Đối Tượng Mộng Xuân Của Đệ Tử Lại Là Ta

Chương 9: Ải thứ 4 Cửa sinh cửa tử

Tất cả thí sinh có nửa canh giờ để nghỉ ngơi trước khi bắt đầu cửa ải thứ tư.

Ải cuối cùng do Thạc Hành Giang - Chưởng môn Lưu Quang Môn ra đề. Ải này nhìn qua rất đơn giản, nhưng khi bước vào liền thấy tầng tầng lớp lớp khó khăn. Tất cả thí sinh được dẫn tới Phong Vân Đỉnh, nơi đây chính là nơi diễn ra ải cuối cùng.

Phong Vân Đỉnh có tổng cộng 9981 bậc thang làm bằng bạch ngọc vô cùng quý giá, hai bên đường trồng vô số Tuyết Hoa tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Thí sinh phải bước lên 9981 bậc thang này, đi lên tới đỉnh. Những người lên tới đỉnh là những người đã chính thức được bước chân vào Tứ Đại Tiên Môn.

Nghe đơn giản đúng không? Phải, nó đơn giản lắm.

Tại hạ biết các vị đang nghĩ gì. Các vị nghĩ mỗi bước lên bậc thang đều phải chịu mức áp lực khác nhau, càng lên cao áp lực càng lớn phải không? Ồ, không, nghĩ nhiều rồi.

Không có áp lực gì hết cả, leo bậc thang vậy thôi. Tuy nhiên bọn họ chỉ có thể đi bộ lên, bởi nơi đây đã bị hạ cấm chế, không thể sử dụng linh lực, cũng không thể sử dụng pháp khí phi hành. BẮT BUỘC PHẢI ĐI BỘ! Chuyện quan trọng cần viết in hoa.

Nhưng con người thường dễ thả lỏng cảnh giác. Vào chính lúc bọn họ thả lỏng, nguy hiểm sẽ đánh úp tới, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Trên đỉnh Phong Vân có hai cánh cửa: một cửa sinh, một cửa tử. Sau khi leo lên đỉnh, thì sinh bắt buộc phải chọn một trong hai. Chọn đúng, qua ải. Chọn sai, loại. Tuy nhiên, thí sinh sẽ chỉ được biết bản thân sẽ phải leo hết 9981 bậc thang này, không hề biết phía trước chờ đợi họ là cái gì.

Không ngoài dự đoán, ai nấy cũng đều dè dặt bước từng bước lên đỉnh Phong Vân. Vừa đi, bọn họ vừa đề phòng xung quanh, tránh cho bản thân rơi vào bẫy rập, bị loại khỏi vòng thi.

Không thể trách bọn họ, nên trách người ra đề, chỉ bảo bọn họ leo lên đỉnh rồi tự mình rời đi mất.

Cái đề thi quái quỷ gì thế này.

Lạc Thích đứng trên đỉnh Phong Vân nhìn xuống những bậc thang dài đằng đẵng kia. Dòng người nhiều như vậy, đến cuối cùng sẽ chỉ còn chưa tới một nửa số người có thể ở lại. Cửa sinh tử phía sau hắn sẽ là thứ loại bỏ vô số người ở ải cuối cùng này.

Dùng truyền âm gọi bạch hạc tới, không nói gì mà trở về Quảng Điện. Hắn lại thấy mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi.

Ai cũng nghĩ Lạc Thích rời đi vì có chuyện quan trọng. Nhưng chắc cũng bọn họ sẽ không ngờ tới rằng, Truy Thanh Tiên Quân ấy vậy mà vội vàng trở về đi ngủ đâu.

****************

Trình Tu bắt đầu quá trình bước lên bậc thang, leo lên đỉnh Phong Vân. Y cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, bởi chỉ cần y vượt qua ai cuối cùng này, y sẽ chính thức trở thành đệ tử của Lưu Quang Môn.

Quá trình vất vả, cuối cùng cũng sắp được đền đáp rồi.

Y đi rất thong thả. Không vượt lên đầu, cũng không bị tụt xuống cuối. Giữa đội hình, vừa đẹp. Y bước đi, nét mặt thập phần bình tĩnh. Từ khi bắt đầu ải thứ 4 này, bọn họ chưa gặp bất kì nguy hiểm gì. Ngoại trừ Tuyết Hoa hai bên đường tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Không thể vận linh lực hộ thân, tất cả chỉ đành cắn răng chịu đựng cái lạnh. Không có linh lực, bọn họ lúc này chẳng khác gì người thường. Những người có thể lực khỏe đều đã vượt lên đầu tiên, nhưng Trình Tu có thể đoán chắc rằng chỉ một lát nữa thôi, những người đó sẽ bị tụt lại ở phía sau.

Chín nghìn chín trăm tám mươi mốt bậc thang, cần rất nhiều thời gian để lên tới đỉnh. Chưa gặp nguy hiểm gì, cho nên tất cả đều bắt đầu thả lỏng cảnh giác, có thể vừa đi vừa cười nói. Trình Tu im lặng, chú tâm vào việc đi lên đỉnh núi. Bây giờ còn chưa đi được một nửa mà đã lãng phí thể lực, thật ngu ngốc.

Một canh giờ trôi qua, ai nấy đều cảm thấy mệt lả. Sắp tới đỉnh núi nhưng bọn họ lại cảm thấy quãng đường còn lại xa vô cùng. Thể lực hao kiệt cùng hàn khí quẩn quanh khiến người ta khó lòng mà chịu đựng được.

Dần dần, có người bỏ cuộc.

Tuy nhiên đó chỉ là số ít, những người còn lại vẫn quyết tâm leo lên đến Đỉnh Phong Vân. Trình Tu lúc này chậm rãi vượt lên đầu, bước chân ổn định vững vàng giẫm lên từng bậc thang mà đi. Những người ở sau không chịu thua kém, bắt đầu lục tục gọi nhau leo tiếp.

Thứ tự hiện tại, Trình Tu dẫn thứ hai, sau Khương Thế Thanh. Tiếp đó là Nhuận Ninh, trông có vẻ như là rất mệt rồi. Chỉ còn vài bước nữa, đỉnh Phong Vân đã ở ngay trước mắt bọn họ.

Thạc Hành Giang đã chờ ở trên đỉnh từ lâu, nét mặt hòa ái mỉm cười nhìn ba người đầu tiên lên tới đỉnh. Hắn phất tay, giải trừ cấm chế linh lực cho cả ba, chậm rãi cất ngôn.

"Sau lưng ta có hai cửa, một cửa sinh và một cửa tử. Bên cạnh đây chính là những cuộn giấy chứa đựng thử thách của ải cuối cùng. Bước đến chọn một cuộn giấy, rồi theo màu ở trên đó mà bước vào một trong hai cửa sinh hoặc tử."

"Đỏ là cửa tử, xanh là cửa sinh. Vượt qua thử thách, cửa tử cũng sẽ thành cửa sinh, chào đón các ngươi gia nhập Tứ Đại Tiên Môn. Không vượt qua thử thách, dù có bước vào cửa sinh đi chăng nữa, nó cũng sẽ biến thành cửa tử, khiến các ngươi vạn kiếp bất phục. Bây giờ nếu muốn bỏ cuộc thì có thể rời đi, nếu muốn tiếp tục thì lên chọn cuộn giấy và bắt đầu thử thách đi."

Thạc Hành Giang nói với giọng điệu vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Trình Tu cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Đặc biệt, câu "vạn kiếp bất phục" như có như không được nhấn mạnh, khiến y cảm thấy ải cuối cùng này không chỉ khó khăn, mà còn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Khương Thế Thanh là người đầu tiên. Nàng ta chọn cuộn giấy thử thách của cửa tử. Không hổ danh là đích nữ Khương gia, quyết đoán giống hệt phụ thân của nàng, Khương Đình đại tướng quân.

Nhuận Ninh chọn cửa sinh. Đơn giản là vì hắn cảm thấy cửa sinh có lẽ sẽ an toàn hơn cửa tử.

Người Nguyệt Quốc rất tin tưởng vào trực giác của bản thân, cho nên hắn cũng hất cằm, ngạo nghễ tự tin mà bước vào.

Đến Trình Tu, y lại phân vân. Cửa sinh hay cửa tử đây?

Cuối cùng, y lựa chọn một cuộn giấy màu đỏ, bước vào cửa tử. Cửa sinh hay cửa tử quan trọng sao? Chỉ cần y vượt qua thử thách, thì cửa tử cũng sẽ thành cửa sinh mà thôi.

Sau khi ba người trước tiến vào, lát sau lại tiếp tục có người leo lên đến đỉnh, bắt đầu thực hiện thử thách chân chính. Có người chọn lựa từ bỏ bởi họ không muốn bản thân rơi vào cảnh bất phục, công sức tu luyện liền tan biến đi trong một ngày. Có người bắt đầu thử thách. Đa số chọn cửa sinh bởi trong quan niệm của bọn họ, cửa sinh luôn là cửa an toàn nhất.

Thật ngây thơ. Đây là suy nghĩ của Thạc Hành Giang khi nhìn thấy dòng người nối đuôi nhau tiến vào cửa sinh. Cửa sinh mới là cửa khó khăn nhất, cửa tử lần này lại là an toàn nhất, dễ vượt qua nhất.

Đáng tiếc, thực đáng tiếc.

Trình Tu lúc này đang ở trong cửa tử. Trước mặt y xuất hiện một hồ nước, ngoài hồ nước ra thì chẳng còn gì hết.

Nhìn trong cuộn giấy thử thách nói y phải bước xuống hồ này, trong lòng không suy nghĩ nhiều liền bắt đầu cởi bỏ y phục, bước xuống hồ.

Vào lúc y không nhìn thấy, trên bờ xuất hiện dòng chữ "Linh tuyền tẩy kinh phạt tủy" nhàn nhạt rồi biến mất.

Linh tuyền này có thể loại bỏ toàn bộ tạp chất trong người, khai thông linh mạch, tái tạo kinh mạch mới. Người trải qua quá trình được linh tuyền tái tạo, tốc độ tu luyện liền nhanh hơn rất nhiều, gần như là có thể trở thành kì tài tu luyện trong một đêm. Tuy nhiên đau đớn mà nó mang lại, không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Đau đớn đánh sâu vào tận linh hồn, không thể diễn tả hết bằng lời. Trong quá trình tẩy tủy bắt buộc không được ngất đi, nếu không kinh mạch toàn thân đứt đoạn, tu vi sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn.

Và ngay lúc này đây, Trình Tu đang phải trải qua cái cảm giác đau đớn tột cùng ấy. Ngón tay bám siết lên thành hồ đến trắng bệch, răng cắn chặt môi đến mức chảy máu ra.

Không kêu rên, cố gắng duy trì tỉnh táo. Trên người y lúc này chảy ra vô số chất lỏng đen ngòm hôi thối mà chính y cũng còn không phát hiện ra.

Cứ thế hai canh giờ, đến khi y cảm thấy bản thân chịu không nổi nữa thì cuối cùng cũng đã dừng lại.

Tẩy tủy thành công.

Lúc này, Trình Tu lại chết lặng đi. Sao lại có mùi thối như vậy? Mà hình như lại còn là từ người y bốc lên..?

Trên người y lúc này vừa bẩn vừa hôi không chịu được. Vội vàng vốc nước lên tắm rửa kì cọ sạch sẽ, y trầm mặc suy nghĩ. Trình Tu không phải kẻ ngốc, sau khi trải qua y mới biết đây là linh tuyền. Lưu Quang Môn vậy mà lại dùng linh tuyền làm thử thách, không sợ lỗ vốn ư?

Thạc Hành Giang nếu mà biết được, hắn chắc chắn sẽ cười lớn. Ha ha, thiếu niên, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngươi nghĩ ai cũng có thể bốc trúng vào linh tuyền sao? Hơn nữa nếu vào linh tuyền thật, bọn họ có thể chịu được sao?

Không hề nhé.

Mặc lại y phục cẩn thận, Trình Tu bước ra bên ngoài. Trước mặt y lúc này lại xuất hiện một cánh cửa khác. Chính là lối ra, trên còn đề cửa sinh.

Y qua ải rồi, từ bây giờ y đã thành đệ tử của Lưu Quang Môn rồi.

Bước ra ngoài, y nhận ra đã có rất nhiều người đang chờ ở đây. Bọn họ đều đã hoàn thành xong thử thách cuối cùng, hiện tại đang chờ được dẫn trở về môn phái mà họ đã đăng kí từ đầu.

Số lượng người đã ít đi đáng kể, chỉ còn lại hơn sáu trăm người. Xem ra ải cuối này, số người bị loại là quá nhiều.

Thời gian khảo nghiệm của ải thứ 4 đã kết thúc. Ải thứ 4 này có rất nhiều cơ duyên, vượt qua là đã tự dành cho mình được một cơ duyên rồi. Như Trình Tu, cơ duyên của y chính là linh tuyền kia, tuy có hơi đau.

"Chúc mừng các ngươi đã thành công vượt qua bốn khảo nghiệm. Lúc này, các ngươi đã trở thành đệ tử của Tứ Đại Tiên Môn, hiện tại sẽ có người đại diện dẫn các ngươi trở về khu vực của môn phái mình. Ngày mai là song đấu lựa chọn mười người đứng đầu, các ngươi hãy chú ý nghỉ ngơi cho tốt. Được rồi, mau đi đi."

Thạc Hành Giang nói, phất tay ra hiệu cho bọn họ rời đi. Liêm Câu - đệ tử chân truyền của Thạc Hành Giang sẽ là người dẫn các tân đệ tử trở về khu vực nghỉ ngơi của Lưu Quang Môn.

Ngày mai là ngày cuối cùng của Đại điển nhập môn, là ngày tranh đoạt gay cấn nhất giữa các đệ tử.

Mười vị trí đứng đầu, sẽ có những ai đây?