【ĐN httccnvpd】Băng Thu tới hiện đại

Chương 3

ĐỌC CHƯƠNG NÀY NHỚ ĐỘI SẴN 3⛑⛑⛑ CHO AN TOÀN ĐỂ CẨN THẬN KHI TÁC GIẢ LỠ 🦀 GẮT😇

Đánh người sảng khoái xong Thẩm Viên phủi phủi hạt bụi vô hình trên quần áo đang mặc, hắn giơ tay hướng về phía Thượng Thanh Thành có hảo ý kéo người đứng dậy.

Không hổ là người tu tiên đạt đến cảnh giới bất tử, Thượng Thanh Thành để linh lực chạy quanh toàn thân một vòng quanh toàn thân làm biến mất mấy vết bầm dập trên thân thể do bị Thẩm Viên đánh nháy mắt liền tiêu biến như chưa từng tồn tại.

Thượng Thanh Thành phàn nàn: " Thẩm sư huynh thiệt là, đánh toàn chọn mặt là sao. Huynh chơi vậy rồi sau này ai độ được huynh."

Thẩm Thanh Thu hừ lạnh: " hừ, ta mặc kệ tương lai đấy. Hiện giờ điều ta quan tâm chỉ có Lạc Băng Hà thôi."

Thượng Thanh Thành: " cái này thì không đáng ngại, nam chủ hiện tại sống rất tốt, cực kì tốt. Huynh yên tâm, có ta với đại vương luôn giám sát thì hắn không xảy ra vấn đề gì đâu, với lại vụ ca ca của Tịch Dương có lẽ là cơ hội mà giới diện này tạo ra cho huynh đấy."

Thẩm Thanh Thu nhướng mày: " tạo ra cho ta?"

Thượng Thanh Thành: " ừ đúng rồi, ta và đại vương vốn dĩ đang du lịch tam giới bỗng nhận thấy bên này xuất hiện dị biến nên vội vàng trở về đây. Hiện tại huynh mới tỉnh lại nên giới diện này giúp huynh sáng tạo sẵn một cái thân phận."

Hai người trong bếp bàn bạc qua lại lâu là vậy nhưng hiện thực bất quá mới trôi qua có hai hay ba phút mà thôi, Thẩm Viên dự tính nhờ Thượng Thanh Thành trợ giúp hắn thay đổi một chút trong kí ức của nhóm người đạo mộ phát hiện ra hắn.

Thay vì phát hiện ra thân phận một vị phong chủ bí ẩn trong hang động xa xưa ít người biết thì thay vào đó là kí ức khi mấy người họ đi thám hiểm gặp được Thẩm Viên đi leo núi xảy ra tai nạn nên sẵn tiện cứu giúp.

Xong xuôi mọi việc, hắn và em gái cùng cảm ơn Công Nghi Tiêu và những người kia đã có ơn cứu mạng mình rồi về nhà với Thẩm Tịch Dương.

Cha mẹ nguyên chủ mà Thẩm Viên giả dạng từ nhỏ đã ra nước ngoài làm việc, ở nhà chỉ có ba anh em nương tựa nhau lớn lên. Tháng nào cha mẹ nguyên chủ cũng gửi tiền về cho mấy anh em họ, vừa mới rồi anh cả của nguyên chủ đi xin việc làm và được nhận, vì thành tích tốt nên cấp trên đã điều đi công tác.

Hiện giờ chỉ còn lại hai anh em ở nhà, Thẩm Viên tính một chút cho tương lai thấy bản thân cũng nên đi tìm việc làm cho mình, không nên như nguyên chủ lúc trước dùng tiền cha mẹ kiếm ra để ăn chơi trác táng rồi cuối cùng chết mất xác ở đâu không ai biết đến.

Vốn Thẩm Viên còn đang phân vân không biết nên xin việc vào ngành nào thì phù hợp thì đứa em gái Thẩm Tịch Dương lôi bài về nhà môn văn ra hỏi hắn cách làm, Thẩm Viên trước kia trong khi còn đi học cũng được mệnh danh là học bá của lớp.

Nếu không phải có vụ xuyên thư vừa rồi thì giờ hắn có khi đang tiếp quản nghề nghiệp cha mẹ truyền lại rồi cũng nên.

Nộp hồ sơ xin việc vào trường mà Thảm Tịch Dương đang theo học, người nắm quyền trong trường cũng là người quen biết rộng với ba mẹ anh em nhà Thẩm nên ngay buổi đầu tiên vừa mới nộp đơn Thẩm Viên liền được nhận vào làm.

Chuẩn bị một ngày để hôm sau đi dạy, Thẩm Tịch Dương biết anh mình rất có thể sẽ dạy học trong trường mình đang học liền nằng nặc kéo Thẩm Viên đi chọn quần áo. Đi cùng Tịch Dương mà Thẩm Viên cảm giác miệng mình giật giật liên tục, thường nói con gái mỗi khi đi mua sắm họ sẽ mua như muốn vác luôn cả cái shop đấy về cùng quả không sai đi đâu được mà.

Cứ nhìn chủ cửa hàng kia đi thì biết, người ta cười tới mức miệng sắp ngoác được đến mang tai rồi kìa.

Chiếc tủ gỗ ba ngăn diện tích bằng một căn phòng một mét vuông của nguyên chủ sau khi được Thẩm Tịch Dương xếp quần áo vào liền chật kín hết chỗ luôn nhưng số quần áo chưa được xếp vào vẫn còn chưa hết. Cô cầm điện thoại lên gọi cho nhân viên đến lắp thêm một cái tủ nữa rồi xếp nốt vào cho xong việc. 

Hoàn tất mọi thứ xong thì trời cũng đã gần nửa đêm, Thẩm Tịch Dương chào tạm biệt Thẩm Viên rồi về phòng mình lăn lên giường một cái liền ngủ.

Bên ngoài âm phong nổi lên lạnh thấu xương, dù hiện tại đang là giữa tháng 5 nhưng không hiểu cơn gió này đến từ đâu lại lạnh đến vậy. Thẩm Viên vận dụng linh lực di chuyển toàn thân, rất nhanh đã biến hình xong.

Từ một thanh niên hoà ái hiện đại mặc áo phông trắng quần jean chớp mắt đã biến thành Tu Nhã kiếm tiên khí tức áp người vang danh một cõi khi xưa.

Triệu hồi Tu Nhã kiếm nắm trong tay, Thẩm Viên yên lặng rời khỏi nhà đuổi theo cơn gió lạ vừa rồi đến một vùng nằm ngoài thành phố nơi hắn đang sống hiện tại.

Trước mặt Thẩm Viên hiện tại là một căn nhà cũ kĩ đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng đó chỉ là vẻ ngoài thôi chứ thực chất nơi đây đã có người hạ một kết giới huyễn cảnh đánh lừa thị giác người nhìn. Trừ phi là người tu tiên hoặc 'những thứ' âm khí nặng nề như ma tộc, quỷ tộc... mới có thể nhìn ra được.

Mà thời đại ngày nay người có thể tu tiên cực kì hiếm hoi chứ đừng nói tới người có tu vi cao như Thẩm Viên lại càng khó tìm. Do địa chất thay đổi nên linh khí thời nay rất loãng, người nào tu luyện cao lắm cũng chỉ đến được cảnh giới tận cùng của trúc cơ kì đã được coi là thiên tài.

Cũng chỉ là cảm thấy cơn gió khi nãy có chút lạ nên hắn mới đuổi theo tới nhưng làm người cũng nên chừa đường sống cho kẻ khác với. Xung quanh căn nhà tuy ma khí nồng đậm nhưng lại không hề có một tia tử khí hay huyết khí nào nên Thẩm Viên đành nhắm một mắt mở một mắt để chúng có thể có con đường mà sống tiếp. Còn nếu chúng dám ra tay lấy đi sinh mạng người vô tội thì khi đó cũng đừng trách hắn ra tay tàn ác.

Đợi thân ảnh Thẩm Viên đã rời đi rất xa không thấy bóng dáng nữa rồi, từ trong căn nhà bỗng bộc phát tràn lan ra lực lượng ma khí mạnh mẽ. Nơi bảo toạ trên cao có một vị thanh niên tuấn mĩ quanh người toả ra khí tức khát máu, y ngồi uy nghiêm trên bảo toạ đôi mắt vô cảm nhìn kẻ đang quỳ lạy xin tha phía dưới.

Cảm thấy tên kia ồn ào khiến thanh niên khó chịu, y phất tay nhẹ nhàng liền có một tia ma khí bay đi nhập vào mi tâm kẻ kia. Tích tắc thân thể kẻ đó hoá thành tro tàn tan biến.

Lạc Băng Hà lười biếng ngả người ra sau dựa vào ghế nghiêng đầu hỏi thủ hạ: " ngươi, có biết kẻ vừa nãy đứng ngoài huyễn trận kia là ai ko."

Tên thủ hạ trả lời nằm trong dự tính của y, kẻ đó vừa  đáp vừa run do vẫn ảnh hưởng từ động tác giết thủ hạ nhẹ nhàng của Lạc Băng Hà: " cái này...cái này, thuộc hạ cũng...chưa từng nghe gì về thân phận người này."

Y trầm ngâm chốc lát liền đứng dậy vươn vai: " aizz, sắp sáng rồi ta không thể ở đây lâu được nữa, các ngươi tự thu xếp tốt bản thân đi, tối nay lại nói." Dứt lời y hoá thành cơn gió biến mất hút ko thấy tăm hơi.

Chúng ma cung kính cúi người về phía Lạc Băng Hà vừa đứng khi nãy: " cung tiễn ma tôn."

Ngày hôm sau, khi mặt trời mới ló dạng Thẩm Tịch Dương đã thức dậy chuẩn bị quần áo sách vở để đi học, không ngờ đã có người dậy sớm hơn cô đang làm đồ ăn sáng trong bếp.

Khi xưa dù có bắt ép thế nào thì anh hai của cô cũng không chịu vào bếp nấu ăn dù cho đấy là món đơn giản nhất cũng không, tự dưng hôm nay thế nào mà anh hai lại vào bếp nấu bữa sáng. Nếu anh cả có ở nhà ngày hôm nay thì tốt rồi.

Ăn uống xong xuôi Thẩm Viên thu dọn chén bát mang đi rửa sạch rồi úp lên tủ trạn.

Mọi việc đâu ra đấy rồi thì hai anh em cũng chuẩn bị đến trường, vì Thẩm Tịch Dương trước giờ không thích lái ôtô đi học để khoe khoang gia thế nên cô toàn đi bộ tới trường sẵn tiện đi thể dục buổi sáng luôn, chiều về thì nhờ bạn đèo.

Chỉ là trước khác nay, giờ anh của cô cũng đã đi làm ở đấy rồi, cũng đã đến lúc mua xe thôi. Không thể để người khác khinh nhục mình được.

Giây phút Thẩm Tịch Dương lái siêu xe vào trường khiến tất cả nam sinh phải trố mắt nhìn theo, họ thừa biết nhà cô rất giàu( học được ở cái trường đó ai chả giàu😏) lại còn đẹp, học cực giỏi và trở thành nữ thần trong mộng của bao người nhưng cô luôn khiêm tốn giữ mình ít khi thể hiện gia thế richkid của mình ra ngoài như những tiểu thư công tử nhà khác.

Vậy mà hôm nay Thẩm Tịch Dương bùng nổ rồi, một khi cô đã muốn thể hiện thì những con cháu thế gia vọng tộc khác đều phải cứng miệng nhìn theo.

Khi đã đỗ xe vào bãi, Thẩm Tịch Dương định đi cùng Thẩm Viên nhưng lại có người đến gọi.

Liễu Minh Yên: " học tỷ, học tỷ."

Thẩm Tịch Dương nghe tiếng liền nhìn Liễu Minh Yên gật đầu cười rồi quay lại cười trừ nói với Thẩm Viên: " ngại quá anh hai, em không đi với anh lên lớp được rồi, bạn em nó gọi."

Thẩm Viên xoa đầu cô cười mỉm: " không sao, Tam Tam cứ đi với bạn đi, anh tự biết đường."

Không biết có phải do mình bị hoa mắt hay không mà trong lúc vô tình ngoảnh mặt lại( vì bãi đỗ xe dẫn hai hướng, một đường dẫn đến khu giáo viên còn một đường đi tới lớp học nên hai anh em này ko đi chung đường được ) nhìn thì Thẩm Viên thấy tay Liễu Minh Yên đang bóp ngực em gái mình O_O.

Hắn lấy tay dụi mắt mấy lần nhìn lại thì thấy hai người vẫn đi như hai chị em bình thường. Nghĩ chắc do mình đêm qua không ngủ nên gặp ảo giác, Thẩm Viên cúi xuống nhặt lại hồ sơ do khi nãy giật mình làm rơi.

Liễu Minh Yên thấy Thẩm Viên đã đi xa rồi liền đẩy Thẩm Tịch Dương vào tường chặn tay hai bên không cho cô có lối thoát, không báo trước liền hôn lên đôi môi kia, nụ hôn thật sâu khiến Thẩm Tịch Dương khó thở đỏ bừng mặt giãy dụa đòi thoát ra thì Liễu Minh Yên mới dừng.

Thẩm Tịch Dương: " em nổi điên cái gì vậy, kia là anh trai của chị thôi."

Liễu Minh Yên: " chỉ là anh trai?"

Thẩm Tịch Dương: " đúng vậy, chỉ là anh trai thôi."

Liễu Minh Yên bày ra cái khuôn mặt lấy lòng: " hihi, đừng giận nha. Em chỉ ghen thôi moà."

Thẩm Tịch Dương: "..." mịa nó đây là cái gì, hiểu lầm người ta xong không biết xin lỗi mà còn bày ra cái bản mặt lấy lòng này?

Ngôi trường này thực rộng, không những vậy sau trường còn có một hàng dài cây Chuông Vàng* nở rực một khoảng trời.

Mải ngắm nhìn vẻ đẹp của hàng cây nên Thẩm Viên bị lạc đường, bỗng dưới chân thấy có dao động, hắn cúi xuống nhìn và thấy có một con mèo mướp vàng không biết xuất hiện từ đâu đang cọ cọ dưới ống quần hắn.

Là một người thích mèo nên Thẩm Viên đặt tạm đống hồ sơ xuống gốc cây cạnh người rồi bế con mèo lên. Mèo rất ngoan, bị hắn gãi cằm liền ngẩng cái mặt lên biểu cảm hưởng thụ lắm, trêu mèo một lúc Thẩm Viên mới nhớ ra mình đang làm việc gì vội để con mèo xuống ngó xung quanh xem có người nào không để hỏi đường còn nếu không hắn sẽ dùng thần thức để tra xét.

Còn đang loay hoay nhìn ngó thì Thẩm Viên đột nhiên thấy một cậu sinh viên đang đi về phía này, đến gần y hắn mới sửng sốt phát hiện. Người này thế nhưng lại trông giống Lạc Băng Hà đến 10 phần.

Sửng sốt qua đi, Thẩm Viên hơi vội hỏi cậu sinh viên: " bạn gì ơi, em có thể chỉ cho tôi biết đường đến khu giáo viên là đường nào không?"

Lạc Băng Hà gật nhẹ đầu giơ tay chỉ về con đường ngoài cùng bên phải trong số năm con đường trước mặt: " anh cứ đi hết con đường này rồi rẽ trái là đến nơi."

Thẩm Viên nhìn con đường một chút rồi nói lời cảm ơn với Lạc Băng Hà xong chạy đi ngay và quên mất tập hồ sơ khi nãy để dưới gốc cây.

Lạc Băng Hà cầm tập hồ sơ lên tay rồi đi tiếp.

Thẩm Viên. Y đã nhớ kĩ cái tên này rồi.