VKook_Nghiệt duyên (Ngược)

Chap 3: Món đồ chơi

Cứ như vậy thời gian trôi thật nhanh, đã qua hơn 5 tháng kể từ ngày cậu ở tại biệt thự Kim gia. Và cũng đã cả tháng nay cậu không hề dám lại gần Tại Hưởng, vì cứ mỗi lần định tiến tới, chính là ánh mắt đó khiến cậu sợ hãi. Ánh mắt khinh bỉ coi thường của anh khiến tất cả mọi sự can đảm của cậu đều biến mất. Cậu chính là không có dũng khí tiến lên, cứ mãi như pho tượng đứng yên một chỗ mặc mọi sự trước mắt có thay đổi bất thường.

Cô lão vừa giúp Tại Hưởng thắt cà vạt, vừa nói:

-Cậu chủ, tối nay cậu có về dùng bữa không? Tôi sẽ sai người làm chuẩn bị giúp cậu.

-Không cần, tối nay đã hẹn cùng đối tác rồi.

-Vậy được, cậu uống ít rượu một chút, bảo vệ dạ dày.

-Tôi nhớ rồi.

Ngay lúc Tại Hưởng ra tới gầm xe lại bắt gặp Chính Quốc, tâm mi theo phạn xạ mà nheo lại.

-Cậu lại đang làm gì?

Nghe thanh giọng có phần tức giận Chính Quốc cậu giật nảy mình, quay ra nhìn anh cũng không biết nói gì, chỉ đành nhanh chân bỏ chảy. Tải Hưởng đương nhiên không để cho cậu dễ dàng gì chạy mất, nắm chặt cô tay kéo cậu lại áp sát vào tường.

-Cậu chạy cái gì, có phải đã làm ra chuyện gì?

Nghĩ ngợi một chút về hành động đứng ở cửa xe của cậu...Tay bỗng siết chặt cổ tay cậu hơn.

-Cậu còn dám trộm đồ.

Chính Quốc cổ tay đau nhói chỉ biết cắn môi chịu đựng, cậu cũng không biết nên giải thích với Tại Hưởng ra sao, nói đơn thuần đứng đó anh có tin sao? Tốt hơn vẫn là im lặng.

Nhìn biểu hiện cố chấp của cậu, anh tức giận, cả khuôn mặt hiện sắc đỏ. Buông dần tay cậu ra, anh cứ thế bỏ đi.

Ngay khi xe rời khỏi ga ra, bao nhiêu hình tượng mạnh mẽ ban nãy đều sụp đổ. Chính Quốc ngồi quỵ xuống, trong lòng vẫn là câu hỏi đấy.

"Ghét cậu như vậy, tại sao vẫn đem cậu về?"

Thật thì chính Tại Hưởng anh cũng không giải đáp được điều này. Chỉ là vào thời khắc đó anh không thể bỏ mặc cậu. Nhưng đưa cậu về rồi, mỗi lần nhìn cậu lại cảm thấy khó chịu tột cùng, muốn đem cậu bỏ đi nhưng không nhìn thấy chính anh sẽ cảm thấy lo lắng. Thứ tâm can phức tạp này, rốt cuộc là cái quỷ gì chứ.

(Là yêu nhưng không muốn chấp nhận sự thật bản thân mình đã yêu một con người bị bao nhiêu là vấy bẩn nên tâm can mới dằn vặt đến đau đớn, khó chịu đó :v)

Đêm hôm đó vì nghĩ ngợi nhiều Tại Hưởng đã uống đến say khướt, vào đến nhà là chân trước chân sau lảo đảo. Chính Quốc từ dưới bếp nhìn lên sợ hãi nhưng cũng không dám đến gần, chỉ lớn giọng gọi cô lão. Gọi mới được dăm ba câu liền bị Tại Hưởng đến gần kéo lên lầu. Cô lão nghe tiếng gọi vừa vào thấy cảnh tượng đó cũng không tài nào ngăn cản. Chỉ biết đứng thở dài, xem ra Chính Quốc cậu đã có phần nào đắc tội anh rồi.

Tại Hưởng đi rất nhanh, kéo theo Chính Quốc vội vàng theo sau.

-Cái đó, ngài buông... buông tay tôi ra đã...a.

Anh đẩy cậu vào tường, Chính Quốc vẫn là không dám nhìn thẳng, cúi đầu thở hổn hển. Tại Hưởng quan sát cậu một lúc.

-Cậu.

Tại Hưởng đưa tay nhẹ nhàng từng chút nâng mặt cậu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Chính Quốc cổ họng trở nên khô khan, nhịp tim đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài. Cậu vội vàng muốn né tránh nhưng Tại Hưởng nào có cho cậu cơ hội ấy.

Anh đột ngột tiến lại áp sát môi mình lên môi cậu, một khắc liền đã không kìm chế nổi, anh như con mãnh thú mút mát cắn lên đôi môi cậu khiến nó sưng tấy đỏ hồng rất thuận mắt, đưa lưỡi luồn vào khoang miệng quấn lấy ai kia day dưa mặn mùi như muốn tất cả mật ngọt của cậu anh đều chiếm chọn. Đưa tay ôm lấy eo Chính Quốc, hai thân thể lập tức áp sát vào nhau, hai thân thể ma sát với nhau, rất kích thích, rất nóng, cứ như muốn nổ tung ra vậy.

-Ha...a chỗ đó... ưm.

Tại Hưởng luồn tay vào áo cậu mò mẫn đến hai đầu nhũ mẫn cảm, Chính Quốc không chịu đựng nổi sự kích thích này, bất giác rên rỉ.

Cậu trước nay vốn rất sợ loại chuyện này, nhưng khi cùng với người mình thích, chính là loại khoái cảm này. Nhưng...

Cậu tỉnh táo một chút, lấy lực đẩy mạnh Tại Hưởng ra, anh đang say, cũng không có đề phòng, một lực liền ngã ra sau. Chính Quốc đứng đó thẫn thờ một chút sau liền bỏ chạy đi, chạy được một đoạn liền gặp cô lão, cậu chỉ im lặng né tránh. Vừa chạy vừa chỉnh lại quần áo sộc sệch.

Cô lão nhìn theo cho đến khi bờ vai vẫn còn đang run rẩy kia khuất dần. Đi tới chỗ Tại Hưởng đang ngồi, cô lão đưa cho anh ly nước giải rượu.

-Chính Quốc, thằng bé không phải là người còn trong trắng, cậu chủ, ngài có phải...

Cầm lấy cốc nước trên tay cô lão anh uống một hơi hết. Xong đứng dậy.

-Tôi mệt rồi.

Anh là đang lấy cớ để chạy chốn.

-Tại Hưởng.

Cô lão gọi thẳng tên anh ra. Anh đứng sững lại.

-Nếu có tình cảm thì phải biết giữ lấy, còn nếu không... nhanh chóng giải quyết một chút.

Cô lão nói rồi cũng rời đi, Tại Hưởng anh vẫn đứng đấy, cũng không biết bản thân vì sao lại mất kiểm soát, anh... không thể nào là vì thích cậu... hành động ban nãy chỉ là... chỉ là một phút nỗi lên thú tính.

Cậu chạy ra tới hoa viên ở biệt thự, tim lúc này còn đang đập rất nhanh, đầu óc cũng rất không tỉnh táo, nghĩ ngợi rất linh tinh. Bây giờ cậu cũng không dám trở về để ngủ (là nơi dành cho người ở trong biệt thự) mà có về được cậu cũng không thể ngủ. Cảnh tượng cậu cùng anh cứ luôn xuất hiện, cậu bây giờ không những không cảm thấy vui vẻ mà còn rất bất an. Bởi nếu không phải vì thương hại cậu vậy... là muốn đợi cậu sạch sẽ hơn một chút đem ra chơi chán... rồi... rồi sẽ ném cậu đi. Vậy ra, anh với bọn họ đều giống nhau, coi cậu là đồ chơi, chơi chán rồi liền sẽ vứt bỏ. Nhưng vẫn còn có chút khác biệt, là bởi cậu yêu anh, cho nên bây giờ vẫn là nên ngoan ngoan ở cạch anh, giúp anh chơi đùa vui vẻ một chút. Biết đâu, anh sẽ thích cậu. Chính Quốc cười, một nụ cười rốt cuộc không biết ẩn chứa biết bao đau đớn, bi thương.

Cô lão nghe thấy tiếng cậu cười nhưng không nhận ra cái ẩn trong đó. Liền thay đổi suy nghĩ về cậu, liền xem ngay cậu là một kẻ đê tiện có âm mưu với Tại Hưởng. Vì vậy nhất định không để cho cậu tới gần Tại Hưởng lần nữa.

-Haiz, biết mắt không biết lòng, Chính Quốc, không ngờ lại là con người như vậy.

........

:v thế này đoạn sau nó mới ngược thảm. H sẽ hay ho hơn.

Chúc caccau vui vẻ :v