Đanh đá đụng độ lạnh lùng

Chương 6

“Còn sống hay đã chết?”

Tôi thấy Việt Anh đang ngồi thù lù trên ghế đá ở công viên X thì chậm chạp đi đến, cũng không quên buông một câu chọc ngoáy làm cậu ta trừng hết cả mắt lên. Hừ may cho nhà ngươi là chị đây không thèm chấp cái thái độ đáng ghét ấy nhé. Tôi hằn học nghĩ, sau đó lôi từ trong túi ra một đống bông băng thuốc đỏ, vạch tay áo cậu ta lên. Những vết thương bị bụi đất bám vào trông nhếch nhác kinh khủng.

Tôi cau mày, ghét bỏ nói:

“Rốt cuộc là cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Dăm bữa nửa tháng lại dây vào cái bọn đầu trâu mặt ngựa ấy.”

Mà kể cũng lạ cơ, chẳng hiểu sao cậu ta gọi điện một cái là tôi lại tức tốc phi đến đây để rồi ôm một bụng tức tối. Đáng lẽ giờ này tôi phải ngồi ở sân vận động cổ vũ cho trai đẹp Mạnh Quân mới đúng chứ.

Chắc chắn là não tôi bị hỏng nặng rồi.

“Trả thù”

“Gì? Trả thù gì?” Tôi ngơ ngác.

“Hoàng Sỏi”

“Hảaaa..?” Tôi vừa nghe thấy cái tên ấy thì hốt hoảng cực độ, vội vàng ngó hết bên này đến bên kia, mắt đảo liên tục nhìn xung quanh. Trời ơi nhỡ hắn thấy tôi đang ngồi với Việt Anh, sau đó cho rằng tôi với cậu ta là cùng một bọn thì tôi đi đời nhà ma mất.

“Đừng nhìn nữa, bọn chúng bỏ đi lâu rồi.” Việt Anh thấy bộ dáng như sắp chết đến nơi của tôi thì bình tĩnh buông ra một câu. Cũng không thèm nhúc nhích cánh tay mặc tôi băng băng bó bó.

“Hừ, còn không phải do cậu chắc?” Tôi nhìn cái bản mặt đáng ghét của Việt Anh liền nổi hứng trêu chọc:

“Sao, lần này không bảo “Không liên quan đến cậu” nữa à? Còn gọi điện cho chị đây đến cơ?”

“Cậu thử không đến xem.” Việt Anh quay lại trừng trừng nhìn tôi. Tôi thề nếu không phải do nhan săc cứu vớt cả con người thì tôi đã sớm cho một chiếc dép vào mặt cậu ta rồi nhé. Người gì đâu mà kiêu căng lại còn hay ra vẻ dễ sợ, tôi thấy mấy đứa con gái thích cậu ta đến chết đến đi sống lại chắc chắn mắt có đờm hết rồi.

Đấy vừa mới nói xong đã có một đống các cô gái trẻ mê trai đang lượn đi lượn lại trước mặt chúng tôi đây. Nếu không phải họ vẫn còn đang nghi ngờ thân phận của tôi là gì với Việt Anh thì chắc có lẽ đã lao hết đến vồ lấy cậu ta rồi.

“Tôi không ngờ chị là cái loại thích bắt cá hai tay đấy.” Vào lúc tôi còn đang tức tối quấn nốt mấy vòng băng cho tên Việt Anh thì có một cô bé tóc ngắn ngang vai, nhuộm màu nâu cà phê, ăn mặc thời thượng, đang cầm túi xách khinh bỉ nhìn tôi với Việt Anh. Không hề nhầm đâu, đích thực là cô bé đó đang nói chúng tôi, mà đúng hơn là tôi mới đúng.

“Bắt cá hai tay? Cô nói lung tung cái gì đấy?”

“Hừ, chị còn chối sao? Thật không hiểu anh ấy thích chị ở điểm nào. Nhan sắc thì bình thường, ăn mặc thì quê mùa. Quan trọng hơn còn là thứ lăng nhăng nữa.” Cô ta soi mói nhìn tôi một lượt từ trên xuống, đã thế còn dám lên giọng phỉ báng tôi nữa chứ. Tôi tức quá liền bật cười:

“Này em gái, nhìn cũng biết em kém tuổi chị mà sao ăn nói khó nghe vậy? Chị có thể thông cảm cho sự vô giáo dục của em nhưng vấn đề là liệu em có nhận nhầm chị với ai không?”

“Chị…” Cô gái đó mặt đỏ bừng nhìn tôi đầy cay độc. Chúa ơi tôi còn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình đây.

“Chẳng phải chị là bạn gái của Hải Nam sao? Anh Hải Nam tốt như vậy mà chị dám cắm sừng anh ấy?” Cô ta nói đến đây liền liếc mắt qua đánh giá Việt Anh: “Cũng đúng thôi, đối tượng mới của chị đẹp trai thế này cơ mà.”

Không hiểu sao nhìn ánh mắt ấy tôi bỗng thấy cực kì khó chịu. Còn nữa, bạn gái của Hải Nam? Chẳng lẽ lại là nợ hoa đào của thằng em trai chết tiệt chuyên đi rắc thính con gái nhà lành?

Thấy tôi im lặng không nói gì, cô ta liền được đà lớn giọng làm thu hút không ít ánh nhìn từ những người đang đi bộ tập thể dục ở gần đấy:

“Tôi thấy hình chị chụp chung với Hải Nam trong ví của anh ấy rồi, chị đừng có giả vờ nữa.”

Hóa ra đúng là thằng em trai tôi thật. Kì này chị sẽ cho mày biết thế nào là hậu quả của việc đi tán tỉnh gái gú bừa bãi khiến chị mày gặp rắc rối.

“Hải Nam là em trai chị.”

“Cô ấy là bạn gái tôi.”

Tôi và Việt Anh đồng thời nói cùng một lúc. Tôi gật gù, cũng may hắn còn nhớ đến tình nghĩa bạn cùng bàn mà lên tiếng bênh vực tôi, nhưng lạy chúa hắn vừa mới nói cái khỉ gì vậy???

“Hả?” Lần này đến lượt tôi và cô bé kia cùng đồng thanh.

“Cậu nói linh tinh gì thế?” Tôi gằn giọng lườm cậu ta, nhưng Việt Anh chẳng xi nhê gì, còn kéo mạnh tôi vào sát cậu ta sau đó vòng tay ôm chặt lấy tôi.

“Không nghe thấy à, Hải Nam là em trai, còn tôi mới là bạn trai.”

“Anh…nói thật sao?” Cô gái đó có vẻ bị đả kích không nhẹ, giọng run run hết nhìn tôi lại nhìn Việt Anh, bộ dáng như khó có thể tin được.

“Thật. Vì thế…” Việt Anh lạnh lùng ngước lên nhìn người đang đứng trước mặt, không hề biết thương hoa tiếc ngọc vô tình nói: “Biến đi”

Thế quái nào tôi lại thấy cậu ta ngầu dễ sợ.

“Hừ tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc thế đâu.” Đại khái là cảm thấy quá mất mặt nên cô ta chỉ buông một câu không đầu không đuôi như thế rồi quay người ngúng nguẩy đi luôn. Những người xung quanh vốn trông chờ vào một màn đánh ghen nảy lửa thấy một trong ba nhân vật chính tức tối bỏ đi thì ồ một tiếng đầy thất vọng. Thật đúng là không thể khinh thường tình độ hóng hớt của những con người rảnh rỗi này mà.

Bất động mấy giây, tôi mới nhớ ra mình đang trong tư thế mờ ám đáng xấu hổ. Giống như bị điện giật tôi vội thoát khỏi vòng tay của cậu ta, lúng túng chỉnh lại quần áo. Mùi hoa diên vĩ vẫn thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi khiến mặt tôi nóng bừng cả lên.

Tôi hắng giọng mấy cái, thầm hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, sau đó nở một nụ cười tôi cho là bình thường nhất nhìn Việt Anh:

“Ừm vừa rồi cảm ơn cậu. Với cả cậu… đừng nghĩ nhiều.”

“Cậu đừng nghĩ nhiều thì có.” Việt Anh nhếch mép nhìn tôi “Mặt cậu đỏ bừng hết cả lên rồi kìa.”

Mẹ kiếp tôi phải giết chết hắn.

“Đi thôi, tôi đưa cậu về.” Việt Anh thấy khuôn mặt tím tái hết đỏ lại chuyển sang xám của tôi thì dường như hài lòng lắm, còn tốt bụng xách cặp cho tôi nữa chứ. Nhưng đừng tưởng làm như vậy thì chị đây sẽ bỏ qua cho, quân tử trả thù mười năm chưa muộn (mặc dù tôi cũng chả phải quân tử gì cho cam).

Cứ đợi đấy tên đáng ghét.