Lạc Thích nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt. Hắn cất bước tiến lên, muốn nhìn dung mạo của người kia. Bất chợt, người kia quay lại nhìn hắn.
Huyền phát như tơ, mắt phượng nhạt màu tĩnh lặng lạ thường. Dung mạo người ấy vô cùng đẹp đẽ, tựa như tác phẩm hoàn mĩ nhất của thế gian. Thanh y tao nhã, mỗi ánh mắt, mỗi cái dơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất cao lãnh tựa u lan.
Khuôn mặt kia, là chủ nhân của thân thể mà hắn đang trú ngụ, là "Lạc Thích", là Truy Thanh Tiên Quân chân chính.
"Lạc Thích".
Lạc Thích nhìn chằm chằm "Lạc Thích" trước mặt này. Hắn tiến lên vài bước, tới trước mặt y.
"Không cần phải đề phòng ta như vậy, ta không đoạt thân thể này với ngươi."
"Lạc Thích" kia tiến tới trước mặt hắn. Y nâng tay, vuốt ve gương mặt của hắn, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng lạ thường. Tay của y rất lạnh, không khỏi khiến hắn phải lùi lại vài bước.
"Lạc Thích, không cần phải đề phòng ta, cũng không phải tránh ta. Ta là ngươi, ta sẽ không làm hại ngươi".
"Tiên Quân nói cái gì vậy? Sao ngươi có thể là ta? Ngươi là Tiên Quân vạn người kính ngưỡng, còn ta chỉ là một tiểu thiếu gia nhà bình thường mà thôi".
Lạc Thích cười như không cười nhìn người trước mặt hắn lúc này, tựa như chuyện y nói là một chuyện vô cùng phi lí.
Tại sao hai bọn họ có thể là một được đây? Hai người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
"Trước kia để chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Ma Tộc, Lạc thị đã dùng bí thuật, tách hồn phách của ngươi ra làm hai. Chủ hồn của ngươi bị đưa tới vị diện khác. Còn lại ta, là phụ hồn của ngươi, ở lại vị diện này tu luyện, bồi dưỡng ra một thân xác hoàn mỹ chờ ngươi trở về".
"Hoang đường. Tiên Quân, ngươi hẳn là sẽ không bịa chuyện để lừa ta đấy chứ? Ta chỉ là người bình thường mà thôi, chủ hồn phụ hồn gì đó, ta không biết".
Lạc Thích lắc đầu cười, bước lùi lại phía sau, tránh khỏi bàn tay của y. Hắn muốn thoát khỏi giấc mộng quái quỷ này.
"Ta không lừa ngươi. Hiện tại chúng ta dung hợp lại, ngươi sẽ hiểu mà thôi".
"Lạc Thích" mỉm cười, hóa thành một luồng sáng bay vào giữa mi tâm của hắn, đem theo vô số những kí ức lạ lẫm xâm lấn đại não của hắn.
Đau quá!
Lạc thị, Ma Tộc, kí ức này tưởng chừng như xa lạ, nhưng khi tiếp nhận nó lại quen thuộc vô cùng. Diệt môn, phong ấn Ma Tộc, mối thù đè nặng lên vai, cùng vô số những chuyện mà thân thể này đã trải qua khiến Lạc Thích cảm thấy bản thân quả thực còn vô cùng sung sướng, có thể sống an nhàn tự tại như vậy.
Lạc Thích trầm mặc. Hắn đứng một mình trong không gian vô tận sương mù, chợt lặng người.
Nếu hắn vốn là người của nơi này, vậy gia đình của hắn ở thế giới kia...lại là thế nào? Đó là thật hay là giả? Hắn không biết, hắn thấy thật mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, hắn tỉnh lại. Phụ hồn khi nhập thể đã để lại trên mi tâm hắn một nốt chu sa đỏ rực như màu máu. Đối lập với làn da trắng sứ của hắn, nốt chu sa trông phá lệ nổi bật.
"Ta là Lạc Thích, cũng là Truy Thanh Tiên Quân. Hắn là ta, ta là hắn, chúng ta là một".
Lạc Thích ngẩng mặt lên nhìn tán hoa đào đang nở rộ trên đỉnh đầu, ánh mắt dần dần phiêu lãng. Lặng thinh, như đang suy nghĩ một điều gì đó mà chỉ có bản thân hắn biết.
"Thì ra thân thể này vốn là của ta".
Phượng mâu nhắm lại, dường như đã hoàn toàn thông suốt mọi thứ, hắn lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ dài, phá lệ trầm. Không mộng mị, ngủ liền qua ba ngày. Chỉ đến khi bạch hạc tới đánh thức hắn, hắn mới mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu kéo dài ba ngày của mình.