Bạch hạc đem theo đồ mà chưởng môn giao cho, không dám chậm trễ mà bay tới Quảng Điện.
Quảng Điện nằm ở Giao Lĩnh Sơn, là ngọn núi cao nhất trong số 7 đỉnh núi của Lưu Quang Môn. Kết giới của Quảng Điện vô cùng mạnh, ngoại nhân đột nhập chỉ có đi chứ không có về, cho nên không có kẻ nào dại dột dám bén mảng tới nơi này của Lạc Thích. Nếu muốn tiến vào, nhất định phải có sự đồng ý của chủ nhân nơi này.
Bạch hạc nhanh chóng bay đến cây đào ở hoa viên. Quả nhiên, nó lại nhìn thấy Tiên Quân đang ngủ!
"Tiên Quân! Tiên Quân!"
Bạch hạc hóa thành hình người, liên tục gào thét bên tai của Lạc Thích. Sắp muộn mất rồi, sao Tiên Quân vẫn còn ngủ chứ!?
Bạch hạc gọi dậy không được, uất ức đến phát khóc. Tiên Quân nếu không dậy, người bị mắng chắc là là nó. Đám lão bất tử kia làm gì dám mắng Tiên Quân chứ! Chỉ khổ thân nó, phận làm cu li thật bi ai làm sao.
Dường như bị gọi đến phiền, Lạc Thích lúc này mới tỉnh dậy. Hắn nhìn bạch hạc đang khóc hu hu bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Con tiểu yêu này, hắn chưa chết, nó khóc cái gì chứ?
"Bổn quân chưa chết, không cần phải khóc tang thảm thiết như vậy đâu".
Hắn chậm rãi ngồi dậy. Thân thể có chút nhức mỏi rồi, có lẽ là do nằm lâu quá. Nhìn khay gỗ đặt y phục mà bạch hạc kia đem tới, ánh mắt thoáng hiện vẻ hài lòng.
"Tiên Quân, ngài cuối cùng cũng dậy rồi! Ngài mau thay y phục, sau đó cùng ta tới Đại điển nhập môn thôi!"
Bạch hạc kéo tay Lạc Thích, muốn kéo hắn dậy. Hắn cũng mượn lực từ nó mà đứng lên, phủi hoa đào, lá khô rơi trên y phục. Nhận lấy đồ mà bạch hạc đem tới, hắn đem đồ tiến vào bên trong viện tử của mình để thay đồ, chỉnh chu lại y phục.
Bạch y thêu họa tiết vân vũ bằng chỉ bạc, lại khoác lên lớp huyền bào thêu thanh long tinh xảo khiến khí chất của hắn trở lên cao quý hơn vài phần, có cảm giác bễ nghễ thiên hạ. Huyền phát như tơ được vấn lên, cố định lại bằng nhọc quan bạc gắn phỉ thúy. Đai lưng nạm ngọc tôn lên vòng eo có chút mảnh khảnh của hắn. Y phục mà Thạc Hành Giang chuẩn bị, hắn phi thường hài lòng.
Hoa mỹ cầu kì, nhưng lại khiến khí chất thanh lãnh cao quý được bộc lộ hết sức tinh tế. Nom qua còn có vài phần ôn nhuận như ngọc.
Hắn bước ra khỏi viện tử, bạch hạc ngây ngốc nhìn Tiên Quân nó ngưỡng mộ đang chậm rãi bước về phía nó. Nó biết Tiên Quân rất đẹp, nhưng hôm nay nó cảm thấy ngài khác hẳn ngày thường. Hình như...thêm cái gì đó.
À, là vết chu sa giữa mi tâm.
Gió nổi, cánh hoa đào theo chiều gió mà bay lên. Tiên Quân của nó bước đi trong không gian toàn những cánh hoa đào bay. Ngài bước chậm, giống như vị thần vừa bước từ trong tranh ra, lẳng lặng nhìn xuống chúng sinh của ngài. Rất đẹp, khiến người ngước nhìn, khiến người sinh lòng thành kính.
"Tiên Quân!"
Lạc Thích đi đến bên cạnh bạch hạc. Bạch hạc hiểu ý, lập tức hóa thành bản thể chở hắn trên lưng, bay đến Đại điển nhập môn.
Tiên Quân không thích ngự không, cũng không thích ngự kiếm. Tiên Quân nói, ngài lười. Ngài không thích phí sức vào những chuyện lặt vặt như vậy. Cho nên việc đưa đón Tiên Quân trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất của nó.
"Hạc, bay chậm rãi, không cần phải vội".
Lạc Thích ngồi trên lưng bạch hạc, tầm mắt hắn nhìn xuống quang cảnh bên dưới. Trông hắn có vẻ bình thản, không quá bận tâm đến chuyện bản thân có thể đến muộn hay không.
Bạch hạc nghe vậy cũng thong thả, giảm tốc độ để người trên lưng có thể dễ dàng nhìn ngắm phong cảnh phía dưới. Nó ngày ngày bay trên trời, sớm đã nhìn chán phong cảnh của Lưu Quang Môn. Nó mong có một ngày, Tiên Quân sẽ đưa nó đi những nơi khác nữa. Nghe nói bên ngoài cũng có rất nhiều cảnh đẹp.
Qua nửa khắc, cuối cùng bạch hạc cũng đưa Lạc Thích tới được Ngọc Đàn, nơi diễn ra đại điển nhập môn của Tứ Đại Tiên Tông. Cứ cách ba năm sẽ tổ chức một lần, địa điểm định sẵn luôn là Ngọc Đàn của Lưu Quang Môn.
Người tới báo danh vào môn phái nào, sẽ phải trải qua bài kiểm tra của môn phái ấy đưa ra. Những người vượt qua bài kiểm tra sẽ phải trải qua việc song đấu với nhau. 10 người đứng đầu sẽ được phép chọn sư tôn tương lai cho bản thân mình. Đặc biệt, người đạt thứ hạng đầu sẽ nhận được một món pháp khí do Hiên Quảng - Phong chủ Luyện Khí Phong của Lưu Quang Môn tự tay chế tạo.
Chính vì điều này, hàng năm có rất nhiều người thi nhau báo danh vào Tứ Đại Tiên Tông. Có thể trở thành đệ tử của đại tông môn thì nằm mơ cũng có thể mỉm cười. Nếu trở thành một trong mười người đứng đầu, làm đệ tử của các vị cường giả cũng quá tốt rồi!
Bạch hạc còn một đoạn nữa là tới, chợt nó nhìn thấy có 3 người đang lăng không đi tới. Uy áp mãnh liệt khiến nó cảm thấy chao đảo, khó thở vô cùng. May mắn có Lạc Thích phất tay đẩy lùi ba luồng uy áp kia, nó mới dễ chịu hơn một chút.
Liếc mắt cũng có thể nhận ra, họ là trấn phái trưởng lão của ba tông môn khác. Làm ra động tĩnh lớn như vậy, là sợ người khác không nhận ra bản thân mình sao?
"Trưởng lão Thiên Quan Môn, Đạo Quân Chân Nhân - Đạo Thừa Tri tới!"
"Trưởng lão Mạn Hoa Môn, Lan Lăng Tiên Tử - Lăng Phi Diệp tới!"
"Trưởng lão Đoạn Trần Cung, Trích Tinh Chân Nhân - Cổ Tự Dung tới!"
Nghe tiếng báo, tất cả đều đồng loạt ngước lên. Ba đạo thân ảnh đáp xuống, uy áp Độ Kiếp kì liên tục tản ra, đè ép tất cả mọi người. Đạo Thừa Tri là một lão ngoan đồng kiêu ngạo. Mắt thấy mặt tất cả mọi người đều xanh mét kính sợ, hắn mới cảm thấy hài lòng. Lăng Phi Diệp dáng vẻ vũ mị phong tình, không kém cạnh cũng phát ra uy áp so cao thấp với Đạo Thừa Tri. Duy chỉ có Cổ Tự Dung thu lại uy áp của mình, đi về phía vị trí ngồi của bản thân. Hắn là người Đoạn Trần Cung, chắc chắn sẽ không cùng hai người kia so bì vớ vẩn như vậy.
"Lâu rồi không gặp, ngươi vẫn không biết lễ nghĩa kính trên là như thế nào." Đạo Thừa Tri cười khẩy, lạnh mặt mà nhìn Lăng Phi Diệp đối diện. Nha đầu này luôn thích đối chọi với lão. Chẳng qua là trẻ tuổi đạt Độ Kiếp kì thôi sao? Kiêu ngạo cái gì đây?
"Đạo Quân Chân Nhân nói vậy là sai rồi. Nô gia chỉ cùn kính với người có thực lực mạnh hơn nô gia mà thôi. Dù sao ở nơi này, thực lực là quan trọng nhất, không phải sao?" Lăn Phi Diệp đáp lại, thanh âm mơ hồ đem theo ý cười trào phúng. Mắt hoa đào xinh đẹp tự nhìn ngắm tay của bản thân, bày ra bộ dáng không coi ai ra gì.
"Ngươi...!"
"Nhị vị tiền bối, đây là Đại điển nhập môn, có thể nào thu lại uy áp của nhị vị lại hay không? "
Thạc Hành Giang cất tiếng giảng hòa. Hắn nhìn những người tu vi yếu kém đang vô cùng khổ sở chống chịu với uy áp mạnh mẽ của cường giả Độ Kiếp Kì, lúc này không thể không tiến lên khuyên giải.
"Hừ!"
Đạo Thừa Tri phất tay, hậm hực thu lại uy áp của bản thân. Lão đi về vị trí của mình, nét mặt vô cùng khó chịu. Lăng Phi Diệp lúc này cũng thu lại uy áp, dùng tư thái quyến rũ nhất đi về chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn của mình. Lưu Quang Môn là đại tông môn đứng đầu, hơn nữa bọn họ còn đang ở địa bàn nhà người ta. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải cho người ta vài phần mặt mũi.
"Hừ, thật không coi ai ra gì."
Giản Quân, phong chủ Linh Thảo phong hậm hực nói. Hắn đã chướng mắt đám trưởng lão trấn phái này từ lâu lắm rồi. Ỷ mình tu vi cao, lúc nào xuất hiện cũng chèn ép bọn hắn. Nghĩ lại mới thấy Tiên Quân nhà bọn hắn mới khiêm tốn làm sao, chưa bao giờ dùng uy áp chèn ép đám tiểu bối bọn hắn.
Thạc Hành Giang đương nhiên cũng thấy như vậy. Tuy nhiên hắn không thể làm gì, dĩ hòa vi quý là tốt nhất. Dù sao hắn cũng mới chỉ là Hóa Thần kì mà thôi.
"Sư đệ, dĩ hòa vi quý."
Thạc Hành Giang vỗ vai Giản Quân, ôn tồn nói. Hắn ngồi lên vị trí chủ vị, chờ đợi người cuối cùng tới.
"Trưởng lão Lưu Quang Môn, Truy Thanh Tiên Quân - Lạc Thích tới!"
[Truyện cập nhật sớm nhất trên Manga Toon]