Đanh đá đụng độ lạnh lùng

Chương 8

“Hôm nay chị lượn lờ đi đâu vậy, có biết mấy giờ rồi không?” Hải Nam nhác thấy bóng tôi ngoài cửa liền vồ đến, quấn chặt cái khăn tắm của nó lên đầu tôi. Nó không xuất hiện thì thôi, chứ xuất hiện một cái là ngọn lửa giận dữ trong tôi lại bừng lên mãnh liệt. Tôi bèn vòng tay nắm chặt lấy tai nó nhéo thật mạnh, rồi dưới sự kêu la của nó hùng hổ chất vấn:

“Thằng ranh này có biết hôm nay chị mày suýt bị người ta đánh ghen vì mày không hả?”

“Đánh… đánh ghen gì cơ?” Cậu chàng vẫn còn ngây thơ hỏi lại tôi cơ đấy.

“Lại còn giả ngơ à? Bao nhiêu lần mày lấy chị ra làm lá chắn rồi hả? Nếu không phải hôm nay có… mà không quan trọng. Lần sau chị mà còn phải giải quyết nợ hoa đào của mày nữa thì xác định xách balo con cóc đi thăm các cụ tổ tiên nhà mình nhé em.”

“Có ai cơ?” Nó thấy tôi bỏ qua chỗ quan trọng liền đứng thẳng dậy, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi. Lúc này tôi mới để ý bố mẹ tôi đang đứng một bên hóng hớt, mẹ tôi còn cầm chặt lấy tay bố tôi sau đó nháy mắt một cách điên cuồng nữa chứ.

“Ai mày không cần biết. Bố, mẹ, con đói rồi.”

“À à thế đi ăn cơm, ăn cơm thôi.” Bố tôi lúng túng đi vào phòng bếp, còn ánh mắt hứng thú của mẹ cộng một vạn câu hỏi vì sao của em trai thì chưa từng dời khỏi mặt tôi cho đến khi tôi đóng sập cánh cửa phòng.

Rốt cuộc cũng có thể thư thái nằm nghỉ ngơi ở trên giường, tôi một tay ôm mèo Mắm, một tay giơ lên

trước mặt lẳng lặng nhìn cái chỗ màu đỏ như ẩn như hiện trên cổ tay. Tôi không biết rõ cảm xúc lúc Việt Anh nắm chặt lấy tay mình là gì, nhưng có thể chắc chắn một điều là tôi không bài xích nó, trái lại còn có chút không muốn rời.

“Mày nói xem, liệu cậu ta có thật sự là một tên đáng ghét, kiêu căng ngang ngược không nói được lời nào tử tế không?”

Con Mắm thấy tôi bắt đầu lên cơn thì nhàm chán kêu “Meo” một tiếng lấy lệ rồi híp mắt lại vùi đầu vào gối ngủ thẳng cẳng.

“Đúng là thứ mèo không được cái tích sự gì.” Tôi lầm bầm, vươn tay lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường thì thấy có tận mấy thông báo tin nhắn lận. Một cái là của con Linh giọng điệu đầy sự giận dữ, liên tục chất vấn tôi tại sao lại bỏ đi ngay giờ phút quan trọng, còn không quên khoe chiến tích đã giúp tôi lấp liếm qua mặt Mạnh Quân nữa chứ. Tôi trả lời nó qua loa, sau đó ấn vào phần tin nhắn của Mạnh Quân, lại là một tin nhắn chúc ngủ ngon. Tôi phát hiện ra kể từ ngày Mạnh Quân đến nhà tôi thì đêm nào tôi cũng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon từ cậu ấy, thỉnh thoảng còn vô tình gặp cậu ấy trên đường về nhà dù nhà tôi với nhà cậu ấy ở hai hướng hoàn toàn ngược nhau nữa.

Chắc mọi việc sẽ không như tôi nghĩ đâu nhỉ.

Tôi bật cười vì cái suy nghĩ dở hơi của chính mình, sau đó kéo nốt xuống xem tin nhắn cuối: “Cấm nằm mơ đến ai khác, nhất là tên hôm nay tặng cậu huy chương.”

Khỏi nói cũng biết người gửi cái tin nhắn sặc mùi khủng bố này là ai rồi. Tôi bực mình, cậu ta là ai mà dám ra lệnh cho tôi chứ, nhưng sau đó tôi chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng, rốt cuộc tại sao Việt Anh lại biết được số điện thoại của tôi? Nghĩ thế nên tôi vội vàng nhắn tin hỏi lại cậu ta, và sau 7749 phút chờ đợi, cậu ta rốt cuộc cũng nhắn lại, nội dung chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Cậu đoán xem.”

Đoán cái rắm.

Thế là vào một giây phút sự xúc động lên đến đỉnh điểm, tôi quyết định để tên Việt Anh trong danh bạ là V Chó điên, sau đó dứt khoát kéo chăn đi ngủ.

***

Mấy ngày này là lúc bọn tôi phải bục mặt vào ôn tập để thi giữa kì I, hơn nữa năm nay bọn tôi còn phải đối mặt với một kì thi khủng khiếp hơn bao giờ hết mang tên thi đại học. Vì vậy việc ngủ quên ở trên bàn học đến sáng rồi lại vội vàng đi học với một cái cổ vẹo là chuyện bình thường như cơm bữa.

Hôm nay là ngày thi Vật Lí cái môn khỉ gió mà những đứa theo ban Xã hội như tôi sợ đụng mặt nhất. Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ cần điểm không dưới trung bình thôi là tôi đã cảm tạ trời đất, cảm tạ thánh Ala chúa Giêsu lắm rồi. Nhưng hình như hôm nay các cụ tổ tiên nhà tôi không hiện linh thì phải. Bằng chứng là lúc này đây, cầm tờ đề thi trên tay tôi mới hiểu thế nào là cảm giác ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Con Linh cũng hoang mang không kém, nó quay xuống trân trối nhìn tôi với hai hàng nước mắt vô hình đang chảy dài trên má.

Vào lúc tôi còn đang vò đầu bứt tai quay cuồng trong mơ hồ với mấy câu thực hành thì một tờ giấy vo tròn từ bên cạnh được đẩy vào tay tôi. Mà ngồi bên cạnh tôi chính là Việt Anh đó. Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ta đầy ngạc nhiên, còn Việt Anh thì liếc mắt khinh bỉ cái biểu hiện ngu ngốc này của tôi:

“Đúng là ngốc” Việt Anh lẩm bẩm, nhưng lạ là tôi không hề thấy tức giận một chút nào, trái lại miệng còn tự động nở ra một nụ cười tươi roi rói, tôi quyết định sau buổi học hôm nay sẽ mời cậu ta một chầu thật ngon, nhân tiện tạo quan hệ để những lần thi sau không còn là ác mộng nữa. Không biết có phải bị tâm tình vui sướng của tôi ảnh hưởng hay không mà tôi thấy khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, dưới ánh nắng vàng rực rỡ phản chiếu qua khung cửa sổ gương mặt nghiêng ấy đẹp như tạc.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi hối hận rồi. Tại sao tôi có thể quên cậu ta là một công tử nhà giàu chính hiệu quanh năm suốt tháng chỉ có hứng thú với đồ ăn đủ ba tiêu chí ngon- sạch- đẹp cơ chứ.

Quán vỉa hè cậu ta nhất định không chịu ngồi, đổi sang quán ăn hẳn hoi thì cậu ta chê ghế bẩn, sau đó dưới sự thúc ép của tôi mới miễn cưỡng ngồi xuống, còn bắt tôi lau đi lau lại muốn mòn đôi đũa mới dám dùng để gắp đồ ăn. Em trai tôi còn dễ chiều hơn thằng cha này nhiều, chí ít nó cũng không dám bắt tôi phải lau ghế lau đũa cho còn mình đứng chắp tay chỉ huy như thế đâu.

Nhưng vì một tương lai điểm cao, tôi chỉ có thể…nhịn.