Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 25: Ngược sủng

Bar sàn là nơi náo nhiệt tụ hợp đủ các thể loại nam nữ mọi lứa tuổi. Nam thanh nữ tú đến đây không ít, đa số đều tầm độ đuổi thanh niên còn chưa chín chắn, có rất nhiều lý do để đến đây. Vui chơi, nhảy nhót, tổ chức sự kiện, chúc mừng sinh nhật, hoặc có thể cũng là thất tình!

Anh ngồi một góc tối trong quán, trên tay ly rượu đỏ đã vơi một nửa, bên cạnh là hai cô gái vũ công múa cột trong quán bar xinh đẹp, một người rót rượu cho anh, một người ôm ấp anh thân thiết, anh đều không để ý. Có rất nhiều phụ nữ đẹp ở đây, họ ăn mặc quyến rũ sau đó ưỡn ẹo như một đám ngốc trước mặt lũ đàn ông, anh chỉ khinh khỉnh trong lòng, hai con ngươi thi thoảng lướt sang bên cạnh nhìn hai người đàn bà đang cố lấy lòng mình, mặt anh lạnh như băng, đưa ly lên một hơi cạn ly rượu nặng, anh khẽ nhắm nghiền cặp mắt dựa người về phía sau. Thân thể anh cao ráo, những sợi tóc đen láy rũ xuống trán anh làm nổi bật chiếc mũi dọc dừa cao, đôi môi đầy đặn hồng nhẹ, làn da đặc biệt mịn màng khiến cho người phụ nữ nào quanh đây đều tia mắt chú ý, trên thân thể chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen cùng quần âu, bên dưới đôi giày da sáng bóng, toàn thân tỏa ra sự lịch lãm của một quý ông giàu có. Duy nhất chỉ có một người không hề lay động trước vẻ đẹp tuyệt vời này, bởi vẻ bề ngoài và tính cách anh đã quá quen thuộc.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ Mạc Tử Thành lại là tên si tình."

"Cậu im đi Lâm Lâm, tôi khác cậu." Anh gằn giọng lên.

"Sao phải lớn tiếng, hừ, đúng là có tật giật mình!" Thấy anh không nói gì, anh ta đắc ý "Vì Trương Ngọc Hân?"

Anh im lặng vài phút. "Ừ, đúng là vì cô ấy!"

Lâm Lâm là bạn thân của anh từ hồi cấp ba đến giờ, khác với anh, cậu ta là một tên ăn chơi có tiếng, đẹp trai nhưng nổi tiếng phong lưu. Đã hai mươi tám tuổi đầu nhưng vẫn giữ được nét tinh nghịch của cậu thanh niên mới lớn, Lâm Lâm sở hữu toàn quyền kinh doanh, quản lý hơn một nửa số bar lớn trong thành phố, cách phối đồ của cậu ta cũng thật giống những tên chỉ biết chơi bời không lo lắng gì đến cuộc đời.

"Tại sao trước kia khi còn ở với nhau cậu không bày tỏ lòng mình? Bây giờ lại ngồi đây nặng tình như tên ngốc vậy?" Một tay anh ta ôm eo cô gái tóc ngắn mặc chiếc váy bó sát ngắn gọn, một tay đưa lên miệng cô ta quả nho ranh mãnh.

"Trước kia tôi đối xử với cô ấy không tốt. Ở với cô ấy mười năm thậm chí tôi còn từng hành hạ thể xác lẫn tinh thần cô ấy. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận tôi." Anh đưa mắt nhìn về quá khứ hối hận.

"Đấy chỉ là lúc còn học phổ thông, ngày đó suy nghĩ còn chưa thấu đáo, không thể trách cậu." Lâm Lâm chẹp miệng xua xua tay, anh ta cũng là người từng chứng kiến mối quan hệ hai người từ thời phổ thông đến đại học, có gì mà anh không biết?

"Tôi luôn cục súc với cô ấy, không tình cảm được như cậu đối với ai đó." Mạc Tử Thành vừa nói vừa đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta, vẻ mặt chán ghét không muốn nói.

"Cũng đúng, cậu nhìn xem, tôi đã đưa đến đây hai mỹ nữ xinh đẹp như vậy, ngồi cạnh cậu từ đầu đến giờ cậu cũng không chạm vào lấy một lần."

"Tôi không có hứng thú."

"Thôi được rồi, hai cô lui xuống đi, cả em nữa, lát anh đến tìm cưng sau, đợi anh ở chỗ cũ nhé!". Lâm Lâm trước khi đuổi cô gái bên cạnh đi, kéo lại ôm hôn một cái vào cổ khiến anh nhìn mà thấy khó chịu.

"Anh thật đáng ghét, lát nhớ qua đó a~"

Hai người ngồi huyên thuyên vài câu, sau đó lại trở về vấn đề cũ. "Mạc Tử Thành mà tôi biết là người không bao giờ từ bỏ thứ mình muốn. Cậu hiểu ý tôi không?" Lâm Lâm nâng ly rượu chạm với ly rượu trong tay anh nhấp một nửa.

Anh nhận thức được câu nói của Lâm Lâm, nhếch khóe miệng chán ghét. "Được rồi, Cậu có thể giúp tôi điều tra chi tiết tên giám đốc của Long gia không?"

"Ý cậu là Long An Duệ? "

"Đúng."

"Ha ha bạn thân đã xuống nước cần sự trợ giúp thì tôi luôn sẵn lòng hỗ trợ hết mình!"

Công ty của Long An Duệ trong thế giới ngầm về tài chính rất lỏng lẻo, nghe nói hắn ngày đêm chỉ biết chăng hoa phong lưu với lũ đàn bà dơ bẩn, không cần nhiều thời gian chỉ trong một ngày anh đã thu mua được tất cả trái phiếu của công ty hắn một cách dễ dàng không nhượng bộ. Công ty của hắn sau một đêm đã bị chèn ép đến bờ vực không còn gì để níu giữ.

Trong văn phòng chủ tịch, anh cầm trên tay tách cà phê mới pha, khói nóng bốc lên nghi ngút, hương thơm dễ chịu thoang thoảng bay qua bay lại lọt vào mũi anh. Chưa kịp thưởng thức tiếng đập cửa bên ngoài đã làm anh mất hứng. Cánh cửa bật ra, trong đám người xông vào ngoài bảo vệ còn có một tên lạ mặt tự nhận mình là giám đốc của Long gia, Long An Duệ.

"Chủ tịch, anh ta nhất quyết xông vào đây đòi gặp ngài, chúng tôi sẽ lôi anh ta ra ngay lập tức."

"Các người ra ngoài đi. Để hắn ở lại đây."

Cánh cửa được khép lại ngay sau đó, căn phòng chỉ còn lại hai người đàn ông.

"Mạc Tử Thành, tôi đã làm gì có lỗi với anh, tại sao lại một tay đẩy tôi vào chỗ chết như?" Anh ta thê thảm tìm lý do nơi anh.

"Kẻ như anh không xứng để tôi trả lời!" Anh ném lại ánh mắt khinh bỉ, quay ngoắt lại về ghế ngồi.

"Xin anh, tôi xin anh đó, trả lại cho tôi số trái phiếu được không? Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh suốt đời!" Mắt anh ta rơm rớm nước mắt giả tạo quỳ xuống bò đến chỗ anh.

"Cút đi trước khi tao đánh chết mày!" Anh không kìm được cơn tức giận đạp mạnh vào bụng hắn, hắn ôm bụng lăn bò trên đất đau đớn.

"Mạc Tử Thành, tôi không thể để mất công ty về tay người khác. Anh có thể bắt tôi làm bất cứ điều gì, xin anh!"

Anh cười khiêu khích ném mạnh tách cà phê xuống đất, các mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi khiến hắn không ngừng run lên.

"Một là mày tổ chức cho Trương Ngọc Hân một đám cưới tử tế! Hai là đưa cô ấy trở về bên tao." Anh túm lấy cổ áo Long An Duệ ra sức thắt chặt khiến hắn đỏ hết mặt.

"Trương Ngọc Hân là ai? Tôi không biết, anh đang nói gì vậy?"

"Khốn kiếp! Nói. Mày đã quen bao nhiêu người phụ nữ? Mày còn không nhận ra cô ấy. Mày có biết cô ấy đang mang thai đứa con của mày không?". Anh phẫn uất thật sự, anh ta còn dám quên tên cô, hắn ta đúng là tên khốn nạn vô trách nhiệm.

"T..tôi có thể đảm bảo, trước kia đúng là tôi có qua lại với rất nhiều người, nhưng mấy tháng nay thì không có, cô Trương gì đó tôi không hề biết. Huống hồ mẹ tôi mới bắt tôi đi xem mắt, dự đoán đám cưới tổ chức vào cuối tháng này. Làm gì có chuyện qua lại với ai để lại một đứa bé chứ? Chắc chắn có hiểu nhầm rồi, mong anh hãy tha cho tôi một đường sống, nếu tôi phá sản, cuối tháng này đám cưới không thể diễn ra! Xin anh!" Anh ta giải thích liên tục không ngừng nghỉ, mặt tái mét lắp ba lắp bắp xin anh tha thứ. Chỉ có anh lúc này tối sầm khuôn mặt như có một tảng đá đè nặng trĩu trong đầu. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Anh ta không phải cha của đứa bé? Anh ta còn sắp lấy vợ? Vậy lý do gì mà cô nói hai người đang bên nhau? Đứa bé mà cô đang mang trong bụng là của ai? Khốn kiếp! Ả đàn bà đó một lần nữa nói dối anh. Chỉ vì không muốn bên anh mà viện ra tất cả lý do để trốn tránh.

Trương Ngọc Hân, tôi hận cô tận xương tủy!