôi phi yên diệt...

Sát cô cô nhất tiếu khuynh quốc, tái tiếu khuynh thiên của nàng, Sát cô cô thường liếc nàng thở ngắn than dài, chê nàng có nhan sắc mà không biết chăm sóc, da mặt không căng không mịn, sau đó ném cả đống tiên đan diệu dược dưỡng nhan dưỡng thần cho nàng dùng thử, nhân tiện giúp hắn kiểm nghiệm hiệu quả...

Sát cô cô diện mạo yêu nghiệt, tâm địa đôi lúc hẹp hòi, hay thù vặt, hay cãi nhau đánh nhau với phụ thân, nhưng lại vô cùng bao dung với mẫu thân và tỷ muội nàng, còn đem cho nàng rất nhiều đồ chơi vớ vẩn để giải khuây trong thời gian dưỡng bệnh...

Hắn... hôi phi yên diệt rồi, Đến cả cơ hội đầu thai cũng không có.

Bạch Phong Uyển ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về phòng, lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ lôi từ dưới giường ra một cái rương bằng gỗ bạch đàn, mở khóa lấy mớ linh tinh bên trong bày đầy ra chiếc bàn gỗ Tử Đàn.

Dưỡng nhan đan (thuốc dưỡng da mặt), Dưỡng phát đan (thuốc dưỡng tóc), còn có phấn ngọc trai Đông Hải, than vẽ mày chiết từ Huyền thạch ngàn năm,...

Mấy thứ này đều giá trị liên thành, đám tiên tử trạc tuổi nàng đều truy lùng đỏ cả mắt, mỗi món phải bán mấy tòa cung điện để đấu giá mới giành được, hắn lại ném cho nàng và tỷ tỷ cả một rương, đều bị nàng vất vào xó giường.

Nàng nhớ đến vẻ mặt vô lại của hắn lúc chê bai nhan sắc nàng, mày kẻ dài xếch tới tóc mai, miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ, ngay cả nàng đã quen nhìn mỹ nhân mỹ nam cực phẩm cũng bị dọa giật mình.

Nàng nhớ đến ánh mắt lả lơi yêu chiều của hắn khi ba hoa về vô vàn phép dưỡng dung hắn sưu tầm khắp Lục giới, cánh môi hồng phớt như sắc hoa đào nở rộ khắp Tuyệt Tình điện tuôn ra hàng tràng âm thanh lúc thanh lúc đục, khi trầm khi bổng, thanh thúy tựa ngọc gieo mâm vàng, réo rắt như chim oanh ban sớm, hùng hồn tợ thác gầm núi xa, êm dịu ví bằng mưa ngọt ngày hạn... ngay cả nàng đã quen nghe ngàn vạn điệu nhạc cầm ti tấu khúc khi học Nhạc phổ vẫn sửng sốt khôn ngớt.

Nàng nhớ đến thân hình yểu điệu phong nhã của hắn, vẻ đẹp phi giới tính đạp đổ mọi chuẩn mực sắc đẹp nhân gian mỗi lúc hắn cười, hắn vui, hắn buồn, hắn giận, hắn ngún nguẩy bỏ về, hắn tỉ tê căn dặn... Từ người hắn luôn tỏa ngát hương thơm, cứ mỗi lần hắn đến chơi, Uyển Nhi lại ngửi ra một mùi khác biệt, có vẻ là một phương pháp điều hương mới, khiến nàng luôn nghi hoặc phải chăng kẻ này là khách quen của Tử Huân cô cô hay sao mà túi hương trên người lại lắm thế không biết...

Miệng cười, ngấn lệ tuôn rơi.

...

Hoa Thiên Cốt uống hết chén canh liền nằm xuống. Gần đây nàng ngủ rất nhiều, lại thường hay nôn khan, kén ăn, tính tình cũng ngày càng kém. Bạch Phong Uyển đắp chăn cho mẫu thân xong, thở dài rời khỏi tẩm phòng. Nàng tìm ra vườn, nhún người leo lên cây hoa đào giữa sân ngồi lặng lẽ. Nếu không có những khoảnh khắc đơn giản này, chắc nàng đã sớm hoá điên rồi.

Tựa vào thân cây, ngẫm nghĩ hồi lâu, lại càng phiền muộn. Từ khi tỷ tỷ không còn, Trường Lưu như nhuốm màu tang thương, không còn những tiếng cười đùa khi rèn luyện của chúng đệ tử, không còn mùi thơm hấp dẫn của thức ăn do mấy đệ tử chưa tu thành tiên thân mượn trù phòng chế biến, cũng không còn tiếng đàn hát, tiếng đọc sách ngâm thơ, hô hào tập trận giả,...

Trường Lưu cứ như chết theo sự xuất hiện của Huyết Thần.

Cũng lâu rồi nàng không đến thăm cả nhà Khinh Thuỷ nghĩa mẫu. Không biết bọn họ thế nào rồi? Ngũ giới đã hết tam giới Yêu, Ma, Tiên bị Huyết Thần tính toán, Nhân giới yếu ớt nhất cho đến giờ vẫn bình yên, càng khiến người ta bất an trong lòng.

Quả nhiên, Bạch Nhị tiểu thư liệu sự như thần.

Hai ngày sau, Nhân gian nổi lên chiến loạn, tiếng kêu than của dân chúng thấu đến tận tai Ngọc hoàng. Ngọc hoàng thở dài ngao ngán, chúng tiên vò đầu bứt râu, muốn giúp nhưng không thể giúp, phiền não vô cùng.

Lục giới cùng tồn tại, đương nhiên phải đặt ra những quy tắc chung. Trong đó, những vấn đề liên quan đến nội loạn, chính sự mỗi giới, nếu không ảnh hưởng đến toàn Lục giới hoặc do kẻ thù chung của Lục giới gây ra, vậy thì Ngũ giới còn lại không thể can thiệp.

Tương tự, vấn đề chiến loạn này tuy xảy ra vô cùng kì quái, lực lượng kì quái, thủ lĩnh kì quái, nhưng lại chỉ ảnh hưởng đến một mình Nhân giới, chúng tiên dù có sốt ruột vẫn không thể nhúng tay.

Đánh giặc chém tướng, phản loạn giết vua, đương nhiên lần này nội loạn cũng nhằm vào Hiên Viên hoàng tộc.

Vốn dĩ tất cả mọi người, thậm chí Tiên giới, đều cho rằng Hiên Viên Lãng Hoàng đế Nhân giới pháp lực cao cường, lãnh binh mưu lược, chiến loạn lần này cho dù có ảnh hưởng trầm trọng vẫn nằm trong khả năng giải quyết.

Nhưng... bọn họ lầm rồi.

Hiên Viên Hoàng tộc cai trị Nhân gian gần nghìn năm nay chưa từng xảy ra trận đại loạn nào lớn đến mức kinh động chư tiên, lần này phát sinh bất ngờ, trùng hợp lại là sau khi Huyết Thần xuất thế, lại còn sau khi tam giới Yêu Ma Tiên đều vừa trải qua biến cố.

Nếu nói trùng hợp, trên thế gian có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Huyết Thần thật sự vô cùng xảo quyệt. Hắn tung ra một đám phàm nhân ô hợp, tuy khí thế hùng mạnh nhưng lại sớm bị tiêu diệt. Bọn chúng đông mười vạn, là đám mồi nhử tiên phong có đầu tư, sau hai tháng gây ra hàng loạt thương vong cho quân dân Nhân giới, sau đó bị Hiên Viên Lãng lãnh binh dẹp sạch. Tiên giới Nhân giới vì thế thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng đề phòng.

Một khắc bọn họ dự định về nhà ăn ngủ lấy lại tinh thần, quân đội yêu ma do chính Huyết Thần dẫn đầu xuất hiện đột ngột.

Từ trời rơi xuống, từ đất chui lên, đông đến mức trải dài mấy vạn dặm lãnh thổ Nhân gian.

Tiên giới không kịp trở tay, Nhân giới càng không kịp trở tay, bọn chúng không cần tốn bao nhiêu công sức đã đánh đến hoàng cung.

Hiên Viên Lãng Hoàng đế cùng cấm vệ quân liều mạng bảo vệ thê nhi, Thái tử Hiên Viên Cẩn sống chết không chịu bỏ chạy, cùng phụ hoàng chống địch.

Hoàng hậu Khinh Thuỷ ôm công chúa Hiên Viên Nguyệt cùng tiểu hoàng tử Hiên Viên Chiêu mới hai tuổi, dưới sự bảo hộ của ba nghìn tử sĩ chạy về phía Trường Lưu sơn.

Không rõ là nhờ trời cao phù hộ hay do Huyết Thần cố ý đùa bỡn, bọn họ chỉ hi sinh một trăm ba mươi bảy tử sĩ đã đến chân Trường Lưu sơn. Khinh Thuỷ Hoàng hậu quen thuộc đường lối, đọc pháp chú mở kết giới bao quanh Trường Lưu sơn, cả đoàn người vận hết sức lực mà chạy về phía kết giới bảo vệ tiên môn.

Sau lưng vang lên tiếng đuổi giết, phục binh đông như kiến cỏ giờ khắc này đồng loạt xuất hiện.

Bọn chúng là đang chờ đợi, chờ đợi kết giới bảo vệ Trường Lưu mở ra.

Đệ tử Trường Lưu nhận thấy biến cố, hộc tốc chạy xuống, nhìn thấy chính là cảnh tượng mẫu tử ba người bọn họ chỉ còn cách một lớp kết giới bảo vệ tiên môn do chính tay Bạch Tử Hoạ lập ra, phía sau là cảnh mấy nghìn tử sĩ Nhân giới đang liều mạng bảo vệ chủ tử, mặt đất dưới chân đều bị máu nhuộm, đỏ rực đến thê lương.

Trường Lưu đệ tử vừa hoảng sợ vừa khó xử. Tuy chưa hiểu rõ cớ sự tình hình, nhưng bọn họ đều nhận ra người đến là ai, dù mở kết giới cứu người hay đóng kết giới giữ mình đều không được.

...

Tam Tôn choáng váng.

Những người có giao tình với Hiên Viên gia đều cắn răng rơi lệ, thống hận kẻ gọi là Huyết Thần này vô kể.

Mấy đệ tử có mặt ngày hôm đó kể xong, đều khóc thành dòng.

Khinh Thuỷ Hoàng hậu ngày đó hiểu rõ đại nạn sẽ đổ lên Trường Lưu một khi nàng mở kết giới, không muốn làm họ khó xử, quay đầu chạy ngược về phía thảm kịch sau lưng.

Hiên Viên hoàng gia, một nhà năm người, chết thảm.

...

Ngay ngày hôm sau, tin báo của các đệ tử đang lịch luyện trong dân gian gửi về Trường Lưu, cho biết Nhân giới hiện tại vô cùng hỗn loạn. Triều đình bị thảm sát tàn độc, hoàng tộc chẳng còn ai sống sót, nơi thành thị, chốn nông thôn đều xảy ra ôn dịch, mùi hôi thối của xác người hòa lẫn mùi khét lẹt của khói lửa đốt xác, người còn sống vật vờ trong đói khát, có kẻ cực chẳng đã phải lấy thịt người chết ăn cầm hơi để rồi nhiễm bệnh chết nốt.

Trường Lưu Sơn nghe tin dữ, liền nghị sự khẩn cấp, phái một ngàn đệ tử xuống núi cứu người. Các môn phái khác cũng điều động đệ tử tạm ổn định tình hình dịch bệnh. Tuy rằng khống chế được ôn dịch nhưng lần này nguyên khí Nhân giới đại thương nặng, biết bao giờ mới vực dậy nổi?!

Kiếp nạn của Nhân giới vừa qua đi, chúng tiên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại tiếp tục đón một tin dữ khác: Thập Điện Diêm Vương bị Huyết Thần ám toán.

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ thôi, mà sắc mặt những kẻ nghị sự tại Trường Lưu đại điện đều trắng bệch.

Minh giới, tức Âm phủ, đứng đầu là Diêm La đại vương cùng Thập Điện Diêm Vương cai quản tử hồn, trông coi sinh tử toàn Lục giới. Lục giới có câu “Người chết quay trở về Minh giới, người sống bước ra từ Minh giới” để khẳng định vai trò cân bằng cán cân sinh tử của Âm phủ. Dù ngươi là Thần, là Tiên, là Người hay Yêu Ma, lúc chết hồn sẽ rời khỏi xác tìm đường quay về Minh giới, không có sự phân biệt đối xử nào. Và để đảm bảo tính công bình này, Ngũ giới còn lại đều thống nhất sẽ không can thiệp vào bất kì vấn đề nào của Minh giới, cũng như đảm bảo cho Minh giới không bị hủy diệt. Quy tắc này được đặt ra từ thời thượng cổ, từ trước đến nay chưa một lần bị phá vỡ, Minh giới cũng chưa từng xảy ra nội loạn, ngay cả khi Thần giới sụp đổ.

Thập Vương bị ám toán, nghĩa là Minh giới đã đến ngày tàn.

Đại kiếp nạn của Lục giới đã đến rồi...

--------------------------CHAP 28

Part 2: ĐIÊN CUỒNG

Hôm qua, mẫu thân nói muốn ăn bánh quế hoa phụ thân làm, ăn xong lại nôn hết ra, doạ phụ thân xanh mặt.

Người của Y các đến bắt mạch, vui mừng nói mẫu thân đã có hỉ, thai nhi gần được ba tháng. Bảo bảo đã có trước khi tỷ tỷ mất một tháng.

Có hỉ vào lúc thiên hạ loạn lạc. Tin tức này giống như ánh sáng hiếm hoi giữa màn đêm đằng đẵng.

Phụ thân giấu kín chuyện mẫu thân mang thai, chỉ lo sợ những kẻ có dã tâm nhân cơ hội này tính kế đứa bé trong bụng mẫu thân.

Bạch gia mất đi trưởng nữ, lại có một hài nhi chưa chào đời. Về chuyện này chỉ có Tam tôn, mẫu thân, U Nhược tỷ, Đường Bảo tỷ và nàng biết.

Thai kỳ ba tháng đầu còn chưa ổn định, mẫu thân chịu đả kích nặng nề khi mất đi tỷ tỷ mà không sẩy thai đã là kì tích. Cũng may phụ thân giấu mẫu thân chuyện Sát cô cô và nghĩa mẫu, nếu không e là bảo bảo trong bụng mất lâu rồi.

Mẫu thân thường hỏi phụ thân về tình hình Sát cô cô và Khinh Thuỷ nghĩa mẫu, phụ thân luôn cố gắng bình tĩnh tìm lí do để trấn an mẫu thân, mẫu thân đến nay đều không hề nghi ngờ.

Nhưng mà giấy không gói được lửa, phụ thân giấu được đến bao giờ đây?

Bạch Tử Hoạ nghe nàng hỏi, thở dài: “Ít nhất vài tuần nữa thai nhi đã ổn định rồi.”

Chỉ cần giữ được thêm vài tuần.

...

Ngũ giới cùng tồn tại. Tam giới Yêu-Ma-Nhân đã rơi vào tay Huyết Thần, Diêm Vương đã bị thích sát, đồng nghĩa Minh giới cũng sụp đổ.

Vì thế, Tiên giới đương nhiên là mục tiêu cuối cùng của Huyết thần.

Từ lúc Mao Sơn xảy ra đại nạn, nguyên khí Tiên giới tổn thương nặng nề, lại thêm Tam giới Yêu-Ma-Nhân đều không thể tương trợ, đối với việc Huyết thần đại chiến Tiên giới chính là thiên thời – địa lợi – nhân hoà.

Thiên không vần chuyển, mây đỏ như máu cuộn thành một tâm bão dừng ngay trên đỉnh Trường Lưu sơn.

Chúng đệ tử Trường Lưu đại loạn. Mấy người liên tiếp xông vào Tuyệt Tình điện cấp báo. Nước ao Tam Sinh sôi sùng sục, thác nước đầu nguồn nhiễm máu đỏ rực, kì hoa dị thảo hai bên bờ trong chốc lát đều héo úa.

Trường Lưu tiên cảnh phút chốc trở nên hoang tàn như địa ngục trần gian.

Binh lực của Huyết Thần đông như kiến cỏ, chia làm ba đường tấn công Tiên giới. Bọn yêu ma bản lĩnh kém cỏi nhưng lại không sợ chết, xuất thủ tàn nhẫn, chịu trách nhiệm tấn công hàng phòng ngự của Tiên giới. Chiến trận khốc liệt, yêu khí và tử khí bốc lên ngùn ngụt, chúng tiên binh cùng những tiểu tiên pháp lực yếu nhiều người chịu không được liền mất mạng. Máu đỏ của Tiên nhân, máu đen của yêu ma chảy đầy đất, nhìn vào chỉ thấy một màu đen sẫm ghê người.

Càng đáng sợ hơn, Minh giới không còn, sinh tử hỗn loạn, vong hồn từ địa phủ mất nơi nương tựa vất vưởng khắp nơi, gieo rắc những càm xúc tiêu cực như sợ hãi, lo lắng, căm hận, cô độc,…khiến người người tinh thần rệu rã, đến cả tay cầm kiếm cũng run rẩy, càng đánh càng bại. Người tử trận không có chốn về, dù cho thủ cấp đứt lìa, nội tạng rơi khỏi ổ bụng vẫn không thể chết đi, phải chịu đựng nỗi đau đớn kinh hoàng vô tận.

Bạch Phong Uyển là tiểu thư của Trường Lưu, theo phân phó của Bạch Tử Hoạ dẫn đầu hai trăm đệ tử trấn trước Tam điện, phòng khi kết giới bảo vệ Tam điện suy yếu. Tuy danh nghĩa là bảo vệ Tam điện, nhưng nàng hiểu ý phụ thân cùng sư thúc sư bá. Hiện tại trong Trường Lưu, Tam điện chính là nơi duy nhất còn ngoài vòng chiến tuyến, lại còn có kết giới vững mạnh bao quanh. Nàng cùng hai trăm đệ tử nhận trách nhiệm này chính là những người an toàn nhất. Chỉ cần Tam tôn chưa bại, kết giới vẫn sẽ bảo vệ các nàng.

Bạch Phong Uyển nhìn quanh. Những gương mặt chung quanh đều là nhân tuyển tinh anh trong các đời hậu bối, hoặc là con cái các tiên nhân có quyền vị trên Tiên giới, con cái các gia tộc lớn đã diệt vong ở trần gian. E rằng vì bảo vệ bọn nàng, bảo vệ mẫu thân bên trong Tuyệt Tình điện, phụ thân cùng hai vị sư bá sẽ liều mạng.

Đây gọi là lưu lại huyết mạch sao?

Tầm mắt Bạch Phong Uyển bỗng nhoè đi. Xung quanh có tiếng khóc rấm rứt của các sư tỷ sư muội, bọn nam nhân bình thường dù là người văn nhã hay thô kệch, đến lúc này vành mắt đều đỏ hoe.

Hạc giấy truyền tin bay đến liên tục. Theo từng mẩu tin nhàu nát, nàng biết được từng người một dần dần mất đi.

Lạc Hà Đông bá bá đã chết. Sau này sẽ không còn ai vò đầu nàng bằng bàn tay to lớn thô kệch nặng như đá, dùng giọng nói vang vang như sư tử gầm gọi nàng là xú nha đầu nữa.

Tử Huân cô cô trọng thương, e rằng không qua khỏi hai canh giờ. Nàng ngây ngốc nhìn xuống thắt lưng, ở đó treo chiếc túi thơm Tử Huân cô cô tự tay làm, nàng và tỷ tỷ mỗi người một cái. Cái của nàng vương vấn ngọt ngào, cái của tỷ tỷ nhẹ nhàng thanh nhã.

Đông Hoa bá bá cũng chết rồi. Bị chính Huyết Thần giết chết.

Mặc Ngọc tỷ tỷ - nữ tướng duy nhất của Tiên giới – người thường luyện kiếm cùng nàng và tỷ tỷ, cũng tử trận rồi. Một tiếng thét vang lên, Mặc Hương sư muội đứng sau lưng nàng – thân muội của Mặc Ngọc – lịm người ngất đi.

Nàng vươn tay đỡ Mặc Hương, cảm giác đầu óc cùng tim phổi của mình đều đã chết. Chỉ có cơ thể này là đang hoạt động theo bản năng.

Nhìn đến Tuyệt Tình điện đang được bao phủ bởi màn kết giới sáng rực, Bạch Phong Uyển có chút hoang mang. Mẫu thân đã ngủ suốt mấy ngày, trận chiến này lại xảy ra, khiến người ta tâm phiền ý loạn, cho dù nàng có lạc quan hơn nữa cũng không cách nào gạt được mấy ý nghĩ tiêu cực khỏi đầu.

Lần đó, mẫu thân đang ngồi dưới gốc cây đào trong sân thư giãn, đột nhiên ngất đi. Cho đến lúc này đã hôn mê hơn ba ngày.

Nàng chợt nhớ bản thân từng nghe nói thai phụ nếu như hôn mê quá lâu, bảo bảo trong bụng sẽ ngạt khí, dẫn đến sẩy thai. Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, Bạch Phong Uyển mặt mày trắng bệch, trong lúc hoảng loạn liền quên sạch mấy lời dặn dò của phụ thân mình, tung một chưởng điên cuồng hòng phá kết giới bao quanh Tuyệt Tình điện. Kết giới bị tác động sai cách liền rung lên bần bật, chuyển sang sắc đỏ, bùng ra một làn tiên khí mãnh liệt nhằm chống lại kẻ xâm nhập. Luồng tiên khí hung hiểm đó phóng về phía bọn họ, những đệ tử tu vi yếu kém lập tức bị hất văng ra trăm trượng, rơi khỏi Tuyệt Tình điện, kết cục vô cùng thảm thiết. Những đệ tử pháp lực không đủ cao lại không quá thấp xem như may mắn tránh được cái chết, nhưng hầu như tất cả đều trọng thương, máu đỏ đầy đất. Những đệ tử pháp lực cao cường miễn cưỡng bảo toàn được bản thân, tinh thần lại hoảng loạn vô cùng.

Luồng tiên lực này chính là toàn bộ pháp lực trấn môn của Tam tôn, có thể một kích tất sát toàn bộ kẻ thù muốn xông vào Tuyệt Tình điện. Nhưng chính vì kết giới đó cất giữ nguồn năng lượng quá khủng khiếp, nó chỉ có thể phát lực một lần duy nhất. Ý định của Tam tôn chính là muốn một đòn diệt sạch, trước khi rời đi đã cẩn thận dặn dò Bạch Phong Uyển, chỉ tiếc nàng xưa nay tính tình quá mức nóng vội, lại thành ra hỏng việc.

Bạch Phong Uyển kinh hoàng táng đảm, đứng như trời trồng. Nàng là nữ nhi của Bạch Tử Họa, là người dẫn đầu các huynh đệ tỷ muội Trường Lưu, là người được giao trọng trách trấn giữ Tuyệt Tình điện.

Nhưng nàng đã làm gì thế này?

Kết giới bao quanh Tuyệt Tình điện sau khi phóng ra luồng tiên lực khủng khiếp kia liền mờ dần cho đến khi biến mất hẳn.

Chúng đệ tử nhìn thấy cảnh này không hẹn mà cùng run rẩy. Không còn kết giới, bọn họ làm sao giữ nổi Tuyệt Tình điện này đây?

Chỉ trong chớp mắt ngay sau khi kết giới bị vô hiệu hóa, bầu trời xung quanh chuyển sang sắc đỏ, huyết khí và tử khí cuộn thành từng đám mây vờn quanh Tuyệt Tình điện. Chúng liên tục biến dạng như những con độc xà theo khe cửa tràn vào bên trong, bọn người Bạch Phong Uyển cố gắng hết sức cũng không thể cản hết mọi hướng công kích.

Từ bên trong tẩm phòng của phu thê Bạch Tử Họa vang lên một tiếng thét thê lương.

Bạch Phong Uyển đầu óc trống rỗng, hoảng loạn xông vào, đập vào mắt là cảnh tượng Hoa Thiên Cốt đau đớn ôm bụng, lăn lộn dưới sàn để tránh những luồng khí tức đáng sợ kia.

Thai nhi trong bụng nàng vốn đã yếu ớt, gặp phải sát khí cùng tử khí mạnh mẽ, vô cùng nguy hiểm.

Bạch Phong Uyển rút Thủy Nguyệt, dùng linh khí của kiếm áp chế những luồng khí độc kia, run rẩy đến gần, nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của mẫu thân nhà mình. Hoa Thiên Cốt mắt đờ đẫn vô hồn nhìn nữ nhi, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước trong suốt. Trong giờ phút đứa con trong bụng bị đe dọa, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế khi mất đi đại nữ nhi như thủy triều ập đến, khiến trái tim nàng gần như chết lặng.

Hoa Thiên Cốt không nói nổi một lời, siết chặt tay Bạch Phong Uyển, nước mắt từng dòng từng dòng chảy dọc gương mặt nhợt nhạt đầy đau thương.

Có tiếng chân dồn dập như từ cõi xa xăm vọng lại. Bạch Tử Họa xông vào, trên tay là Hoành Sương kiếm còn đang nhỏ máu. Dung nhan lãnh đạm phiêu dật của hắn ngày nào, giờ đây tràn ngập sát khí, huyết nhiễm bạch y, hơi thở gấp gáp.

Hắn liếc nhìn Hoa Thiên Cốt, cau mày lại thoáng suy nghĩ điều gì đó rồi đột ngột vung tay hướng về phía Bạch Phong Uyển đang quỳ bên cạnh, khiến nàng như bị kẻ nào đó khóa chặt tay mình rồi xốc người buộc nàng đứng dậy. Nàng muốn mở miệng thốt ra một lời, nhưng đột nhiên phát hiện cổ họng mình không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Giờ đây nàng chẳng khác gì tội nhân bị trói trên Tru Tiên Trụ chuẩn bị chịu cực hình đinh Tiêu Hồn, ngơ ngác nhìn hắn chĩa Hoành Sương kiếm về phía mình, từ khóe môi phun ra một câu: “Bạch Phong Uyển, ngươi là tội đồ của Trường Lưu, không thể dung thứ. Bản tôn phải tự tay giết chết ngươi, tạ tội với những đệ tử xấu số bị ngươi hại chết.”

Lắng nghe lời kết tội từ phụ thân, hai tay nàng run rẩy vô lực, lòng hoảng sợ tột độ, nhưng cũng bình tĩnh vô cùng.

Nàng không muốn chết, nhưng nàng không thể không chết, vì nàng phải đền mạng cho những huynh đệ tỷ muội ngoài kia.

Nghĩ đến đây, lòng bỗng nhẹ nhàng, nàng nhắm chặt mắt, hai tay cũng buông thõng. Chết trong tay phụ thân, xem như trừng phạt đúng người đúng tội, nàng cũng có mặt mũi gặp lại những đồng môn đã chết kia.

Đường kiếm mãnh liệt đâm thẳng đến, không khí hai bên như ngưng đọng, dù nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, cũng tránh né dễ dàng, nhưng nàng không muốn cũng không thể tránh.

Vốn đã chuẩn bị tâm lí chịu chết, lại chờ không thấy cảm giác đau đớn khi mũi kiếm đâm vào người, lại nghe một tiếng quát “tránh ra”, cùng âm thanh va chạm nặng nề, vang lên tiếng kêu quen thuộc của Hoa Thiên Cốt.

Nàng ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn cái chết. Hoa Thiên Cốt cả người tựa vào cạnh giường, dưới thân máu chảy loang lổ.

Thai nhi khó khăn lắm mới cứu lại được này vì mẫu thân ngã đập vào cạnh giường mà mất đi.

Hoa Thiên Cốt cố gắng duy trì thần trí, thi pháp quan vi, nhìn thấy bảo bảo trong bụng chết dần chết mòn, co rút lại như một nhúm vải khô. Lần này... thật sự không thể cứu nữa.

Đứa con của nàng, niềm hi vọng của nàng, ánh mặt trời duy nhất sau cái chết của Song Nhi, cứ như thế mà mất đi, thậm chí còn chưa từng một lần được nhìn thấy cha mẹ nó.

Nàng vì muốn ngăn cản phu quân mình yêu bằng cả sinh mạng giết chết đứa con gái mình yêu hơn cả sinh mạng, bị hắn hất văng vào cạnh giường, mất đi thai nhi trong bụng bản thân luôn tâm niệm chờ mong mấy tháng qua.

Xung quanh lặng ngắt, Bạch Tử Họa đờ đẫn, Bạch Phong Uyển ngẩn ngơ, Hoa Thiên Cốt một tay vịn cạnh giường, một tay đặt lên bụng, im lặng như đã chết.

Bạch Phong Uyển không còn tin vào mắt mình, tất cả dây thần kinh đều bất động.

Người ta nói, đau đến một mức độ nào đó sẽ hóa đá, đến lúc đó, lại cảm thấy mọi chuyện dường như chỉ là một giấc mộng, mà bản thân cũng chỉ là một lữ khách đi ngang qua giấc mộng kia, rồi sẽ đến lúc tỉnh.

Nàng cảm thấy giờ đây bản thân vô cùng tin tưởng vào câu nói kia, thật tâm chờ đợi lúc được tỉnh lại.

Giấc mộng này cũng quá nhảm nhí, phụ thân nàng làm sao có thể ra tay tàn nhẫn với mẫu thân nàng? Phụ thân nàng kiếp này có thể phụ cả thiên hạ, nhưng tuyệt đối không có chuyện phụ mẫu thân nàng. Liệu kẻ này có phải là phụ thân mà nàng thường biết không?

“Mẹ Cốt Đầu, mẹ ơi...”

Giữa lúc nàng đang rối ren với những suy nghĩ, chợt nghe văng vẳng tiếng chân sầm sập chạy trong điện cùng với tiếng gào khẩn khiết. Một bóng người áo xanh thở hồng hộc xông thẳng vào phòng Hoa Thiên Cốt, trợn mắt đứng nhìn cả ba người.

Là Đường Bảo tỷ, tỷ ấy từ Dị Hủ Các về đây rồi!!

Đường Bảo hoảng hốt nhìn mẹ Cốt Đầu bị trọng thương, máu chảy lênh láng trên sàn, toan tiến lên thì thấy mũi kiếm vốn đang chĩa trước người Bạch Phong Uyển liền chặn ngang trước mặt. Gương mặt dữ tợn của Bạch Tử Họa quay lại, sát khí đột ngột dâng cao.

“Tôn thượng, người đang làm gì? Tránh ra, tại sao lại để mẹ Cốt Đầu đổ máu?!”

“Không liên quan đến mi, cút.”

Đường Bảo nổi xung, cao giọng sấn tới.

“Ta không tránh, ta phải đến bên mẹ Cốt Đầu!!”

Mũi kiếm đột ngột lướt đến mặt Đường Bảo, may mắn nàng ta phản xạ nhanh, kịp lùi lại. Bạch Tử Họa gầm lên, nét mặt càng thêm lăng lệ, bàn tay vỗ một chưởng vào ngực Đường Bảo.

“Thì ra ngươi không phải...”

Chưa nói dứt câu, Đường Bảo đã ngã gục xuống chân hắn, từ từ thu nhỏ lại thành một con sâu rồi biến mất. Khí tức của nàng cũng theo đó tan biến.

Một chưởng của Bạch Tử Họa kia ẩn chứa ám kình, trực tiếp lấy đi mạng của Đường Bảo.

“KHÔNG!!!!!!!!!!!!”

Hoa Thiên Cốt vừa mới gượng dậy, lại phải chứng kiến thêm một cảnh tượng thảm khốc.

Đường Bảo, đứa bé ngoan vốn là linh trùng của Dị Hủ Các được Đông Phương Úc Khanh tặng nàng, dùng máu để nuôi dưỡng. Con bé lanh lợi đáng yêu, thông minh lại tinh nghịch giúp Tiểu Cốt đến được Trường Lưu, cùng nàng trải qua những tháng ngày tu tiên luyện đạo tại Tuyệt Tình Điện, cùng nàng đi tìm thần khí cứu sư phụ, từng là lẽ sống duy nhất của nàng. Nàng vì cái chết của con bé mà hóa Yêu Thần, cũng không tiếc bao nhiêu công sức để hồi sinh con bé thêm một lần nữa...

Bạch Phong Uyển cũng lặng người vì đau đớn. Đường Bảo tỷ hoạt bát hài hước, hay chọc quê nhéo má nàng, hay rủ nàng trốn ra sau núi hái hoa ngắt cỏ, hay thậm thà thậm thụt trốn trong tai nàng để lánh mặt Lạc Thập Nhất sư huynh, hay lén nhắc bài mỗi lần nàng ngủ gục trong giờ học bị lão sư bắt gặp. Đường Bảo tỷ biết rất nhiều chuyện hay trong Lục giới, thường xuyên cho nàng rất nhiều quà mỗi lần đi Dị Hủ Các về, cùng U Nhược tỷ tíu tít đùa giỡn náo loạn cả Tuyệt Tình Điện...

Thế mà, lại bị phụ thân nàng đánh chết...

Không, không thể nào. Đôi mắt nàng đã sai phải không?

Bạch Phong Uyển cố cắn đầu lưỡi mình, tự huyễn hoặc bản thân đây không phải là sự thật. Cơn đau khiến nàng bình tĩnh trong chốc lát, những lời cuối cùng mà Đường Bảo tỷ thốt ra lại văng vẳng bên tai.

Thì ra ngươi không phải...

Phải rồi. Phụ thân không thể nào lại hại mẫu thân lẫn nhi tử của hai người. Nhất là Đường Bảo tỷ, sự kiện mẫu thân hóa Yêu Thần mà tỷ ấy thường kể lại cho nàng là do người chứng kiến Đường Bảo tỷ vì cố gắng xông vào cứu mà bị Nghê Mạn Thiên sát hại. Phụ thân đã sai một lần, lý nào lại tiếp tục giẫm vào vết xe đổ của chính mình?

Chắc chắn đây là kẻ giả mạo, giả dạng Trường Lưu Thượng Tiên thật rất giống, khiến cho nàng trong lúc hoảng loạn bị hắn gạt. Mẫu thân vừa mới hôn mê, cả thể phách lẫn tinh thần đều quá đỗi yếu ớt, lại càng không thể phân biệt. Nhưng làm sao để nói sự thật cho mẫu thân đây?

Nàng cố giãy dụa để thoát khỏi phép tỏa định của Bạch Tử Họa giả mạo trong vô vọng. Dòng suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang bởi một tràng cười thê lương.

Bạch Phong Uyển sợ hãi nhìn mẫu thân ngửa mặt cười lớn, cười như điên dại, nước mắt lại không ngừng chảy dọc hai gò má trắng trợt, cười đến mức cả người nghiêng ngả, đến mức âm thanh dần trở nên khàn khàn.

Dường như cả thế giới đều mờ dần, xung quanh Hoa Thiên Cốt lấp lóa một ánh sáng kì ảo, rồi đột ngột bùng lên thành vầng hào quang rực rỡ màu tím.

Bạch Phong Uyển ngẩn người, quên cả hít thở, cũng quên mất nhìn sang phụ thân bên cạnh, chỉ chăm chăm theo dõi từng biến hóa trước mắt mình.

Theo từng tiếng cười sằng sặc, mái tóc Hoa Thiên Cốt dần chuyển tím, lại ngày càng dài ra. Không khí xung quanh nàng lưu chuyển thành những luồng gió mãnh liệt, vây lấy thân ảnh mờ ảo của nàng, mang theo một mùi hương thơm ngát như bách hoa nở rộ...

-----------------------------------------------------------

P/s: Cáo lỗi với các mem vì mùng một các ad chạy fic không kịp nên mới bị khất sang mùng 2. Mà vẫn bị trễ nữa. Thôi xem tạm trước nhỉ :)

Chúc các mem một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý <3 Tiếp tục đồng hành cùng Thần giới trở mình ha <3

#Yêu_Cốt

#Miuheo