“Nói mau, sao mày lại quen được Việt Anh?”
Tôi nhìn dòng thông báo có tin nhắn trên điện thoại mà thở dài. Khiếp con này thính như cẩu ý, rõ ràng sáng nay biểu hiện của tôi chỉ hơi bất thường một tí thôi thế mà nó cũng đánh hơi ra được.
Đúng là của nợ đêm hôm rồi còn không để cho người ta ngủ.
“Ờ thì…”
Nhưng không để cho tôi giải thích con bé đã trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, kèm theo một tràng cười khả ố:
“Ghê nha, tao cứ tưởng mày chỉ biết đến sách vở thôi, thế mà sau lưng tao lại lén lút quen được một anh chàng cực phẩm như thế. Định bao giờ mới công khai đây?”
“Công khai cái gì mày điên à?”
“Lại còn chối hả, tao để ý từ lúc bước vào lớp Việt Anh cứ chăm chăm nhìn ra chỗ mày, sau đó còn bỏ qua cơ hội ngồi với hoa khôi của lớp để đến bên cạnh cái cột điện là mày nữa chứ.” Con Linh vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói chắc như đinh đóng cột: “Có chết tao cũng không tin là chúng mày không có gian tình.”
“Ừ thế giờ mày gọi điện đến cửa hàng vàng mã đặt hàng trước được rồi đấy. Tao ghét thằng cha ý còn không hết ở đó mà gian với tình.”
“Là sao?” Linh ngơ ngác hỏi tôi
“Để từ từ tao kể cho chuyện là chiều thứ bảy tuần trước…”
Tôi bắt đầu kể cho nó nghe về câu chuyện mĩ nhân cứu anh hùng, không đúng tôi là mĩ nhân còn tên kia là cái thứ không biết điều mới đúng. Cuối cùng tôi chốt lại một câu: “Thế đấy, chỉ tại cái tính bao đồng của tao mà suýt chạm mặt với Hoàng Sỏi, còn mất toi hơn 50k tiền thuốc với bánh mì nữa chứ… này Linh…Linh mày có nghe không đấy… Aloo…
“Linh” Tôi quát to khiến con bé giật mình vội thoát khỏi giấc mộng, nó nói qua điện thoại với cái giọng đầy phẫn hận:
“Sao số cái con cột điện như mày lại đỏ thế chứ. Ôi phải chi người cứu Việt Anh là tao thì tốt biết mấy.”
“Dạo này mày hay bị mất ngủ phải không?” Tôi đột ngột hỏi
“Sao đột nhiên lại…” Trước câu hỏi lạc chủ đề của tôi, nó ngơ ngác thắc mắc.
“Thì tao thấy mày chưa ngủ mà đã nằm mơ đến mức thế rồi, chắc bệnh mày nặng lắm rồi đó.”
“Á mày dám khịa tao hả? Mà bạn ạ, tao tự dưng nghĩ đến một chuyện. Có khi nào hotboy Việt Anh nhận ra mày là người cứu cậu ta hôm ấy, sau đó ấn tượng với túi thuốc với bánh mì của mày, cảm thấy mày quả thực là một cô gái ngoài lạnh trong nóng, vì thế nên…”
“Nên…nên cái gì?”
“Nên cậu ấy quyết định ngồi cạnh mày, chậc có khi sau đó cậu ấy định tán đổ mày cũng nên”
Tôi hừ lạnh một cái “Tao thấy mày nên đi viết tiểu thuyết tình cảm đi bạn ạ. Nếu may mắn được xuất bản thì nhớ bảo tao một câu tao mua cho đỡ ôi.”
“Tao đang nói chuyện nghiêm túc đấy, tiên sư.”
“Thì tao cũng đâu có đùa…rõ vớ vẩn thôi tao đi ngủ đây” Nói rồi dứt khoát cúp máy mặc sự kháng nghị mãnh liệt của con bạn mê trai.
Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.
Nghe nói hôm nay bạn học cùng cấp ba của mẹ tôi sẽ đến nhà tôi chơi, vì vậy sáng sớm hai chị em tôi đã bị dựng dậy để dọn dẹp nhà cửa với chuẩn bị cơm nước.
“Con biết là khách của mẹ quan trọng nhưng có cần phải dậy sớm thế này để chuẩn bị không?” Hải Nam cậu em trai kém tôi một tuổi, cầm cái chổi đứng ở chân cầu thang ngáp ngắn ngáp dài càu nhàu. Nói đến cậu em trai này của tôi thì chắc mùa quýt năm sau cũng không hết chuyện. Mặc dù cùng cha mẹ sinh ra nhưng chị em tôi lại không giống nhau chút nào. Từ bé nó đã thông minh hơn tôi. Khi còn bé đồ chơi của tôi là búp bê barbie, đồ chơi của nó là rubik 4x4x4 và các loại dụng cụ thí nghiệm khoa học. Khi tôi còn phải chật vật ôn tập để thi vào cấp ba, nó ung dung lượn lờ khắp xó này đến xó kia, kết quả lúc thi đạt điểm cao nhất trường.
Tôi không chỉ một lần nghi ngờ nó có hai bộ não, cướp mất cả bộ não của tôi.
Mỗi lần ra ngoài mua đồ, nó đều ngó nghiêng đủ kiểu người đẹp, chân dài, mặc quần áo thời thượng tấp nập trên đường, quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn người đẹp, rồi lại nhìn nhìn tôi, cuối cùng lo lắng nói “Sau này chị định lấy chồng thế nào?”
Tao không biết nhưng tao chỉ biết mày làm em trai tao hơi lâu rồi đấy.
Hải Nam còn mắc chứng cực kì tự yêu bản thân, cả ngày đắm chìm trong suy nghĩ “Mình đẹp trai nhất”. Các bạn nữ nhìn nó một cái là nó cho rằng người ta thích nó. Đối với nó, ai nhìn nó đều là thích nó, không nhìn nó là tính tình nhút nhát không dám nhìn nó. Chúa ơi thằng bé mới chỉ là học sinh lớp 11 thôi đó.
“Nhanh cái chân cái tay lên, và đừng có cằn nhằn nữa nếu con không muốn mẹ giao việc ship bánh cho con.”
Tiếng mẹ tôi từ bếp vọng vào, giọng điệu cực kì bình tĩnh nhưng lời nói thì không khác gì quả tạ nặng ngàn cân đè lên đầu Hải Nam.
Nói thêm một chút thì nhà tôi mở một hiệu bánh ngọt nho nhỏ ở gần công viên nước Hồ Tây, bình thường các loại bánh đều do một tay mẹ tôi làm, còn bố tôi thì làm bếp trưởng trong nhà hàng Nhật ở trên phố Đào Tấn. Em trai rất ghét việc mỗi lần bị mẹ í ới gọi về đi giao bánh, theo giọng điệu của nó thì một người con trai tài sắc vẹn toàn, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như nó không thể làm cái công việc vừa tốn thời gian vừa tốn công sức lại còn phải tiếp xúc với bao nhiêu người như vậy được. Nhưng mỗi lần nó kháng nghị thì lại thua, thua lại đi kháng nghị. Tôi tỏ vẻ đã quá quen thuộc rồi.