Đối Tượng Mộng Xuân Của Đệ Tử Lại Là Ta

Chương 10: Ma Tôn thị uy. Ly Tức.

Lạc Thích trở về Quảng Điện, tiếp tục tới nằm dưới gốc cây đào. Từ khi sinh hồn trở về, hắn đặc biệt thích nằm dưới gốc cây này. Một phần là do đặc biệt thoải mái, một phần là do có gì đó luôn hấp dẫn hắn tới.

Ngày mai là ngày cuối cùng của Đại điển nhập môn. Ngả lưng lên thảm cỏ xanh rờn, Lạc Thích thoải mái nhắm mắt mà đi vào giấc ngủ. Ngày tháng nhàn nhã của hắn sắp đến rồi.

Nhưng thất đáng tiếc, trời mà chiều theo lòng người thì không phải là trời.

Lạc Thích thoải mái hưởng thụ mà không hề biết rằng những rắc rối sau này của hắn sẽ bắt đầu kéo đến vào ngày mai.

Tại lãnh địa Ma tu.

Thành Cổ Linh, lãnh địa của ma tu, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Nơi đây chỉ có những vùng đất cằn cỗi, tử khí quẩn quanh cùng màn đêm bao trùm hết ngày này qua ngày khác. Hôm nay, thành Cổ Linh lại náo nhiệt một cách kì lạ bởi có tin đồn Đế Vương Tinh đã giáng thế, Ma tôn lệnh cho tất cả ma tu tìm đến nơi Đế Vương Tinh rơi xuống, tìm cách tiêu diệt.

Mà nơi rơi xuống, chính là Lưu Quang Môn.

Phủ thành chủ thành Cổ Linh lúc này đang vô cùng căng thẳng. Ma tôn tới, đem theo mệnh lệnh toàn lực tiêu diệt Đế Vương Tinh. Bọn hắn không thể không chấp hành, bởi nếu có ý không thuận theo, thành Cổ Linh chắc chắn sẽ bị diệt sạch.

"Ngày mai chính là ngày tốt. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, đánh giết Lưu Quang Môn cho bản tôn."

Ma tôn ngồi trên ghế chủ vị. Chẳng ai ngờ rằng một người mang gương mặt thánh khiết kia lại là Ma tôn vạn người e sợ.

Thượng Chính ngồi trên cao, đảo mắt nhìn xuống những tên ma tu đang khúm núm e sợ ở bên dưới. Hắn khinh thường nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào. Nếu kẻ mang mệnh Đế Vương Tinh càng ngày càng phát triển thì đến một ngày nào đó, ma tộc sẽ hoàn toàn biến mất trong tam giới.

"Bẩm tôn thượng...thành Cổ Linh này có dồn toàn lực cũng không thể làm Lưu Quang Môn tổn hại chút lông tóc nào hết. Huống chi vị Tiên Quân kia vẫn còn đang trấn thủ môn phái."

Một ma tu lúc này mới rụt rè đứng lên nói. Quả thực, một thành Cổ Linh nho nhỏ này không thể đấu lại được với đệ nhất tiên môn. Huống chi "vị kia" vẫn còn đang trấn thủ ở môn phái nửa tấc không rời. Còn nghe nói, "vị kia" đã xuất quan rồi.

Thượng Chính nâng mắt lên nhìn kẻ vừa nói, trầm ngâm mà suy nghĩ. Hắn đã quên mất tên nhãi con kia vẫn còn ở Lưu Quang Môn.

"Bản tôn tự mình tới."

Nói đoạn, hắn biến thành một đoàn khí đen bay đi. Cũng đã hơn trăm năm rồi, nên đi gặp lại "tiểu bạch thỏ" của hắn thôi.

****************

Ngày mà tất cả mong chờ nhất đã đến, song đấu để tìm ra những tinh anh thực thụ trong số hàng trăm thí sinh.

Không bắt buộc phải tham gia song đấu. Người muốn tham gia báo danh theo thủ tục sau đó bốc số, hai người bốc phải số trùng nhau sẽ đấu với nhau. Người thắng cuộc sẽ tiếp tục vào vòng đấu tiếp theo, cứ như vậy cho đến khi tìm được mười người đứng đầu.

Bạch hạc theo giờ cũ lại đến để đưa Lạc Thích tới Đại điển nhập môn. Nó quen đường quen nẻo mà bay đến gốc cây đào. Quả nhiên, Tiên Quân vẫn còn đang ngủ!

"Tiên Quân, Tiên Quân! Hôm nay là ngày cuối rồi, ngài mau dậy đi!"

Bạch hạc hóa thành hình người, vừa gọi vừa lay Lạc Thích dậy. Thật may mắn là vừa gọi hắn đã tỉnh, nếu không thì bạch hạc cũng không thể biết bản thân phải gọi tới bao giờ nữa.

"Được rồi, đừng gọi nữa."

Lạc Thích chậm rãi đứng lên. Hắn bước vào bên trong viện tử của mình, thay ra một bộ đồ khác rồi theo bạch hạc tới Ngọc Đàn, dự ngày cuối của Đại điển nhập môn.

Hắn hôm nay cảm thấy trong lòng có chút bất an. Trực giác của tu tiên giả chưa từng sai, chẳng lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó mà chính hắn cũng không thể lường trước?

Lạc Thích nhăn mày, suy nghĩ không thôi, bởi vì chuyện khiến hắn cảm thấy bất an, cũng không nhiều.

"Tiên Quân, đã tới rồi."

Bạch hạc lên tiếng đánh thức Lạc Thích từ dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn bình tĩnh bước xuống, đi về phía vị trí của hắn trên khán đài. Nếu thực sự có chuyện xảy ra thì với năng lực của hắn hiện tại, hoàn toàn có thể xử lí một cách gọn gàng nhất, ít thiệt hại nhất.

"Tiên Quân, hôm nay trong lúc trận đấu diễn ra, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn."

Đạo Thừa Tri tìm đến Lạc Thích, nét mặt lão vô cùng nghiêm túc. Lão tinh thông huyền thuật, những lời lão nói ra về những chuyện sắp tới chắc chắn đều qua xem tinh tượng, tính toán cẩn thận. Lão nói sẽ xảy ra chuyện, tám, chín phần sẽ xảy ra.

"Cho nên?"

Nếu xảy ra chuyện lớn, thì ắt hẳn lão phải nói với Thạc Hành Giang, tại sao lại nói với Hắn? Thạc Hành Giang thân là chưởng môn, Đại điển nhập môn lại còn diễn ra tại Lưu Quang Môn, nếu hắn biết sẽ xảy ra chuyện chắc chắn sẽ tìm cách gia cố lại hộ sơn đại trận và có cách giải quyết vấn đề một cách kịp thời. Đằng này, lão lại nói với Lạc Thích mà không nói với Thạc Hành Giang?

Vậy thì chứng tỏ, rắc rối lần này cần Lạc Thích thân chinh xuất trận.

"Người của ta tại thành Cổ Linh mật báo, Ma tôn xuất quan rồi, hơn nữa hắn còn đang trên đường tới đây."

Lạc Thích chợt lặng đi vài giây.

"Tại hạ đã biết, đa tạ Đạo trưởng lão đã nhắc nhở."

Ma tôn, là kẻ cầm đầu gây ra thảm sát Lạc gia, kẻ gây ra đại nạn diệt tộc của Lạc Thích.

Thượng Chính a Thượng Chính, nếu ngươi đã có gan tới, vậy thì nên chuẩn bị đi chết đi.

Tại Mộ Kiếm nằm sâu trong Quảng Điện, Ly Tức Kiếm đang run lên từng đợt, phát ra quang mang đỏ rực chiếu sáng cả địa động. Quang mang rút đi, Ly Tức Kiếm phá bỏ phong ấn, bay khỏi Mộ Kiếm tới chỗ Lạc Thích.

Đạo Thừa Tri nhìn Ly Tức Kiếm phá không bay tới, trong lòng lão run lên một trận. Đệ nhất hung kiếm - Ly Tức. Lạc Thích đã từng dùng kiếm này đồ sát cả một ma thành, một lần thành danh, từ đó một đường trở thành Tiên Quân vạn người kính nể.

Lần này lại dùng đến Ly Tức, Lạc Thích đây...là muốn giết chết Ma Tôn?

Ly Tức kiếm xuất hiện khiến tất cả đều hướng mắt về phía Lạc Thích. Có chuyện gì mà khiến Tiên Quân triệu gọi nó từ Mộ Kiếm để tới đây?

Thạc Hành Giang ngồi trên ghế Chưởng môn, nét mặt bình thản mà trong lòng lo lắng không thôi. Sư thúc gọi Ly Tức tới, chắc chắn là có nguyên do. Chuyện gì mà khiến sư thúc phải dùng tới bảo kiếm bản mạng như vậy?

"Sư huynh..."

Tang Cảnh Thi nhìn sang Thạc Hành Giang. Nàng lo lắng đều thể hiện hết trên nét mặt. Rốt cuộc là có chuyện gì?

"Sư muội, nhanh chóng gọi ngũ sư đệ tới, ngay bây giờ gia cố hộ sơn đại trận."

Thạc Hành Giang truyền âm cho Tang Cảnh Thi. Ngũ sư đệ mà hắn nói tới chính là phong chủ Trích Tinh Phong - Dung Diễn. Trận pháp hộ sơn là trận pháp thượng cổ chỉ có mình hắn biết, cũng chỉ có mình hắn có thể gia cố thêm. Thạc Hành Giang không biết rốt cuộc có chuyện gì, chỉ có thể dùng cách duy nhất này mà thôi.

"Vâng, sư huynh."

Tang Cảnh Thi nhanh chóng đi tìm Dung Diễn. Đại sư huynh nói gia cố hộ sơn đại trận, sự việc lần này không đơn giản.

Trình Tu đứng lẫn trong đám thí sinh, nhìn lên Lạc Thích vân đạm phong khinh ngồi trên khán đài. Y nghe thấy những người xung quanh bàn tán. Thanh kiếm vừa bay tới kia là kiếm bản mạng của Tiên Quân. Kiếm quả thực giống như người, vừa xuất hiện đã khiến thế nhân kính sợ.

Nếu như...y có thể trở thành đệ tử của Tiên Quân, vậy thì quá tốt rồi.

Song đấu vẫn được diễn ra như bình thường. Ngoại trừ những người đứng đầu tiên môn ở đây, không ai biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.

Trận đầu tiên, chưa có gì xảy ra.

Trận thứ hai, diễn ra như bình thường.

Trận thứ ba...

Trận thứ tư...

Không có gì xảy ra hết, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường khiến cảm giác bất an càng ngày càng lớn.

Đến Trình Tu. Y lên sàn đấu. Đấu với y là một thiếu nữ xinh đẹp, là người của Mạn Hoa Môn. Đương nhiên, Trình Tu sẽ không vì đối phương là một nữ tử mà nương tay.

Ngay khi y định ra tay, thì lại có chuyện xảy ra.

Hộ sơn đại trận bị một thứ gì đó liên tục va chạm vào. Tất cả đều nâng cao cảnh giác, nhìn chằm chằm hộ sơn đại trận đang dần nứt vỡ ra.

"Đại sư huynh, không kịp hoàn thành gia cố hộ sơn đại trận! Chỉ còn duy trì được một lát nữa mà thôi!"

Dung Diễn vội vàng chạy tới, nét mặt hắn hốt hoảng hơn bao giờ hết. Hộ sơn đại trận chỉ còn một bước nữa là hoàn thành gia cố, nay lại liên tục bị đánh vào khiến mọi thứ bị gián đoạn. Hiện tại, Dung Diễn cũng không thể nào gia cố trận pháp lại lần nữa.

Thạc Hành Giang lạnh sống lưng. Hắn nhìn hộ sơn đại trận đang dần nứt vỡ, ma khí như thủy triều đánh úp tới, khiến không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.

Cuối cùng, dưới sự tấn công liên tiếp hộ sơn đại trận đã hoàn toàn nứt vỡ. Một đoàn ma khí đen tuyền bay tới, đánh xuống võ đài. Trên võ đài lúc này, Trình Tu và nữ đệ tử Mạn Hoa Môn kia vẫn đang ngây người, không động đậy nhìn đoàn ma khí kia đánh úp xuống.

"Ly Tức."

Kiếm quang sắc bén lao tới khiến đoàn hắc khí kia phải dừng lại, tránh được một lần tập kích bất ngờ. Hắc khí hóa thành bản thể, là một nam nhân vận hắc y, xung quanh tỏa ra ma khí dày đặc.

"Thật đông vui, ấy vậy mà không mời bản tôn tới tham dự hay sao?"

Thượng Chính đứng trên không, ngạo nghễ nhìn xuống tất cả người ở bên dưới. Ly Tức trở lại bên tay của Lạc Thích, tỏa ra từng đợt sát khí hủy thiên diệt địa khiến Thượng Chính phải quay đầu nhìn sang.

"Đứng trên đấy làm gì? Xuống cho ta."

Lạc Thích chậm rãi nói. Hắn nâng tay, uy áp Đại Thừa Kì đỉnh phong đè nặng lên người Thượng Chính khiến hắn ta rơi xuống đài, trông có vài phần thảm hại.

Đồng tử Thượng Chính mở lớn, không thể tin nhìn lên khán đài. Đại Thừa Kì? Không thể nào! Từ khi nào mà...!?

"Ngươi thị uy với ai? Ma Tôn, đã qua một trăm năm rồi, ngươi nghĩ ta còn là một phàm nhân thân không mang tu vi sao?"

Lạc Thích bước xuống từ khán đài, Ly Tức cảm nhận được chủ nhân đang tức giận, sát khí trên thân kiếm tỏa ra càng mãnh liệt hơn.

"Ngươi không thể đạt tới tu vi này trong một trăm năm!"

Thượng Chính dùng kiếm của bản thân chống trên mặt đất mới miễn cưỡng không để bản thân quỳ rạp xuống. Hắn nghiến răng, nhìn chằm chặp Lạc Thích đang từng bước tiến tới.

Lạc Thích cười nhạt. Hắn phất tay tạo một kết giới bảo hộ Trình Tu và nữ đệ tử nọ, rồi cầm kiếm bước tới chỉ thẳng về phía Thượng Chính.

"Ta có thể. Ma Tôn, đây là Lưu Quang Môn, không phải nơi để ngươi gây thị phi. Bản Quân tha cho ngươi một mạng ngày hôm nay, còn thù diệt tộc, nếu ngươi đã xuất quan rồi, vậy thì chúng ta từ từ tính toán đi."

Ly Tức Kiếm đâm xuyên qua bả vai Thượng Chính. Lạc Thích trong mắt hắn bây giờ, chẳng khác gì tu la tới từ địa ngục muốn đòi mạng hắn.

Không cam lòng, nhưng Thượng Chính vẫn phải hóa thành hắc khí bay đi. Nếu ở lại, Lạc Thích chắc chắn sẽ nghiền hắn thành tro.

Lạnh mặt nhìn Thượng Chính rời đi, Lạc Thích tự mình ngự kiếm, trở về Quảng Điện, mà trận đấu vẫn tiếp tục như thường. Nhưng trong tâm lí của mọi người hiện tại vẫn còn kinh hoảng, đặc biệt là Trình Tu.

Y vừa cận kề cái chết. Nếu không có Lạc Thích cứu giúp thì có lẽ hiện tại, hắn đã không còn đứng ở đây được nữa rồi.

Kẻ vừa tới là Ma Tôn ư? Thực lực kinh người, có lẽ nếu Lạc Thích không ở đây thì với sức của một mình hắn ta, cũng có thể giết sạch tất cả.

Thạc Hành Giang nhanh chóng điều tiết, hạ lệnh tiếp tục tiến hành song đấu. Còn Dung Diễn, hắn vội vàng đi sửa lại hộ sơn đại trận sau khi bị phá vỡ.

Còn Lạc Thích? Hắn trở về Quảng Điện, tìm cách bóp chết Thượng Chính vào một ngày nào đó.

Lạc thị một ngàn ba trăm tám mươi người, hắn phải đòi lại cho đủ.